*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi chiều 3 giờ, Bạch Thiên vững bước đi vào quán cà phê, liền nhìn thấy Trần Triệt ngồi ở trong góc cầm cái chén ngẩn người, trên mặt biểu tình trống rỗng mờ mịt, bước đi của Bạch Thiên dừng một chút, mím môi lại, cuối cùng vẫn thẳng tắp đi qua hướng hắn.
Khi Bạch Thiên đi nhanh đến bên người Trần Triệt, Trần Triệt hình như có cảm giác liền ngẩng đầu, ánh mắt hắn chạm đến thân ảnh Bạch Thiên, trong mắt vẫn còn có chút trốn tránh, thoáng chốc trong lòng rất căng thẳng, kỉ niệm mấy năm nay sống chung đập vào mặt mà đến, làm cho hắn thế nhưng có chút không biết phải làm sao.
Trần Triệt đứng lên, hai tay cứng ngắc để bên người nắm lại, sau đó ngẩng đầu nở một nụ cười cực kì khó coi, "Anh..."
Bạch Thiên dừng lại liếc hắn một cái, tựa hồ muốn nghe hắn muốn nói gì, nhưng đợi trong chốc lát hắn chỉ nói một chữ rồi cũng không tính mở miệng nữa, liền tự kéo ghế dựa ra ngồi xuống, sau đó gọi phục vụ đến gọi một ly Blue Mountain.
Trần Triệt vẫn còn đứng đó, không biết suy nghĩ cái gì, hắn nhìn Bạch Thiên đoan chính ngồi ở chỗ kia ngắm phong cảnh, hoàn toàn không có ý tứ muốn nhìn hắn, trong lòng nhất thời chua sót tràn đầy, có lẽ là cảm thấy không khí bị đè nén, Trần Triệt nhẹ nhàng ngồi xuống kéo kéo khóe miệng cố gắng làm bộ như thoải mái mà nói, "Em dạ dày không tốt, vẫn là đừng uống cà phê."
Bạch Thiên mạc danh kỳ diệu liếc hắn một cái, diện mạo cậu vốn thiên hướng lãnh đạm, ngày thường tuy rằng cũng không có dùng ánh mắt cỡ nào ôn nhu để nhìn Trần Triệt, nhưng ít nhất là bình thản, nhưng hiện tại, ánh mắt kia đúng là không mang theo nửa phần tình cảm.
Trần Triệt chợt cả kinh, nhất thời như rơi vào hầm băng, cả người lạnh như băng, hắn nghĩ đến, dù cho hắn đã làm sai, Bạch Thiên cũng sẽ nhìn hắn không như vậy, dù sao bọn họ đã ở cùng một chỗ ba năm, nhưng hiện tại, hắn nghĩ thì ra hắn sai lầm rồi...
Lúc này phục vụ lại đây mang lên cà phê Bạch Thiên gọi, rồi sau đó động tác tao nhã, nhẹ nhàng gật đầu, xong liền chậm rãi tránh ra.
Bạch Thiên tiếp nhận cà phê dùng thìa chậm rãi quấy, chất lỏng màu nâu trầm theo động tác của Bạch Thiên tạo nên vài phần gợn sóng, nháy mắt hương khí nồng đậm lan ra bốn phía, cậu ngồi ở chỗ kia, như là một quý công tử tao nhã, Trần Triệt ngồi ở đối diện không dám nhìn cậu hình thành đối lập rõ ràng, mặc cho ai nhìn đến đều cảm thấy, hai người kia, là không xứng.
Nghẹn liếc mắt một chút Trần Triệt đang có chút thất hồn lạc phách, mơ mơ hồ hồ mở miệng "Các người khi nào thì cùng một chỗ?"
Trần Triệt mím mím môi, cúi đầu, không biết là thất thần không có nghe đến hay là không muốn nói, hắn vừa rồi cũng nhìn thấy động tác của Bạch Thiên, đã nhiều năm rồi, hắn thường xuyên sẽ để ý, lúc ăn cơm, lúc học tập, cho dù là lúc làm việc nhà, trên người Bạch Thiên luôn mang theo một phần quý khí, Trần Triệt còn tưởng rằng đó chỉ là vì cậu quá mức đạm mạc, cho nên hắn mới có loại cảm giác này, lúc nào cũng cảm giác không thể tới gần, sau này hắn mới phát hiện, không phải, đó đơn thuần chỉ là quý khí, đó cũng là điều hắn vĩnh viễn cũng không thể có được.
Cho nên? Cho nên vào lúc Nhϊếp Yến đi lấy lòng hắn liền hãm sâu, đó là thứ hắn chưa từng được thể nghiệm từ Bạch Thiên, Bạch Thiên sẽ không đối với hắn như vậy.
Bạch Thiên đợi Trần Triệt hồi lâu cũng không thấy trả lời, liền nhìn về phía hắn, lại hỏi một lần nữa, "Như thế nào? Dám làm không dám nhận?"
"... Chắc là nửa năm." Trần Triệt chua sót trả lời.
Bạch Thiên nhíu nhíu mày, nhất thời cảm thấy phi thường ghê tởm, cà phê cậu vừa uống một ngụm trước đó giờ chỉ muốn toàn bộ phun ra, kỳ thật cậu căn bản không thích uống cà phê.
Bên kia Trần Triệt sâu kín mở miệng, "Kỳ thật anh cũng không muốn, nhưng là..." Nhưng là cái gì? Ở trước mặt cậu cảm thấy thật mất mặt, cho nên ở trước mặt cô ta tìm kiếm tự tôn? Nói cho cùng bất quá là tự ti thôi.
Bạch Thiên dựa vào lưng ghế, ngón tay nhẹ nhàng xoa tay vịn, "Đang đang" thanh âm lọt vào trong lòng Trần Triệt, làm cho hắn cảm thấy một trận tim đập nhanh,
Hắn thật sự yêu Bạch Thiên, nhưng, vì đâu vẫn là làm sai rồi?
Chẳng phải bởi vì cứ có cảm giác bị Bạch Thiên đè ép sao?
"Chúng ta chia tay đi." Bạch Thiên than nhẹ, "Đồ của tôi đều được thu dọn hết rồi, nhà trọ để lại cho cậu, tôi vào kí túc trường ở. "
Hết thảy, được giải quyết như tưởng tượng, không có khác gì, Trần Triệt cảm thấy trong lòng rất khó chịu, có chút đau, có chút xót, còn có không cam lòng, hắn muốn vãn hồi, nhưng hắn biết Bạch Thiên chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội.
"Không, vẫn là để lại cho em, nơi đó vốn là em mua. Em có biết, anh..."
Bạch Thiên cười lạnh, nhìn thẳng ánh mắt Trần Triệt, không nói lời nào, mặt không chút thay đổi.
Âm thanh Trần Triệt chậm rãi thấp đi, thẳng đến cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời, hắn biết, hắn là biết, Bạch Thiên có tính khiết phích, như thế nào sẽ cần mấy thứ dơ bẩn đó.
"Không... Không phải, anh..."
Bạch Thiên xượt qua hắn liếc mắt một cái, "Phòng đó cậu ở, đúng hạn trả tiền thuê nhà, giá liền giống phí thuê kí túc trường."
"Anh... Anh có thể..."
"Có thể ở kí túc sao?" Bạch Thiên kéo khóe môi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Trần Triệt, "Vẫn là không cần, tôi không muốn ở hành lang trường học nhìn thấy cậu, bẩn."
Trần Triệt siết tay, rốt cục giống như đã đưa ra quyết định ngẩng đầu nhìn thẳng Bạch Thiên, "Em vì cái gì không thể lại cho anh một lần cơ hội, Em..."
"Ha ~" Bạch Thiên nhìn hắn, từ đầu đến chân, từng tấc từng tấc xem, ánh mắt đó nhìn đến mức Trần Triệt cả người run rẩy.
"Cậu xứng sao?" Bạch Thiên đứng lên, ngăn lại Trần Triệt muốn mở miệng.
"Được rồi, không có gì hay để nói, tôi mấy ngày nay trở về lấy đồ, đến lúc đó đừng làm ghê tởm đến tôi là được."
Nói xong, để lại tiền đứng lên, "Về sau nhớ rõ, không cần xuất hiện ở trước mặt tôi."
Trần Triệt ghìm môi, đột nhiên đứng lên giữ chặt cánh tay Bạch Thiên, biểu tình mang theo cầu xin cùng hi vọng, "A Thiên, ngươi đừng... Là anh không đúng, lại cho anh một lần cơ hội được không? Chỉ cần một lần, anh cam đoan sẽ không tái phạm, thật sự."
Bạch Thiên nhíu mi, bỏ tay hắn ra, từ trong túi áo lấy khăn tay ra chà xát chỗ bị đυ.ng tới, ngẩng đầu nhìn thẳng Trần Triệt, ánh mắt lạnh lùng có chút tàn nhẫn, "Cậu thấy được, tôi hiện tại đến bị cậu đυ.ng tới đều sẽ cảm thấy ghê tởm." Nói xong xoay người rời đi.
Phía sau Trần Triệt suy sụp ngồi ở chỗ kia, thoạt nhìn vô cùng thương tâm, chỉ là biết sẽ phải đau lòng, cần gì phải làm thế?
Bạch Thiên đi ra từ quán cà phê về thì trở về khách sạn, cậu ở đó đặt phòng, trở lại phòng cậu trực tiếp xoay người lên giường ngủ, nên đến buổi tối lại bắt đầu lăn qua lộn lại ngủ không yên, khách sạn không có máy tính, cậu cũng chỉ có thể nằm ở trên giường ngẩn người, thẳng đến khi nhận được tin nhắn.
Vẫn là dãy số hồi buổi sáng.
【Hi~】
Bạch Thiên nhíu mày 【 Anh rốt cuộc là ai? 】
【 xin lỗi đã quên tự giới thiệu, tôi là Quý Thần, À, chính là Tử Dạ 】
【 Anh làm thế nào có số điện thoại của tôi? 】
【╮( ̄▽ ̄ ")╭ lão đại của cậu đưa 】
Bạch Thiên cứng đờ nhìn tin nhắn, Tử Dạ là CV đại thần, theo chân lão đại công hội của bọn họ là bạn tốt, cậu loáng thoáng cảm thấy Tử Dạ đối cậu có ý, nhưng là cái kia ngốc nghếch lão đại vì cái gì muốn đem số điện thoại của cậu đưa cho người này a! Cậu bị Tử Dạ người này làm phiền muốn chết, cố tình bạn của lão đại lại không thể không để ý.
【 có việc sao? 】
【 Cậu thật lãnh đạm QAQ】
【 rốt cuộc có chuyện gì! 】
【 A, tôi mở một cái công hội, cùng tôi làm đi, giúp tôi làm khảo hạch. 】
【 À 】
Quý Thần sâu sắc cảm giác được Bạch Thiên tâm tình không tốt, có lẽ vì trong câu trả lời ẩn chút tâm tình hơi sa sút, bởi vì cậu cư nhiên không có cự tuyệt, rốt cuộc là có chuyện gì...
【 làm sao vậy, cảm xúc tệ】
Bạch Thiên bĩu môi, cảm thấy không có gì không thể cho ai biết, nhưng thật ra cảm thấy người này sâu sắc cảm giác được cảm xúc của cậu rất bất khả tư nghị, vì thế mạc danh kỳ diệu liền nói cho anh mình cùng Trần Triệt đã chia tay.
Bạch Thiên trả lời tin nhắn, qua thật lâu đều không có nhận được hồi âm, vì thế chuẩn bị lướt một chút trang mạng sau đó đi ngủ, lúc này di động lại vang lên, trên màn hình nhảy ra dãy số của Quý Thần, Bạch Thiên do dự một chút, sau đó nhấc máy.
"Alo "
"Cậu không sao chứ?"
"Có thể có chuyện gì?" Bạch Thiên thanh âm nhàn nhạt nghe không ra vui giận.
Quý Thần cười khẽ, thanh âm như là từ một nơi rất sâu vọng lại, trầm thấp, nhu hòa lại có chút tình ý dễ chịu kéo dài, "Có muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới thử xem không, có thể tìm tôi nha."
Âm thanh Quý Thần rất dụ hoặc nhân tâm, Bạch Thiên có chút bị mê hoặc, nhưng cũng chỉ là có chút, cho nên cậu vẫn là cự tuyệt, cự tuyệt đồng thời cảm thấy Quý Thần không hổ là bậc tử hồng.
" Thanh âm của tôi có phải rất êm tai hay không?"
Âm thanh của Quý Thần mang một chút nghiền ngẫm cùng thư sướиɠ, lại làm cho trong lòng Bạch Thiên rối loạn một chút, người nọ cư nhiên đoán trúng suy nghĩ trong lòng cậu.
"Ừ, dễ nghe." Bạch Thiên nói thẳng ra.
"Ha ha ~ thật là thẳng thắn một cách đáng yêu."
"Đáng yêu là dùng để nói nam nhân sao?"
"Ở chỗ tôi, phải!"
"Vậy đa tạ khích lệ."
"Nói thật, nếu như cậu muốn có một khởi đầu mới, tôi hi vọng cậu tìm tôi." Quý Thần thanh âm rất chân thành.
"Dựa vào cái gì?"
"Tôi thích cậu, hơn nữa, tôi có thể bảo đảm cho đoạn tình cảm này của chúng ta."
Bạch Thiên sửng sốt một chút, lại nghe bên kia thanh âm Quý Thần thong thả lại kiên định truyền đến, "Thời gian tôi vừa xác định tính hướng của chính, tôi liền comeout với gia đình, cha mẹ tôi cũng đã chấp nhận, điều kiện duy nhất chính là tôi không được ở bên ngoài làm loạn, có thể tìm đối tượng xác định cả đời, cùng nhau trải qua cuộc sống."
Anh cười cười nói tiếp, "Quan trọng nhất là, tôi cũng có đủ tin tưởng, cậu, sẽ thích tôi."
Bạch Thiên sửng sốt, có chút bị mê hoặc, trong lòng thế nhưng bắt đầu lấy Quý Thần so sánh với Trần Triệt, hơn nữa kết quả so sánh đây thực sự là những gì cậu muốn!
Bạch Thiên theo bản năng cắn môi dưới của chính mình, cảm giác đau đớn làm cho cậu nuốt xuống lời nói đến bên miệng, kỳ thật Bạch Thiên cũng không biết cậu muốn nói gì, cậu chỉ biết là, nếu như lời kia nói ra miệng, chính mình sợ sẽ để người nọ đạt được dễ như chơi.
Quý Thần, hay là Tử Dạ, người này, rất kiên định rất có tính xâm lược, rất, nguy hiểm...
Bạch Thiên ngầm hít sâu vài lần, sau đó bình tĩnh lại có chút lãnh đạm mở miệng, " Công hội của anh khi nào thì bắt đầu nhận người, tôi qua đó giúp anh."
Quý Thần cười, như là sớm biết Bạch Thiên sẽ không bị anh dụ dỗ liền dễ dàng đáp ứng anh, tự nhiên lại săn sóc chuyển đề tài theo Bạch Thiên.
"Mấy ngày nay luôn đi, lão đại các cậu nói cậu gần nhất có việc xin phép nghỉ, tôi cuối cùng phải đợi cậu vội vàng trở lại không phải sao?"
Bạch Thiên không biết nói cái gì, vội vàng đáp câu "Được." Liền cúp điện thoại, sau đó tê liệt ngã xuống ở trên giường ngẩn người.
Cậu bây giờ còn không muốn nói chuyện yêu đương, nhưng mà trong lòng câu hiểu được, nếu như lời nói vừa rồi là Quý Thần đứng ở trước mặt cậu nói, cậu đại khái sẽ nhịn không được đồng ý rồi...
...
Bạch Thiên bên kia tắt điện thoại, bên này Quý Thần liền nắm điện thoại cười ra tiếng, ánh mắt nheo lại, tâm tình rất tốt mở weibo ra.
"Bạn già thân yêu, tại hạ cảm giác tịch mịch sâu sắc, chúc bạn cùng người yêu bạch đầu giai lão, thuận tiện chúc chính mình sớm ngày ôm được mỹ nhân về, @ hướng về Thái Dương chạy là anh em thì cần thường xuyên hỗ trợ nha."
Gửi xong cũng không quản này weibo sẽ tạo một hồi sóng to gió lớn, đại thần Tử Dạ của chúng ta yên tâm thoải mái đi tắm rồi ngủ.
Nằm ở trên giường, Quý Thần nghĩ, phản ứng của Bạch Thiên rói rõ cậu trong lòng đã có điểm dao động, nếu cách động tâm còn không xa, vậy cách tương thân tương ái còn có thể xa sao?
Quý Thần là người như thế nào? Anh kiên định trầm ổn hiểu được làm sao lấy được thứ mình muốn, anh như là một con thú ngủ đông, sau khi để mắt tới sẽ nhanh chóng chủ động xuất kích, sau đó bổ nhào vào con mồi, đến nay Bạch Thiên chính là con mồi của anh.
Lúc anh ở ca hội của Khúc Hướng Dương động tâm với Bạch Thiên, rồi sau đó thường thường đùa một chút làm cho con mồi biết sự tồn tại của nó, quen với sự tồn tại của anh, lúc Khúc Hướng Dương cảnh cáo anh Bạch Thiên có bạn trai để cho anh không đi quấy rối cậu, anh liền lên kế hoạch như thế nào đem người bên người Bạch Thiên đẩy ra, khi anh vừa mới bắt đầu động thủ, người nọ cư nhiên phạm sai lầm bị Bạch Thiên vứt, này làm sao không để cho anh mừng rỡ?
Cho nên Quý Thần lập tức hành động, để lại cho Bạch Thiên rung động sau lại khôi phục ôn hòa thấu hiểu tình người, lưu lại ấn ký từng chút từng chút ăn mòn, anh sẽ dùng hành động chứng minh anh cùng cậu mới là một đôi thích hợp nhât, hoàn mỹ nhất.