Chương 26: Được cưng chiều sẽ kiêu ngạo

Tô Vãn cũng tức tới bật cười.

Chuyện nhỏ sao?

Suýt nữa cô bị ép gả cho một người xa lạ mà cô chưa từng gặp, đó gọi là chuyện nhỏ à?

Tô Vãn uể oải ngáp một cái: "Hoắc Dịch Thường, lúc tôi nói yêu anh, anh có thực sự yêu tôi không?"

Đây vốn dĩ là một mối tình không cân xứng. Tôi có thể yêu anh, Hoắc Dịch Thường, nhưng khi tôi nhận ra anh chỉ là một củ khoai thối không xứng đáng, tôi cũng có thể ngay lập tức lấy lại tình cảm của mình.

Trước đây Hoắc Dịch Thường kiêu ngạo như vậy là vì lý do gì? Ngay cả vào ngày cưới, anh ta cũng dám cho cô leo cây. Chẳng phải là vì anh ta biết cô yêu anh ta sao?

Người được cưng chiều luôn có thói kiêu ngạo.

Tô Vãn nói với giọng đầy ẩn ý: "Hoắc Dịch Thường à, anh có nghe câu ‘nước đổ khó hốt’ bao giờ chưa? Ừm, đó chính là tình cảnh của chúng ta. Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ đây. Tạm biệt."

"Chờ đã! Tô Vãn, em không lo nhà họ Hoắc sẽ ngừng cung cấp trái cây và rau củ cho nhà họ Tô sao?"

Tô Vãn bật cười: "Chồng tôi bây giờ là chỉ huy tối cao, nhà anh nếu dám cắt nguồn cung thì cứ thử xem."

Cô cúp máy ngay lập tức.

Thật vậy, nhờ việc chồng cô là chỉ huy tối cao, những kế hoạch lén lút của nhà họ Hoắc lập tức bị dập tắt. Nhưng nhà họ Tô cũng đã chuẩn bị sẵn nguồn cung cấp mới, không còn bị phụ thuộc vào nhà họ Hoắc nữa.

Vậy nên lần này nhà họ Hoắc chẳng những mất đi sự hợp tác, mà còn tự chuốc lấy thiệt hại.

Tô Vãn cúp máy của Hoắc Dịch Thường, rồi thấy anh trai và những người khác cũng gửi tin nhắn hỏi han, cô quyết định tắt luôn Quang Não và đi tắm thư giãn trước khi ngủ.

Trong khi đó, tại dinh thự của Cố Tước, đèn vẫn sáng rực.

Người phụ trách truyền thông, Lý Duệ, cảm thấy áy náy: "Chỉ huy, tôi thực sự không biết người đàn ông trong lễ cưới hôm đó là ngài."

Khi đó anh ta cảm thấy chú rể có vẻ quen quen, và thậm chí cả Eric cũng nói rằng chú rể trông giống Hoàng đế. Quả thật, chẳng phải là giống sao? Dù sao cũng là chú cháu mà!

Lý Duệ vốn là một người rất điềm tĩnh, nhưng ngay cả anh ta giờ cũng cảm thấy như đang sống trong mơ.

Cố Tước ngồi trên chiếc ghế sofa màu xanh đậm, đôi chân dài thẳng tắp không biết đặt thế nào cho thoải mái.

Vì đang ở trong dinh thự nên anh không mặc quân phục, nhưng dù chỉ mặc bộ đồ thường ngày màu be, anh vẫn tỏa ra sự lạnh lùng xa cách.

Anh hỏi: "Tình hình dư luận trên mạng được kiểm soát thế nào rồi?"

Lý Duệ vội trả lời: "Tất cả đã được kiểm soát, không có lời đồn tiêu cực nào về ngài hoặc cô Tô."

"Phải gọi là phu nhân."

"À, vâng!"

Lý Duệ liếc nhìn sắc mặt của Cố Tước rồi dè dặt hỏi: "Ngài có muốn tổ chức lại một lễ cưới không?"

Nói thế nào nhỉ, dù sao thì lễ cưới hôm đó, chú rể vốn dĩ không phải là Cố Tước. Những trang phục, quảng cáo, thậm chí cả áo cưới đều được chuẩn bị cho người khác.

Chỉ huy tối cao của bọn họ, sao có thể chịu thiệt thòi như vậy được? Không thể để ngài ấy kết hôn một cách qua loa như thế chứ?

Hơn nữa, đó cũng là ý kiến của Hoàng đế. Hoàng đế đã từng nói: "Đám cưới của chú ruột mà tôi còn không tham dự được!"

Cố Tước thì không quá bận tâm, nhưng anh nghĩ đến Tô Vãn, bèn thản nhiên đáp: "Chuyện đó để tính sau."

"Vâng, thưa ngài!"

Sau khi Lý Duệ rời đi, Bạch Hổ lập tức lên tiếng như muốn lấy lòng: "Chủ nhân, món cá chép sốt chua ngọt đã được hâm nóng, ngài có thể ăn rồi!"

"Ừm."

Dinh thự của Cố Tước tuy rộng lớn nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Ngoại trừ anh và những thuộc hạ như Lý Duệ vì công việc mà ghé qua, những người còn lại đều là người máy.

Do Cố Tước quá lạnh lùng nên trước đây, người ta vẫn lan truyền một tin đồn rằng: Chỉ huy tối cao thực chất là một trí não nhân tạo. Mặt nạ anh đeo che giấu rằng bên dưới đó là máy móc.

Và bây giờ, khi Cố Tước tháo chiếc mặt nạ bạc đặc trưng của mình, mọi người thấy anh lạnh lùng như vậy, ngoài việc khen ngợi vẻ đẹp của anh, một số người lại bắt đầu suy đoán rằng anh là người nhân bản.

Lý do rất đơn giản, vì chỉ huy tối cao quá hoàn hảo, quá lạnh lùng...

Lúc này, vị chỉ huy mà người dân cho là nghiêm khắc và lạnh lùng đang ngồi trước bàn ăn bằng đá cẩm thạch, trước mặt là món cá chép sốt chua ngọt.

Đôi tay dài và khéo léo từng điều khiển những cỗ máy chiến đấu, giờ đây đang cầm đôi đũa một cách chuẩn mực.

Dù cá đã qua quá trình cấp đông và hâm nóng lại, không còn ngon như lúc mới làm, nhưng hương vị ngọt ngào ấy vẫn kí©h thí©ɧ vị giác, khơi dậy cảm giác thèm ăn.

Ngay cả Bạch Hổ, một trí não nhân tạo không có vị giác, cũng hít mũi một cách đầy cảm thán: "Phu nhân thật là giỏi, có thể làm ra món ngon đến thế!"

Bạch Hổ vốn là một trí não nhân tạo hơi ồn ào và tăng động, trước đây Cố Tước thường không ưa nó. Nhưng giờ đây, nghe nó liên tục khen ngợi Tô Vãn, anh bỗng không còn ghét nó nữa.

Có lẽ là vì món cá trước mặt quá ngon chăng.

**

Ngày khai giảng đang đến gần, bất kể Tô Vãn nói gì, cô vẫn không thể ngăn được sự háo hức của gia đình về việc muốn gặp chỉ huy tối cao.

Điều duy nhất khiến cô thở phào nhẹ nhõm là họ không dám xông thẳng đến gặp, mà chỉ để Tô Vãn đi trước để thăm dò, khi nào chỉ huy có thời gian thì họ mới đến.

Lâm Nhiễm Nguyệt hiểu khó khăn của con gái, bà nhẹ nhàng nói: "Dù sao cũng phải đến xem tình hình chi nhánh khu một, con đừng lo lắng quá. Nếu thật sự không tiện... thì cứ bảo là chỉ huy tối cao bận. Sau khi chi nhánh sắp xếp xong, ông nội và bố con sẽ về thôi."

Nhà họ Tô kinh doanh nhà hàng khắp Đế quốc Liên bang rất thành công, nhưng so với chỉ huy tối cao, họ cũng chỉ là những người nấu ăn mà thôi!

Vậy nên gia đình họ Tô bây giờ vừa mong chờ vừa căng thẳng khi sắp gặp mặt chỉ huy tối cao.

Tô Vãn thật ra còn căng thẳng hơn cả họ!

Thời gian qua, cô đã nhiều lần cố liên lạc với Cố Tước, nhưng anh vẫn chỉ nói: "Gặp rồi nói."

Không còn cách nào khác, Tô Vãn đành cầu nguyện rằng Cố Tước sẽ mãi bận rộn, không có thời gian để gặp cô.

Còn chuyện gia đình muốn đến dinh thự của Cố Tước, Tô Vãn thậm chí không dám đề cập đến với anh.

Cô nghĩ, chắc chắn anh sẽ không đồng ý, nói ra chỉ càng khiến mối quan hệ giữa họ trở nên ngượng ngùng hơn thôi.

Cả nhà cùng ngồi trên phi thuyền đến khu một, và họ tạm thời dừng chân tại chi nhánh nhà hàng của nhà họ Tô. Sau đó, Tô Vãn và Tô Mạn tiếp tục đi đăng ký nhập học tại đại học Đế quốc.

Suốt cả chặng đường, Tô Mạn rất im lặng.

Từ khi biết Tô Vãn đã cưới chỉ huy tối cao, cô ta vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.

Trên phi thuyền không có ai khác, Tô Vãn cũng chẳng buồn giả vờ làm chị em thân thiết nữa, cô lười biếng lướt mạng.

Đến gần nơi đến, Tô Mạn đột nhiên nói: "Nếu chỉ huy tối cao giúp chị, em chắc chắn không thể giành được quyền quản lý chi nhánh khu một."

Tô Vãn ngẩng đầu nhìn cô ta: "Vậy thì sao?"

Tô Mạn cắn môi, ánh mắt tràn đầy ủy khuất: "Nếu chị dựa vào chỉ huy tối cao để có được quyền quản lý chi nhánh, thì thắng chẳng vẻ vang gì!"