Mười lăm phút sau, phi thuyền đã hạ cánh trên sân bay của dinh thự chỉ huy Cố Tước.
Tô Vãn vốn lo ngại bị ai đó nhìn thấy không hay, nên khi đỡ Cố Tước xuống phi thuyền, cô lập tức hỏi Bạch Hổ: “Trong dinh thự có người không?”
“Không có người.”
“...”
Câu trả lời của Bạch Hổ khiến Tô Vãn nghẹn họng. Nhìn những robot đi qua đi lại, cô hiểu ra ý của Bạch Hổ là gì.
Đúng lúc ấy, chiếc đuôi lông xù của Cố Tước lại quấn quanh eo Tô Vãn một cách thân mật, khiến cô tê rần cả người.
Bây giờ trong tòa dinh thự xám xịt này, chỉ có cô và Cố Tước là người... không biết người hóa thú có được tính là người không nhỉ?
Bước vào tòa dinh thự lạnh lẽo, Tô Vãn nhìn những robot đang bận rộn qua lại, bất giác cảm thán. Không trách người ngoài đồn Cố Tước là trí não nhân tạo, vì nơi này chẳng có chút hơi ấm của con người, chỉ toàn là máy móc lạnh lùng.
Không hiểu sao, trong khoảnh khắc đó, Tô Vãn cảm thấy thương Cố Tước. Rõ ràng anh là chiến thần của cả Đế quốc Liên bang, người có địa vị chỉ sau hoàng đế, vậy mà lại sống một mình trong căn dinh thự lạnh lẽo, trống vắng này.
Cô đỡ Cố Tước bước vào phòng ngủ, Bạch Hổ tinh ý đóng cửa lại.
Mặc dù đã từng làm chuyện này, nhưng Tô Vãn chẳng có tí kinh nghiệm nào.
Cô nghĩ, có nên bảo anh ấy đi tắm trước không, nhưng chưa kịp nói gì, thì đột nhiên cô bị ép sát vào tường.
“Chị ơi, đừng rời bỏ em, được không?”
A Tước nhắm mắt lại và nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Hàng lông mi dài của anh vẫn còn vương nước, đôi tai lông xù rung rinh vì kích động.
Tô Vãn nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Đến nước này rồi, muốn rút lui cũng không được nữa.
Hơn nữa, cô cũng rất nhớ A Tước, chẳng muốn rời xa chút nào.
Cô đưa tay ôm lấy Cố Tước...
Sau cả đêm mệt nhoài, Tô Vãn mới ngộ ra một điều: không biết người hóa thú có phải người không, nhưng Cố Tước thì chắc chắn không phải!
Lần này Tô Vãn bị hành còn thảm hơn lần trước, nên cô rất mệt, ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy, cô vẫn còn mơ màng, một lúc sau mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Nhìn xung quanh căn phòng với nội thất lạnh lẽo, lý trí và cảm xúc của cô lập tức quay trở lại, nhắc cô nhớ ra mình vừa đóng vai "thuốc chuyên dụng" của ai đó suốt cả đêm qua.
Cố Tước đã đi mất.
Tô Vãn thở dài tự nhủ: Được thôi, lần này coi như huề nhau, anh chạy trước một lần, tôi cũng chạy trước một lần, thế là hòa.
Cô tự cười giễu, rồi đột nhiên cảm thấy rất muốn ngâm mình trong bồn tắm.
Tiểu Bạch lên tiếng: “Chủ nhân, Bạch Hổ đã mở một số quyền hạn cho tôi, cô có thể sử dụng các thiết bị trong đây rồi.”
“Ừm, vậy tôi đi tắm một cái.”
Phủ của Cố Tước toàn sử dụng những thiết bị hiện đại nhất.
Chẳng hạn như bồn tắm trong phòng tắm, chỉ cần nằm xuống và ra lệnh, mọi việc còn lại đều có trí não nhân tạo lo liệu.
Từ tắm rửa, chăm sóc da, đến xoa bóp giảm mệt mỏi, tất cả đều được phục vụ chu đáo từ a tới á, khiến người ta thoải mái vô cùng.
Kết quả là, Tô Vãn nằm trong bồn tắm thoải mái quá mà ngủ thϊếp đi.
Sau đó, Tiểu Bạch lo cô ngâm quá lâu sẽ ảnh hưởng sức khỏe nên gọi cô dậy.
Bộ quân phục của cô cũng đã được giặt sạch, sấy khô và là phẳng. Tô Vãn thay đồ xong, lập tức hỏi Tiểu Bạch: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Chín giờ bốn mươi lăm phút. Cô còn mười lăm phút nữa là đến tiết đầu tiên.”
Tô Vãn giật mình, quay người lao ra ngoài!
Ngày đầu tiên đến lớp mà đã muộn thì thầy cô sẽ trừ điểm của mình mất!
Bất kể thời đại nào, điểm số vẫn luôn là sinh mệnh của học sinh!
Chạy được vài bước, Tô Vãn đâm sầm vào một “bức tường” rắn chắc. Cô ôm mũi ngước nhìn, trước mặt là Cố Tước, đang mặc bộ đồ ngủ màu be.
Bộ đồ nhìn có vẻ mềm mại và ấm áp, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của anh lại toát ra khí thế nghiêm nghị, khiến vẻ ấm áp của bộ đồ bị dập tắt hoàn toàn.
Không cần nghĩ, chỉ cần nhìn qua Tô Vãn cũng biết Cố Tước đã hết kỳ rối loạn cảm xúc, chỉ huy Cố lạnh lùng đã trở lại.
Nhưng cô chẳng quan tâm được nhiều nữa, vừa xoa xoa mũi vừa nói: “Tôi sắp trễ giờ rồi!”
“Để Bạch Hổ đưa em đi, tiện thể đưa thời khóa biểu cho nó luôn.”
“Có kịp không?”
“Kịp. Nếu không kịp, nó không cần làm trí não nhân tạo của tôi nữa.”
Bạch Hổ: “...”
Để bảo vệ công việc của mình, Bạch Hổ phải dồn hết sức lực, thậm chí còn dùng cả lối đi đặc biệt, đưa Tô Vãn đến tận cửa lớp đúng giờ.
Bạch Hổ hóa thành một quả cầu bay nhỏ nói: “Phu nhân, hết giờ học tôi sẽ đến đón cô nhé.”
Tô Vãn vội vàng chạy vào lớp, không để ý lắm đến lời nói của Bạch Hổ. Vừa ngồi xuống cạnh Thịnh An, cô thở phào nhẹ nhõm. May quá, vừa kịp giờ.
Tiết học hôm nay là về cấu tạo cơ thể người, tất nhiên cũng có nói đến cấu tạo cơ thể của người hóa thú.
Khi giáo viên nói người hóa thú vì lý do cơ địa đặc biệt, mỗi năm sẽ có một kỳ rối loạn cảm xúc, Tô Vãn không khỏi giật giật khóe miệng.
Lừa đảo! Có người đâu chỉ một năm một lần, mà là một tháng một lần như đến kỳ kinh nguyệt ấy!
Nhưng nghĩ đến A Tước dịu dàng đêm qua, Tô Vãn không khỏi đỏ mặt, vội vàng vỗ vỗ lên mặt mình.
Thịnh An thấy vậy, nghi hoặc hỏi: “Tô Vãn, bạn không sao chứ?”
“À, không sao.”
“À mà, tối qua, em gái bạn có đến tìm bạn đấy.”
Phải mất mấy giây, Tô Vãn mới nhớ ra em gái mình là ai, cô đáp: “À.”
“Mình đã nói là bạn ra ngoài có việc rồi, nhưng cô ấy cứ hỏi mãi bạn đi đâu.”
Tô Vãn mỉm cười: “Cô ấy không phải em ruột của mình.”
Thịnh An lập tức hiểu ra, mối quan hệ chị em này không tốt, nên không hỏi thêm nữa.
Hai người cùng nhau thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, kết quả là Rogina với vẻ mặt phức tạp đang đứng đợi họ ở cửa.
Tô Vãn đoán được cô nàng tiểu thư này muốn hỏi gì, bèn nói: “Hay về ký túc xá rồi nói?”
Vừa hay cô cũng cần đo đạc khu vực phòng khách để vẽ bản thiết kế, nhanh chóng lắp đặt một nhà bếp nhỏ.
Rogina nhíu mày, gật đầu đồng ý.
Ba người về đến ký túc xá, ngay khi cửa phòng khép lại, Rogina không thể nhịn thêm nữa, lập tức hỏi: “Tô Vãn, bạn thật sự là vợ của chỉ huy Cố sao?”
Tối qua, sau khi nhận được tin nhắn của chị gái, Rogina gần như phát điên!
Nghĩ lại lúc trước mình còn cảnh cáo Tô Vãn đừng mơ tưởng đến chỉ huy Cố, Rogina thấy mình như bị nghẹn.
Không ngờ bị vả mặt lại đến nhanh và đau đến thế.
Thịnh An vừa bước vào phòng cũng rất sốc, không tin nổi vào tai mình. Thì ra bạn cùng phòng của cô lại là người vợ bí ẩn của chỉ huy Cố, người đang được dân mạng bàn tán điên đảo!
Tô Vãn biết sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết mối quan hệ giữa cô và Cố Tước, nên cô thản nhiên gật đầu xác nhận: “Ừ.”
“...”
Nhìn hai cô bạn cùng phòng như bị sét đánh, một lúc lâu không nói nên lời, Tô Vãn thản nhiên đi đến góc phòng khách, bắt đầu nhờ Tiểu Bạch đo đạc kích thước.
Xong việc, cô quay lại bảo hai cô bạn: “Mình thật sự định lắp một cái bếp nhỏ ở đây đó.”
Rogina muốn sụp đổ: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện bếp núc! Chuyện chỉ huy Cố mới là quan trọng! Bạn, bạn làm thế nào mà lại cưới được chỉ huy Cố vậy?”