Tô Doãn vừa định tra thông tin trên mạng vệ tinh, thì bạn cùng phòng Moore vừa tắm xong từ phòng bên cạnh bước ra.
Moore cười ha hả: “Anh Doãn, anh giấu kỹ quá nhỉ! Cô em gái xinh đẹp của anh lại là vợ của chỉ huy Cố! Trời ơi, mối tình đầu của tôi tan vỡ rồi, nhưng thua trước chỉ huy số một Liên bang thì tôi tâm phục khẩu phục.”
Moore vừa nói vừa thấy Tô Mạn ở phía bên kia màn hình, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Anh nhún vai: “Xin lỗi nhé, tôi không biết cậu đang gọi video. Lát nữa tôi nói tiếp.”
Moore tiện tay lau mái tóc ướt, lẩm bẩm nhỏ: “Trông sao mà xấu thế nhỉ.”
Tô Mạn: “...”
Tô Doãn chợt bừng tỉnh, trong lòng vô cùng ngạc nhiên!
Anh không còn tâm trí nghe Tô Mạn khóc lóc nữa, chỉ bảo có chuyện rồi nhanh chóng ngắt kết nối với cô ta.
Sau đó anh gọi cho Tô Vãn.
Tô Vãn nhìn thấy yêu cầu trò chuyện từ anh trai, môi khẽ nhếch lên với nụ cười mỉa mai.
Không như người anh hai ngốc nghếch, Tô Doãn không dễ bị những lời đường mật của Tô Mạn mê hoặc.
Anh chỉ dành sự yêu thương mà một người anh trai thường có cho em gái, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta tin tưởng Tô Mạn vô điều kiện.
Tô Doãn bề ngoài nhã nhặn, điềm đạm, nhưng thực chất là người rất tính toán, lợi ích là trên hết.
Trước kia, em gái Tô Vãn của anh ta chỉ là một người suốt ngày nằm trong khoang dưỡng sinh, chẳng có tài năng gì nổi bật. Sau khi tỉnh lại, cô cũng chỉ ở nhà như một con sâu gạo.
Điểm sáng nhất của cô có lẽ là việc đỗ vào Đại học Đế quốc.
Nhưng đối với Tô Doãn, một người đã từng là sinh viên xuất sắc của trường, lại học ở Học viện Quân sự danh giá, việc Tô Vãn đỗ vào Đại học Đế quốc không khiến anh ta thấy có gì đặc biệt.
Nhưng giờ đây, cô em gái mà anh ta từng không để ý, bỗng nhiên trở thành vợ của Cố Tước, chiến thần của Đế quốc Liên bang!
Mọi chuyện đã khác.
Tô Vãn chẳng buồn trả lời, từ chối cuộc gọi một cách thẳng thừng.
Lúc này cô đang cùng quản lý đại sảnh Raul, sắp xếp nốt công việc sau buổi khai trương.
Lâm Nhiễm Nguyệt ở bên cạnh giúp đỡ rồi hào hứng nói: “Vãn Vãn, nghe ông con nói con sắp trở thành người thừa kế nhà hàng Tô rồi đúng không?”
Tô Vãn gật đầu.
Lâm Nhiễm Nguyệt vui mừng không xiết: “Mẹ mừng quá!”
Dù chồng không được việc, nhưng bà biết ông nội Tô, người đứng đầu gia đình, rất có uy tín.
Ông lại là người công tâm, biết nhìn nhận đúng sai. Vãn Vãn hôm nay đã chứng tỏ bản thân xuất sắc, được giới ẩm thực công nhận.
Việc cô trở thành người thừa kế nhà hàng Tô gia là điều tất yếu!
Tô Vãn nhìn vào đôi mắt sáng ngời, tràn đầy niềm vui của mẹ mình, cô chỉ biết cười khổ.
“Mẹ, nếu con trở thành người thừa kế, thì chồng mẹ có khi sẽ thất nghiệp đấy.”
Nói là thất nghiệp thì hơi quá, vì nhà họ Tô có nhiều nhà hàng. Nhưng nắm quyền và nhường quyền lui về sau vẫn có khác biệt rõ ràng, nhất là khi Tô Chấn còn chưa đến năm mươi tuổi.
Lâm Nhiễm Nguyệt lạnh lùng đáp: “Thất nghiệp thì sao? Con gái dù thế nào cũng là do mẹ sinh ra. Còn chồng thì có ngày thành của người khác.”
Lâm Nhiễm Nguyệt đến từ tinh khu hai, gia cảnh tốt. Gia đình bà rất yêu thích đồ ăn của nhà hàng Tô, nhờ các mối quan hệ làm ăn với nhà Tô, hai người mới kết hôn.
Lúc đó, Lâm Nhiễm Nguyệt rất có ấn tượng tốt với Tô Chấn, một người đàn ông trẻ tuổi, lý trí và có trách nhiệm.
Bà biết Tô Chấn từng có mối tình đầu, nhưng người đó đã bỏ rơi anh ta để đi theo người khác nên Lâm Nhiễm Nguyệt cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Sau này, khi Vãn Vãn gặp nạn, rơi vào hôn mê, thì Tô Chấn mang về một cô bé chỉ nhỏ hơn Tô Vãn nửa tuổi.
Lâm Nhiễm Nguyệt đã làm xét nghiệm ADN và xác nhận cô bé không phải con của Tô Chấn, nên bà không có ý kiến gì.
Dù sao, người phụ nữ kia cũng bị kết án ba mươi năm tù.
Nhưng giờ đây, Lâm Nhiễm Nguyệt chợt nhận ra, sự rộng lượng và nhường nhịn của mình liệu có khiến Tô Chấn nghĩ rằng bà dễ bị bắt nạt? Có phải mẹ con họ đang ảo tưởng rằng họ còn cơ hội nào chăng?
Càng nghĩ bà càng tức giận.
Tô Vãn nhìn thấy vẻ bực bội của mẹ mình, cô lập tức ôm chầm lấy bà an ủi: “Mẹ, đừng tức giận. Giận lên là không đẹp đâu.”
Lâm Nhiễm Nguyệt thở dài: “Không giận. Tô Chấn không đáng để mẹ phải giận. Nghĩ thông rồi thì cũng chẳng đau lòng nữa. Con gái mẹ mới là tốt nhất, biết quan tâm mẹ. Còn hai thằng con trai kia, đúng là hai thằng vô tâm!”
Chỉ nghĩ đến việc hai cậu con trai đều thiên vị Tô Mạn, Lâm Nhiễm Nguyệt lại tức giận không thôi. Bà hận không thể nhét chúng trở lại bụng mình cho xong.
Với Tô Vãn, cô không lo lắng về Tô Doãn, anh trai cô đủ khôn ngoan để không bị mẹ con Tô Mạn lợi dụng. Nhưng người anh thứ hai, Tô Nghịch, thì quá dễ bị Tô Mạn lợi dụng rồi.
Quả nhiên, sau khi Tô Doãn cúp máy, Tô Nghịch vẫn tiếp tục trò chuyện với Tô Mạn thêm một lúc.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh ta lập tức yêu cầu quản lý của mình sắp xếp phi thuyền để trở về nhà.
Quản lý của Tô Nghịch là Cecilia, một người phụ nữ có mái tóc dài thẳng màu đen, năm nay hai mươi tám tuổi, lớn hơn Tô Nghịch ba tuổi.
Khi Cecilia hai mươi, cô được phân phối cho một người đàn ông đáng ghét. Họ đã đánh nhau và cô khiến anh ta tàn phế.
Vì việc này, Cecilia bị giam năm năm.
Sau khi ra tù, Cecilia đã trở thành một trong những quản lý xuất sắc nhất trong ngành giải trí nhờ năng lực cá nhân vượt trội của mình.
Cô đeo kính gọng vàng, nghiêm nghị nói: “Cậu muốn về nhà sao?”
Dù tính cách của Tô Nghịch có phần bốc đồng, anh ta cũng hơi sợ Cecilia.
“Ờ thì, tôi phải về để dạy dỗ Vãn Vãn một trận! Cô ấy gan thật, định gϊếŧ người hay sao!”
Nghĩ đến vết hằn đỏ trên cổ Tô Mạn, Tô Nghịch cảm thấy vô cùng xót xa.
Cecilia lướt nhìn Quang Não của mình, lạnh lùng đáp: “Một giờ nữa, cậu phải lên phi thuyền để đến tinh cầu Lam Hà quay ngoại cảnh. Ba mươi tiếng sau, cậu phải có mặt tại tinh khu bảy tham gia một hoạt động từ thiện. Sáu mươi tiếng nữa, cậu phải tham gia quay phim cho bộ phim mới.”
Tô Nghịch rõ ràng xị mặt xuống: “Trời ơi, chị định vắt kiệt sức tôi à!”
Cecilia: “Không đâu, tiềm năng của cậu là vô hạn. Vậy nên, cậu không có thời gian để về nhà đâu. Tôi cho cậu hai mươi phút, đủ để gọi video cho em gái mình.”
Tô Nghịch bĩu môi, lẩm bẩm rằng Cecilia quá nghiêm khắc, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ ý định về nhà, thay vào đó là gọi video cho Tô Vãn.
Như đã dự đoán, Tô Vãn tiếp tục không trả lời.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, cô cũng biết chắc anh trai ngốc của mình định đến để hỏi tội.
Đúng là cô đã đánh Tô Mạn, điều này không cần phải chối cãi.
Nhưng thì sao chứ?
Tô Mạn đúng là loại người chỉ biết đóng vai nạn nhân, và cô ta đáng bị đánh!
Trước khi rời nhà hàng, Tô Vãn thẳng thắn nói trước mặt mọi người: “Ông nội, nếu cháu đã là người thừa kế tiếp theo thì giờ cháu muốn làm một việc.”
Ông nội Tô vẫn thư thái uống trà.
Vì đã chọn được người kế nhiệm, tâm trạng ông lúc này vô cùng thoải mái và nhẹ nhõm.
Ông cũng đoán được Tô Vãn sẽ nói gì, cũng không định ngăn cản.
Ông ngước lên nhìn: “Việc gì thế?”