Chương 39: Lệ đằng lặng mấy giây, đoạn kéo cô ôm chặt trong vòng tay

***

Mặt Nguyễn Niệm Sơ tái nhợt, hồn vía cũng sắp sửa bay ra. Cô he hé miệng thở hổn hển, ý thức được điều gì đó. Ngoảnh lại nhìn phía sau, một chiếc Volkswagen Tiguan màu đen cách họ vài chục mét, bám sát theo sau. Một khẩu súng thò ra ngoài cửa sổ bên ghế phụ, họng súng đen nhòm nhắm thẳng vào họ.

Nháy mắt, Nguyễn Niệm Sơ quay đầu về.

Cô nắm chắc tay vịn, hít thở sâu, gắng sức trấn tĩnh, rồi nhìn sang Lệ Đằng.

Vẻ mặt anh không chút biểu cảm, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải lần thắt lưng, loáng cái đã rút súng ra. Anh hờ hững quẳng ra ba chữ: "Gọi điện thoại!"

Nguyễn Niệm Sơ hãy còn ngơ ngẩn: "Gọi cho ai ạ?"

Lệ Đằng nghiêm giọng: "110."

"..." Nguyễn Niệm Sơ thoáng nghẹn lời, cô nuốt nước bọt, nhanh chóng cầm di động báo cảnh sát. Đã nhọ càng nhọ hơn, tín hiệu trên đoạn đường này quá kém, điện thoại mãi vẫn chưa kết nối.

Cô nghiến răng.

Mắt thấy lần thứ nhất bắn không trúng, người đàn ông trên chiếc Volkswagen nhướng mày, bĩu bĩu môi, lại bắn lần thứ hai.

Chiếc xe Jeep lần nữa né tránh. Bởi tốc độ quá nhanh, cả thân xe lắc lư, nghiêng ngả, bánh xe bên phải nhấc bổng lên không, đoạn "rầm" một tiếng, nặng nề đáp xuống đất.

Lần thứ ba, trượt. Lần thứ tư, trượt.

Đến lần thứ năm, viên đạn bắn thẳng vào không khí.

Thấy vậy, người phụ nữ lái xe cau mày, lạnh mặt chửi bậy: "Mẹ kiếp, anh bắn kiểu đếch gì đấy?"

Bị ăn mắng, Đoạn Côn chuyển thành dáng vẻ oan ức đáng thương, nhỏ giọng: "Không thể trách kỹ thuật bắn của tôi kém được. Cái xe kia chạy như con rắn ấy, tốc độ gió lại lớn. Đổi thành cô, cô cũng bắn trượt."

Vasa cáu: "Không bắn trúng người thì không biết bắn vào lốp xe hả! Ngu như lợn ấy!"

Đoạn Côn cười ha ha: "Tôi là lợn mà, lợn đương nhiên ngu rồi. Cô nói thế chứng tỏ cô còn ngu hơn tôi í. Ha ha ha."

"...." Vasa tức muốn hộc máu. Cô ta nghiến răng, hung dữ nện một đấm vào vô lăng. Giây tiếp theo, cô ta móc súng ra, bắn thẳng về phía trước.

Đạn xé gió, viên nào cũng sượt qua bánh xe, không trúng.

Vasa híp mắt, đột nhiên cười gằn: "Chơi cùng mày luôn." Dứt lời, cô ta nhấn chân ga hết cỡ, tăng tốc.

Nháy mắt, khoảng cách hai xe thu hẹp.

Lưng áo Nguyễn Niệm Sơ đã ướt đẫm mồ hôi. Cô xoay đầu nhìn, hít vào thở ra, mấp máy môi, ấy thế mà hơi thở phát ra không hề run: "... Họ đuổi kịp rồi."

Giọng Lệ Đằng rất ổn định: "Anh biết."

Nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, lúc xe đạt đến khoảng cách nằm trong phạm vi có thể kiểm soát, anh thình lình quay người, giơ súng bắn trả.

Đường đạn cong, cuồng phong thét gào.

Sắc Trời xám xịt, mây đen phía Tây Bắc giơ nanh múa vuốt ào tới, một tia chớp rạch ngang bầu Trời.

"Tránh mau!" Mặt Vasa biến sắc, túm lấy Đoạn Côn, lôi mạnh.

Cơ thể Đoạn Côn khom lại bởi lực kéo của Vasa.

Vỏ đạn rơi xuống đất, đầu đạn xé gió nhằm thẳng vào chiếc Volkswagen, "choang" một tiếng, bắn thủng kính chắn gió, vừa vặn găm lên lưng ghế phụ.

"...."

Đoạn Côn lấy lại tinh thần, cả kinh đến độ chửi tục: "Con mẹ nó.... ông đây bắn mấy phát đều không trúng xe mày. Đệch, mày vừa bắn cái đã muốn lấy mạng ông à? Muốn thể hiện hả? Được!"

Chửi xong, gã nhổ toẹt bã kẹo cao su trong miệng, hạ cửa sổ xe, thò luôn nửa người ra ngoài: "Vasa, tính mạng của tôi giao cho cô đấy, lái xe cho vững."

Vasa lạnh lùng: "Gắng hết sức giữ toàn thây cho anh!"

Nghe vậy, Đoạn Côn bật cười, tiếp theo bắn 3 phát đạn "Đoàng đoàng đoàng". Lần này không dùng bộ phận giảm thanh, tiếng súng tản mát trên đường núi hoang vu, tạo ra tiếng vọng, vang như thể rung Trời.

Lệ Đằng đanh mặt, một tay cầm súng, một tay điều khiển vô lăng và bảo: "Nguyễn Niệm Sơ!"

"Dạ!" Cô đáp lời, tốc độ nói trở nên nhanh hơn theo bản năng, "Anh nói đi em đang nghe!"

"Trận hôm nay không thể không chiến rồi. Ngồi vững!" Giọng anh không khác gì bình thường. Nói rồi, anh lại bắn trả mấy phát. Bắn xong, anh quay đầu về, lia mắt xem tình hình đường đi phía trước.

Liếc mắt liền thấy toàn là đường thẳng, cách 500 mét có thể trông thấy một đường ray tàu hỏa bỏ hoang, cỏ dại mọc thành bụi, bên cạnh còn có mấy đống cỏ khô thường bắt gặp ở vùng nông thôn phía Nam.

Sau đống cỏ khô là điểm mù trong tầm nhìn.

Lệ Đằng nheo mắt, giẫm chân ga. Xe tăng tốc quá nhanh, chiếc việt dã tròng trành càng dữ dội. Nguyễn Niệm Sơ cắn chặt miệng, không để mình phát ra một tí âm thanh nào.

Bỗng lại một tiếng súng vang, pằng!

Thân xe việt dã rung lắc mạnh.

Con ngươi Nguyễn Niệm Sơ lóe lên, mặt đổi sắc. Người đằng sau đã bắn thủng lốp xe họ.

Giây lát, chiếc Jeep địa hình tiếp tục lao vọt về phía trước theo lực quán tính cực lớn. Lệ Đằng nghiến răng, đưa chân đá văng cửa xe, ló người ra ngoài, giơ súng, nhắm bắn.

Một tiếng sấm khủng khϊếp xé toạc vòm Trời, mưa ào ào như trút nước.

Cả người Lệ Đằng phơi giữa cơn mưa, những hạt mưa to như hạt đỗ xối thẳng lên mặt, lên thân mình anh. Lệ Đằng khép mi. Căn cứ vào độ nghiêng của cột mưa để phán đoán. Gió Tây Bắc, sức gió khoảng cấp 6, tốc độ gió khoảng 20km/giây.

Nửa giây sau, Lệ Đằng mở bừng mắt, ngón trỏ bóp cò súng bắn một phát.

Viên đạn xuyên gió phá mưa, găm thẳng vào lốp sau chiếc Volkswagen. Tốc độ chiếc Volkswagen vốn nhanh, nổ lốp một phát, chớp mắt, đuôi xe văng mạnh sang phải, quay mòng mòng hệt ruồi bọ mất đầu.

Lệ Đằng bắn thêm phát nữa. Dưới cơn mưa bão gột rửa, đôi mắt điềm tĩnh, sắc bén, ngập tràn vẻ ngang tàng và sát khí.

Trên xe, nhận thấy điều gì đó, Vasa hoảng hồn hét toáng: "Nhảy!" Sau đó cùng Đoạn Côn, một trái một phải, mở cửa xe nhảy ra ngoài.

Chưa đầy một giây, viên đạn bắn trúng bình xăng, "Oành" một tiếng. Phút chốc, chiếc Volkswagen biến thành quả cầu lửa lăn lông lốc.

Cùng lúc, chiếc Jeep bị mất bánh phải cũng mất kiểm soát hoàn toàn, chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, trượt ra mấy mét.

Lệ Đằng quay người lại vào trong xe, anh nắm tay Nguyễn Niệm Sơ, hờ hững nói: "Không còn thời gian nữa!"

Nguyễn Niệm Sơ sợ hãi, nhìn đăm đăm khuôn mặt toàn nước mưa của anh: "Gì ạ?"

Vừa dứt lời, Lệ Đằng lập tức kéo Nguyễn Niệm Sơ vào lòng. Hàng mi cô rung rung đã nhận thấy điều gì đấy, muốn nói nhưng đã muộn.

Anh ôm chặt lấy cô nhảy ra ngoài.

Nguyễn Niệm Sơ mở to đôi mắt, cho đến lúc này cuối cùng mới không kìm nổi, cất tiếng hét "Aaa", đồng thời sợ đến độ ôm mặt, toàn thân run rẩy.

Cảm giác không trọng lượng chỉ kéo dài một phần mấy giây.

Lo cô bị thương, Lệ Đằng dùng cả cơ thể để bảo vệ cô, còn mình thì ngã đưa lưng xuống đất. Hai người quấn lấy nhau, cùng lăn ra mấy mét mới dừng.

Lệ Đằng nói rất nhanh: "Em có bị thương không?"

"... Không ạ!" Nguyễn Niệm Sơ trả lời, giọng run run. Ban nãy đôi cánh tay cứng như sắt ôm cô chặt thế kia, chừng như khảm cô vào trong thân thể anh, cô gần như không đυ.ng phải mặt đất.

Phải cái mưa to quá, cả người đều đã ướt sũng.

Anh gật đầu, ngước mắt quan sát xung quanh, tiếp đến kéo cô dậy, nhét cô vào sau đống cỏ khô. Tiếp đến, anh ngồi xổm xuống, lạch cạch tháo ổ đạn ra xem, còn 3 viên.

Tim Nguyễn Niệm Sơ thắt lại, cô chau mày nhìn anh: "... Chỉ có 3 viên."

"Đủ rồi!" Giọng điệu anh rất lãnh đạm. Lắp lại súng xong xuôi, anh bảo: "Chốc nữa em đợi ở đây, đừng chạy lung tung. Chờ anh quay lại tìm em."

"Họ là ai vậy anh?"

"Chắc là sát thủ Dan sai tới!"

Nghe vậy, Nguyễn Niệm Sơ càng lo lắng: "Họ có 2 người, anh chỉ có một mình! Quá nguy hiểm!"

Lệ Đằng nghiêng đầu nhìn cô, xùy một tiếng: "Sợ anh không đấu lại được?"

"Không phải ạ!"

"Không phải thì đợi đi!"

Anh cười, bàn tay to lớn nhéo cằm cô, quay lưng rời đi. Nhưng đi chưa được hai bước thì anh lại lộn về.

Nguyễn Niệm Sơ: "Sao thế ạ?"

Vẻ mặt Lệ Đằng rất thản nhiên, anh rút con dao dù ra, đưa cho cô: "Em cầm lấy cái này!"

Đôi mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe lên. Cô nhận lấy con dao dù trên tay anh, ngón trỏ vô thức vuốt qua những chữ khắc trên dao "Không quân Trung Quốc".

Sau đấy, anh không nói gì nữa, sải bước đi luôn.

Mưa rơi ào ào, bầu Trời cực thấp. Nguyễn Niệm Sơ vuốt nước mưa trên mặt, nhìn bóng Lệ Đằng thoáng cái đã biến mất trong màn mưa.

Cô nhắm mắt, nhúm hai đầu chân mày. Rồi, cô trấn tĩnh lại, thử gọi điện báo cảnh sát lần nữa. Nhấp ba số 110, một lúc thì có tín hiệu, Nguyễn Niệm Sơ mừng khôn tả. Khoảng 10 giây sau, có người bắt máy, "Xin chào, cục công an biên thành nghe đây."

Nguyễn Niệm Sơ hít sâu một hơi, gắng ổn định giọng nói không để phát run,"Xin chào, đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát... Tôi với bạn trai tôi đang bị đuổi gϊếŧ."

Nhân viên nhận điện thoại ở đầu giây bên kia có phần mờ mịt, sững sờ một chốc mới nói: "... Được, xin chị cho chúng tôi biết địa chỉ hiện tại của chị."

"Địa chỉ..." Nguyễn Niệm Sơ nhất thời không nói ra được.

Cô ngước mắt nhìn bốn phía, núi non hoang vu, phóng tầm mắt ra xa căn bản không có biển chỉ đường. Cô hơi cuống, "Tôi chỉ biết đây là một con đường cũ nối liền thị trấn Bạch Khê với biên thành. Bên cạnh tôi có một đường ray tàu hỏa bị bỏ hoang, gần quanh đều là núi, và một vài thửa ruộng... A lô? A lô!"

Trong tai nghe đã không còn âm thanh.

Nguyễn Niệm Sơ nhìn di động, không biết dính nước hay bởi nguyên nhân gì mà đã tự động tắt. Cô đỡ trán, vứt điện thoại xuống đất, khẽ mắng: "Khốn kiếp!"

Báo cảnh sát không thành, Nguyễn Niệm Sơ đành vâng lời Lệ Đằng, nấp sau đống cỏ đợi, không đi đâu hết.

Hồi lâu cũng không có tiếng súng vọng tới.

Trời mỗi lúc một tối. Xung quanh trừ tiếng mưa, tiếng gió thì không còn gì nữa.

Tựa lưng vào đống cỏ, cô ngồi xuống, hai tay cầm con dao, vùi đầu vào cánh tay. Trận mưa không hề có dấu hiệu ngớt. Cô cởϊ áσ khoác trùm lên đầu để che mưa.

Nước mưa vào mắt. Nguyễn Niệm Sơ đưa tay lau, nước lại vào, lại lau. Cuối cùng thực sự nhịn hết nổi, cô cắn môi, bả vai sụp xuống.

Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần đống cỏ này.

Nguyễn Niệm Sơ cảnh giác, đứng dậy theo phản xạ, sẽ sàng, bàn tay phải cầm dao hơi giơ lên, đáy mắt toàn sự phòng bị.

Một bóng đen lao tới.

"...." Tim Nguyễn Niệm Sơ vọt lên cổ, cô nghiến răng, vung dao đâm.

Song, người tới tóm một phát lấy cổ tay cô, dùng sức, con dao dù bị gỡ đi, nháy mắt đã trở lại trên tay anh. Động tác gọn gàng dứt khoát. Nhìn rõ người này, Nguyễn Niệm Sơ ngớ ra.

Lệ Đằng cất dao, nhéo nhéo má cô, hừ nhạt một tiếng, "Cô gái, 7 năm trước súng kia không làm anh tàn phế nổi, nên không cam lòng hả?"

Vành mắt Nguyễn Niệm Sơ đỏ hoe, ấp úng: "Em xin lỗi, em sợ quá. Em tưởng là kẻ xấu." Nói rồi, chính mình cũng sửng sốt.

Lời cô nói sau khi bảo vệ Tori mà bắn nhầm một phát súng về phía anh 7 năm trước y hệt bây giờ.

Lệ Đằng lặng mấy giây, đoạn ôm cô vào vòng tay.

Cuối cùng, mưa đã nhỏ hơn chút.

Gò má Nguyễn Niệm Sơ dán lên l*иg ngực anh. Dưới lớp vải, cảm giác bắp thịt căng chặt và nhịp tim đập mạnh mẽ khiến cô thấy yên tâm. Cô nhắm mắt một lúc lấy lại bình tĩnh, rồi ngẩng đầu: ".... Hai người kia thế nào ạ?"

"Bị thương, chạy rồi." Lệ Đằng đáp.

"...." Nguyễn Niệm Sơ chậm rãi gật gật, xoay đầu nhìn chiếc xe Jeep đã nổ lốp, lại nhìn xung quanh, bất lực nói: "Trời sắp tối rồi, xe lại... Chúng ta làm sao trở về giờ?"

"Em báo cảnh sát chưa?"

"Em báo rồi ạ." Giọng Nguyễn Niệm Sơ mang theo chút tủi thân, cô thấp giọng: "Nhưng còn chưa gọi xong thì điện thoại của em đã tịt ngóm."

Nghe vậy, Lệ Đằng lấy di động trong túi áo ra, vuốt màn hình, không có tín hiệu. Anh chau mày.

Lúc này lại nổi gió. Toàn thân Nguyễn Niệm Sơ ướt đẫm đứng trong mưa. Gió vừa thổi liền cảm thấy lạnh buốt tim. Cô nhăn mày, hai tay không ngớt chà xát cánh tay.

Nhìn cô đã đông lạnh thành như vậy, anh cau chặt đôi mày: "Trước không vội về biên thành."

Nguyễn Niệm Sơ hắt xì, khó hiểu hỏi: "Không về thì chúng ta làm sao bây giờ?"

Lệ Đằng vòng một cánh tay ôm cô vào lòng, vừa đi vừa nói: "Chỗ này có ruộng, gần đây chắc chắn có người ở. Tìm một hộ gia đình ở nhờ một đêm."

Trước mắt, trong hoàn cảnh này, nơi hoang vu, xe lại hỏng, hình như cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Nguyễn Niệm Sơ ngẫm nghĩ một lát, gật đầu: "Nghe anh ạ."