Chương 9: Lyle ultan
Tôi đoán Lyle Ultan đưa tôi đến nhà hàng đó, là vì không muốn có người nhìn thấy, thậm chí tên dùng để đặt chỗ cùng là tên giả. Nhưng châm chọc là, chúng tôi vẫn khiến người khác để ý. Buổi chiều ngày hôm đó, lúc đang pha cà phê hòa tan ở phòng nghỉ, mấy tên đồng nghiệp gà mái lại gần tôi nói: “ Cô xem ra không hề ngoan ngoãn như vậy, đúng không?” Trên mặt lộ ra một nụ cười bí ẩn.
Tôi không biết anh muốn ám chỉ cái gì, vô tội nhìn anh.
Anh cũng nhìn tôi, làm ra bộ mặt tôi sẽ không qua mắt được anh ta, “Tôi phải nhắc nhở cô, Ultan là khách hàng của công ty, hơn nữa, lại là bạn cũ của sếp.” Sau đó tôi vội phản ứng, hỏi anh ta về vấn đề đó trước khi xoay người bước đi.
Thật ra không cần anh nói, tôi cũng biết khoảng cách giữa tôi và Lyle Ultan. Có một loại người, mặc dù không phải quá điển hình, ngay cả khi bạn không biết anh ta, bạn cũng biết anh ta không phải như vậy, cách anh nói chuyện, giọng của anh so với đủ kiểu người mà tôi từng gặp càng trong trẻo, rõ ràng hơn, động tác và thái độ của anh mang theo một chút mùi vị siêu việt, là siêu việt hơn hẳn so với cảm giác về sự ưu việt thông thường. Không chỉ toát ra bởi tiền tài hay địa vị, ít nhất không phải thứ tiền tài địa vị kiểu thức ăn nhanh chỉ vài năm là có thể tạo ra được. Nhưng Rona, nếu Rona chính là sếp trong lời nói của tên đồng nghiệp gà mái kia, điều đó khiến tôi cho rằng người phụ nữ tôi luôn coi như một biểu tượng tôn thờ sự nghiệp có mối quan hệ gì với Lyle Ultan?
Lyle Ultan đi được một tháng chúng tôi cũng không liên lạc bằng điện thoại. Đồng thời, mùa thu cũng đến, ngoài cửa sổ lá cây dần dần chuyển sang sắc vàng ấm áp, đôi khi, gió có chút lạnh thấu xương. Danh thϊếp của anh tôi kẹp trong tờ cuối cùng trong cuốn sổ liên lạc ở ngăn kéo thứ nhất bên tay trái bàn làm việc. Trong danh bạ điện thoại xếp theo thứ tự chữ cái đầu biểu tượng chữ U, có một đoạn thời gian tên của anh là duy nhất trong danh sách chữ U, cho đến khi thêm tên của một người Nhật Bản cũng có chữ cái đầu là U vào.
Tôi không có nhiều thời gian lắm để nghĩ đến anh, từ sáng sớm cho đến tờ mờ tối, tôi đi bộ 20 phút, ngồi trong tàu điện ngầm hết 40 phút để đến công ty, sau đó 8 giờ làm việc, thường xuyên tăng ca, giống như một cô gái trẻ tuổi tay làm hàm nhai trên đường đi bộ hoặc trong tàu điện ngầm. Nhưng, đôi khi, mặc dù chỉ là một vài khoảnh khắc, tôi đang đi trên đường, mà gió đột nhiên thổi, vô số những phiến lá khô màu vàng óng bay bay, xoay tròn rồi rơi xuống mặt đường ẩm ướt, giống như một cảnh đẹp tuyệt mỹ trong một thước phim quay chậm, những khoảnh khắc như vậy từng bước từng bước một ngân vang trong cổ họng tôi từng âm tiết, cho đến khi bất giác tôi nhẹ nhàng thốt ra: L-y-l-e.