Chương 39: Nên, em phải chịu trách nhiệm

Làm canh giải rượu không khó, chỉ cần một ít nguyên liệu.

Sau khi mọi thứ được giao tới, Tô Vãn nhanh chóng hoàn thành món canh.

Cô định để Bạch Hổ mang đi, nhưng Bạch Hổ lập tức nói: “Xin lỗi phu nhân, tôi phải đi cắt cỏ ở vườn, cô có thể giúp tôi mang canh cho chủ nhân không?”

Tô Vãn nhìn quả cầu kim loại bé xíu với ánh mắt nghiêm túc đến lạ của nó.

“Chẳng phải có robot giúp việc sao?”

“Chúng nó ngốc quá, không làm tốt được việc gì cả. Tôi phải chỉ đạo suốt, không ai có thể thay thế trí thông minh của tôi.”

“...” Tô Vãn chỉ có thể bất lực đồng ý: “Được rồi.”

Dù sao, cô cũng không thể nói với Bạch Hổ là mình có chút sợ khi ở một mình với Cố Tước.

Nhưng đồng thời, cô lại nhớ A Tước dịu dàng, dễ thương.

Mang theo tâm tình phức tạp và mâu thuẫn, Tô Vãn mang bát canh giải rượu vào phòng ngủ.

Nhưng khi bước vào, cô không thấy ai trên chiếc giường lớn màu xanh đen.

Đúng lúc đó, cánh cửa kính của phòng tắm phía sau cô mở ra, sau đó Cố Tước bước ra ngoài.

Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh hông, thắt lỏng lẻo, tay cầm một chiếc khăn khác lau những lọn tóc còn ướt.

Mái tóc màu bạc xám rối tung càng làm giảm đi sự lạnh lùng thường ngày của anh. Đặc biệt là... ánh mắt Tô Vãn dừng lại ở đôi tai lông xù, không thể rời mắt.

Cố Tước nhận ra ánh mắt cô, đôi tai lập tức động nhẹ, và da quanh tai anh bắt đầu ửng hồng.

Tô Vãn giật mình, “Xin lỗi, tôi tưởng...”

“Tưởng gì?”

“Tưởng là anh chỉ để lộ tai và đuôi trong kỳ rối loạn cảm xúc thôi.” Vừa nói, Tô Vãn còn lén nhìn xuống phía dưới chiếc khăn quấn quanh hông.

Chậc, không thấy gì cả.

Khóe môi Cố Tước hơi nhếch lên, đôi mắt như lóe sáng, anh hơi kỳ lạ với phản ứng của mình.

Bởi vì người hóa thú chỉ để lộ tai và đuôi khi trong kỳ rối loạn cảm xúc.

Nhưng khi nghĩ đến việc Tô Vãn sợ mình, Cố Tước lại dằn xuống cảm giác khó chịu trong lòng.

Ánh mắt anh chuyển sang bát canh giải rượu trong tay Tô Vãn: “Em làm cho tôi sao?”

“Vâng, anh uống đi, không thì sẽ nguội mất.”

Dù Tô Vãn cảm thấy anh không thực sự cần uống nữa, nhưng thế này sẽ giúp cô tránh khỏi những câu hỏi nguy hiểm.

Cố Tước đã thích nghi với cồn, nên anh không hề khó chịu vì rượu. Nhưng vì Tô Vãn tự tay làm canh, nên anh tất nhiên sẽ uống.

Sau khi uống xong, anh có vẻ tỉnh táo hơn. Tô Vãn mở lời: “A Tước, lúc ở nhà hàng Tô, anh nói sẽ về nhà bàn tiếp chuyện lúc trước.”

Cố Tước đặt bát canh lên bàn cạnh giường, tạo ra một tiếng vang nhỏ.

Anh hơi ngước mắt lên, nhìn cô vợ nhỏ đang ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Vãn Vãn, em ghét tôi sao?”

“Không, tất nhiên là không rồi.” Tô Vãn lắc đầu.

Cô rất thích A Tước. Ban đầu, khi quyết định kết hôn, cũng vì cô bị thu hút ngay từ lần đầu gặp anh.

Với Cố Tước, dù có chút e sợ, cô vẫn biết anh đã trải qua những trận chiến khốc liệt để bảo vệ đế quốc. Nếu không có những người lính như anh, những cư dân bình thường như cô sẽ không thể sống an lành.

Vì vậy, dù thế nào, Tô Vãn cũng không thể ghét Cố Tước.

Cô ngước lên nhìn anh: “Vậy anh không muốn ly hôn là vì kỳ rối loạn cảm xúc, anh không thể dùng thuốc chuyên dụng nữa à?”

Cố Tước yên lặng nhìn cô.

Nhìn vào đôi mắt như viên đá quý của anh, Tô Vãn cắn môi, bổ sung thêm: “Dĩ nhiên chuyện này cũng có phần trách nhiệm của tôi, nhưng tôi không biết anh không thể dùng thuốc chuyên dụng được nữa.”

Cố Tước nhẹ nhàng đáp: “Vì vậy, em phải chịu trách nhiệm.”

“Sao lại là tôi?”

“Vì em đã chọn tôi trước.”

Tô Vãn im lặng.

Lúc đó, nếu không phải cô, mà là người khác cùng anh vượt qua kỳ rối loạn cảm xúc, thì giờ thuốc chuyên dụng cũng không phải là cô.

Nhưng nói cô phải chịu trách nhiệm thì nghe hơi kỳ quặc.

Ngay lúc này, Cố Tước ngáp dài: “Tôi mệt rồi, phải nghỉ ngơi. Sáng mai tôi phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Phòng bên cạnh có phòng khách, em cần gì thì cứ nhờ Bạch Hổ.”

Tô Vãn ngẩn người, cảm giác như anh đang lảng tránh vấn đề.

Nhưng nếu hai người đã không định ly hôn, thì có vẻ cô cũng chỉ còn cách tiếp tục sống cùng anh.

Nghe nói Cố Tước phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc cũng không về sớm nên cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô gật đầu: “Vậy được rồi, anh không ở nhà, tôi sẽ về trường. Không sao chứ?”

“Ừm.” Cố Tước hơi cúi đầu, vẻ mặt như đang buồn ngủ.

Tô Vãn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Ít nhất, hai người đã thống nhất cách sống chung. Đúng như Cố Tước nói, chuyện thuốc chuyên dụng cô cũng có trách nhiệm.

“A Tước, chúc anh ngủ ngon.”

Tô Vãn mang bát canh rỗng rời đi với tâm trạng thoải mái.

Cố Tước nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Thực ra, anh có chút không muốn cô rời đi.

Nhưng hiện giờ, không thể nói hay làm gì nhiều. Nếu không, chắc chắn sẽ dọa cô vợ nhỏ chạy mất.

Lần đầu tiên, Cố Tước cảm thấy ghen tị với chính mình trong kỳ rối loạn cảm xúc.

Vì lúc đó, Tô Vãn không hề sợ anh, thậm chí còn không muốn rời xa anh.

Khi Bạch Hổ nghe tin chủ nhân yêu cầu sắp xếp phòng khách cho Tô Vãn, nó suýt nữa thì bị treo máy!

Nó nhanh chóng sắp xếp phòng cho Tô Vãn, chuẩn bị đầy đủ vật dụng cần thiết, rồi vội vàng bay về phòng của Cố Tước.

“Chủ nhân, sao ngài lại để phu nhân ngủ phòng bên cạnh?”

Cố Tước đang ngồi đọc tài liệu, xung quanh như tỏa ra luồng khí lạnh.

Anh đáp: “Không thì sao?”

“Vợ chồng thì phải ngủ chung phòng chứ!”

“Cô ấy sợ tôi.”

“...”

Bạch Hổ lập tức cứng họng, nhưng nghĩ một lúc, nó cố gắng tìm lý do giúp Tô Vãn.

“Chủ nhân, ngài đừng vội. Chuyện này là bình thường thôi, dù sao thì phu nhân cũng chỉ mới quen ngài trong thời gian ngắn, ngài phải cho cô ấy thêm thời gian.”

Cố Tước đặt tài liệu xuống, mắt hơi cụp xuống: “Không ngắn đâu.”

Bạch Hổ: “Gì cơ?”

“Không có gì. Mai tôi phải ra hành tinh MT320, cậu mở hết quyền truy cập trong dinh thự cho Quang Não của Tô Vãn.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

**

Tô Vãn đang khám phá căn phòng mới. Phòng này nhỏ hơn phòng của Cố Tước một chút, nhưng nhà vệ sinh và các tiện ích khác đều rất đầy đủ.

Tiểu Bạch đột nhiên lên tiếng: “Thưa chủ nhân, Bạch Hổ đã mở toàn bộ quyền truy cập trong dinh thự cho tôi rồi.”

Điều này có nghĩa là, Tô Vãn đã hoàn toàn trở thành chủ nhân thứ hai của dinh thự này.