Tô Vãn biết đây là thành ý của Cố Tước.
Mặc dù trông anh lạnh lùng, nhưng vẫn gửi hoa cho cô và tỏ ra rất hợp tác trước mặt gia đình cô.
Anh cũng biết cô không muốn, nên không ép cô phải ngủ chung.
Nhớ lại đôi tai lông xù của anh, khóe môi Tô Vãn khẽ cong lên. Thực ra, người chồng này cũng không tệ chút nào.
Quay đầu nhìn lại, cô thấy bình hoa trên bàn đã được cắm bó hoa hồng Cố Tước tặng lúc trước, hẳn là Bạch Hổ làm.
Cô lập tức chụp một bức ảnh và gửi cho Cố Tước.
Tô Vãn: "Cảm ơn vì bó hoa hồng. ^_^"
Trong lòng vị chỉ huy vốn có chút u uất, sau khi nhìn thấy tin nhắn này, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Cố Tước: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Tô Vãn: "Anh cũng vậy, ngủ ngon."
Chỉ cách nhau một bức tường, cặp vợ chồng nhỏ gửi vài tin nhắn cho nhau, sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Bạch Hổ chứng kiến tất cả, thở dài một hơi.
Với tốc độ này của chủ nhân, bao giờ mới có thể chiếm trọn được trái tim của phu nhân đây?
Trí não nhân tạo thật là phiền não!
**
Sáng hôm sau khi Tô Vãn thức dậy, Cố Tước đã rời đi để thực hiện nhiệm vụ.
Nhưng anh đã để lại cho cô chiếc phi thuyền chuyên dụng của mình.
Vì đây là phi thuyền hoàng gia đặc biệt dành cho quân đội, nên cô có thể đi qua các lối đi đặc biệt.
Từ dinh thự của Cố Tước đến Đại học Đế Quốc chỉ mất khoảng mười mấy phút.
Sau khi đưa Tô Vãn đến trường, phi thuyền sẽ tự động quay về dinh thự. Chỉ cần cô gửi vị trí, nó sẽ bay đến đón cô.
Thật quá tiện lợi.
Tô Vãn trở về ký túc xá, vừa lúc căn bếp nhỏ cũng đã lắp đặt xong. Cô chuẩn bị bốn món mặn, một món canh và một món tráng miệng, rồi mời hai cô bạn cùng phòng thưởng thức.
Thịnh An ăn rất trầm mặc.
Sau một lúc lâu, cô mới khẽ thốt lên: "Không ngờ trên đời lại có món ăn ngon thế này."
So với thứ dịch dinh dưỡng đơn điệu, những món ăn này đã làm đảo lộn hoàn toàn thế giới quan của Thịnh An!
Dù sao ở tinh khu mười, có người cả đời cũng chưa bao giờ được nếm thử món ăn thế này.
Tô Vãn mỉm cười: "Chỉ là mấy món ăn thường thôi, sau này mình sẽ nấu nhiều hơn, chúng mình cùng ăn."
"Ừm." Thịnh An gật đầu mạnh mẽ, cố kìm nén sự phấn khích trong lòng.
Còn tiểu thư Rogina thường xuyên được ăn những món này. Gia đình cô có đầu bếp riêng, nên khẩu vị của cô khá kén chọn.
Nhưng ngay cả vậy, cô cũng ăn liền hai bát cơm lớn!
"Tô Vãn, bạn nấu ăn ngon quá đi! Ôi, chỉ huy Cố đúng là quá may mắn!"
Tô Vãn cười không nổi, chỉ đành nói: "Chỉ huy có việc công, đi công tác ở hành tinh khác rồi."
"Thế à, vậy để mình và Thịnh An hưởng thụ trước vậy!"
Ba cô gái cùng bật cười vui vẻ.
Ban đầu, Rogina không ưa Thịnh An vì xuất thân ở tinh khu mười.
Trong giới quý tộc, mọi người đều nghĩ rằng người từ những khu hạ cấp có gen kém, không có văn hóa và thậm chí còn mang bệnh.
Trong đó, tinh khu mười bị coi là tệ nhất.
Nhưng bị ảnh hưởng bởi Tô Vãn, mặc dù vẫn không thích Thịnh An, Rogina đã dần xem cô là "người của mình."
Nói đơn giản, Rogina có thể khinh thường Thịnh An, nhưng người khác thì không, và cô khá bảo vệ bạn cùng phòng.
Vì ngày mai nhà hàng của Tô gia khai trương, sau giờ học buổi chiều, Tô Vãn đi đến nhà hàng.
Trước khi đi, cô đã mời hai cô bạn cùng phòng đến dự lễ khai trương, và họ có thể rủ thêm bạn thân cùng đi, cô sẽ chiêu đãi.
Thịnh An vì xuất thân nên không có nhiều bạn ở trường, trong khi Rogina lại có rất nhiều bạn bè.
Nhưng Rogina không muốn dẫn theo những người suốt ngày chỉ biết xu nịnh mình, nên đã gửi tin nhắn cho chị gái, hoàng hậu Romagna.
Rogina: "Chị ơi, mai nhà Tô Vãn khai trương nhà hàng, cô ấy là người chủ trì, chị có muốn đến xem cho vui không?"
Romagna hơi ngạc nhiên, lập tức mang Quang Não đến thư phòng của Cố Tử Lam để kể lại chuyện này.
Đúng lúc Cố Tử Lam đang cùng Cố Tước, người đang làm nhiệm vụ ở ngoài hành tinh, bàn bạc về các vấn đề quan trọng qua liên lạc trực tuyến.
Vì không phải là người ngoài, Cố Tử Lam không để ý lắm và nói với Romagna: "Anh không tiện xuất hiện, nếu em muốn, có thể đi cùng em gái."
"Ừm, em cũng muốn đi xem thử, nhưng không muốn quá phô trương."
"Vậy nhờ họ chuẩn bị một phòng riêng cho em."
"Được."
Sau khi Romagna rời đi, Cố Tử Lam quay lại nhìn thấy sắc mặt của chú mình không tốt lắm.
Anh ngạc nhiên: "Chú, có chuyện gì à?"
"Cứ vậy đi, có gì liên lạc sau."
Không đợi Cố Tử Lam nói thêm, bên kia đã tắt liên lạc, chỉ còn lại màn hình đen.
Cố Tử Lam ngơ ngác không hiểu gì.
Còn Cố Tước, sau khi cắt liên lạc, ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển trên chiến hạm.
Ánh mắt anh u ám đến mức Bạch Hổ lo sợ rằng anh có thể bẻ gãy cần điều khiển bất cứ lúc nào!
Bạch Hổ thăm dò: "Chủ nhân, mai là lễ khai trương nhà hàng Tô, phu nhân là người chủ trì. Ngài không về kịp, sao không gửi cho cô ấy một tin nhắn? Tốt nhất là liên lạc trực tiếp qua hình ảnh."
"Cô ấy không nói với tôi."
"..."
Bạch Hổ đã đi theo Cố Tước từ lâu, lập tức hiểu ra vấn đề ở đâu.
Chậc chậc!
Chủ nhân à, ngài kiêu ngạo như thế, vợ sẽ chạy mất đấy!
Bạch Hổ kiên nhẫn giải thích: "Chắc chắn là phu nhân thấy ngài bận rộn, nên không muốn làm phiền ngài. Hơn nữa, cô ấy bận chuẩn bị cho lễ khai trương, ngài cũng biết mà."
Cố Tước trầm ngâm hồi lâu, tay đưa ra định gửi tin nhắn, nhưng khi tay vừa giơ lên, anh lại dừng lại giữa chừng.
Anh ngẩng đầu lên: "Gọi phó sĩ quan Lý Duệ vào."
"Vâng."
Còn Tô Vãn thì đang giải thích với ông nội Tô: “Ông nội, chỉ huy Cố đi hành tinh khác chấp hành nhiệm vụ, anh ấy không tới được.”
Ông nội Tô: “Mặc dù tiếc, nhưng chỉ huy Cố phải bận rộng chính sự, cái này vẫn quan trọng hơn. Sẵn tiện cháu liên hệ với hai anh của cháu, hai người bọn họ đều đang ở khu một, có thể tới góp mặt.”
Tô Vãn trầm mặc.
Thật ra cô đã thử liên lạc rồi, nhưng khi anh cả Tô Doãn nghe tin Cố Tước không đến thì anh ấy đã từ chối khéo là mình không rảnh.
Còn anh hai Tô Nghịch thì thẳng thắn hơn, anh ta từ chối ngay, nói là không muốn tới để cổ vũ cô.
Hừ, hai người anh này, không cần cũng được.
Ông nội Tô nói với giọng thấm thía: “Vãn Vãn, cháu ngủ say mấy năm nay, anh cả và anh hai con đều cưng chiều Tô Mạn như em gái ruột, nhưng bọn họ không phải không muốn tốt cho cháu.”
“Ông nội, cháu biết việc ở chung sớm chiều rất quan trọng, hơn nữa cháu cũng hiểu, bọn họ bị Tô Mạn che mắt một số chuyện, nhưng việc gì cũng có hai mặt.”
Bọn họ không muốn đối xử thật lòng với cô, như vậy cô cũng không cần phải lãng phí tình cảm.
Ông nội Tô nhíu mày: “Ông hiểu, con có ý kiến với bọn hó, nhưng anh cả con là học sinh ưu tú của khoa quân đội Đại học Đế Quốc, còn anh hai con là ngôi sao nổi tiếng. Có họ đến giúp đỡ, nhất định buổi khai trương ngày mai sẽ càng thêm thành công.”
Tô Vãn khẽ mỉm cười: “Ông nội, dù họ không đến, cháu vẫn có cách để buổi khai trương ngày mai thành công. Hơn nữa, còn có thể khiến cho mọi người ở tinh khu một đều nhanh chóng nhớ đến nhà hàng của chúng ta!”