“Tôi có thể từ chối không?” Thời Vũ hỏi.
Cô không muốn tiếp tục hy vọng rồi lại thất vọng nữa, cảm giác đó rất khó chịu.
Vừa rồi lúc hai người đang lôi kéo nhau, cô làm rơi một chiếc bông tai lông vũ xuống, bông tai mắc vào mái tóc đen nhánh của cô. Giang Khắc tiến lên một bước đứng trước mặt cô, bóng của hai người họ dính vào nhau.
Thời Vũ định lùi về phía sau, người đàn ông đã giữ cô lại, anh khẽ nói: “Đừng động đậy.” Anh giúp cô tháo bông tai ra, đưa tay đến tai Thời Vũ.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh chạm vào tai cô, hơi lạnh, thần kinh Thời Vũ có chút căng thẳng, cô cảm giác được tay Giang Khắc đang đỡ lấy dái tai của mình, anh đeo bông tai lên cho cô.
“Vũ Mao, anh vừa mới nói muốn theo đuổi em, là muốn thông báo cho em biết, không phải đến để trưng cầu ý kiến của em.” Đầu ngón tay Giang Khắc vuốt vuốt tai cô.
Xung quanh tràn ngập hơi thở của anh, Thời Vũ bị anh làm cho choáng váng, hơi thở cô không ổn định nói ra hai chữ: “Tùy anh.”
Cuối cùng Giang Khắc đưa Thời Vũ lên trên nhà, người đàn ông đứng dựa vào khung cửa bên cạnh, anh bắt đầu được voi đòi tiên: “Khi nào thì chúng ta thêm WeChat trở lại.”
“Cho anh một cơ hội biểu hiện được không.” Giang Khắc bổ sung thêm một câu.
Thời Vũ giữ cửa, cô lấy thân mình chắn cửa, cười nói: “Xem tâm trạng của tôi đã.”
Giây tiếp theo, “Rầm”, cô dùng lực đóng sầm cửa lại, suýt chút nữa kẹp luôn mũi Giang Khắc. Giang Khắc đứng trong bóng tối nhếch môi cười.
Giang Khắc kết bạn WeChat với Thời Vũ, đến ngày thứ ba Thời Vũ mới chấp nhận lời mời. Một lần nữa kết bạn WeChat với nhau, bản thân Giang Khắc vốn đã kiệm lời, anh không biết nên nói gì mới phải.
Một lúc lâu sau, anh nói: 【Nghỉ ngơi sớm một chút.】
Thời Vũ không trả lời tin nhắn này, cô ngủ quên, mãi đến sáng hôm sau cô mới nhìn thấy tin nhắn này. Thời Vũ thức dậy như thường lệ, cô rửa mặt, đôi mắt lim dim buồn ngủ ngồi chờ trợ lý đến đón cô đến trường quay.
Mấy ngày nay, Thời Vũ vẫn luôn quay phim, cô không tham gia hoạt động xã giao nào, nhưng mà Giang Khắc vẫn luôn ở trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại. Thời Vũ phát hiện, cách mà Giang Khắc theo đuổi người khác, là im lặng đối xử tốt với người đó.
Đang là mùa mưa, lúc ra ngoài Thời Vũ thường xuyên quên mang ô, vừa quay phim xong thì trời đổ mưa, mấy lúc như thế này. Thời Vũ luôn nhận được một nửa chiếc ô.
Còn có những món cô thích ăn, hoặc là cô muốn gì, chỉ cần Thời Vũ vô tình nhắc đến, đôi khi đến cả cô còn quên rằng cô đã nói ra những lời này, nhưng mà Giang Khắc lúc nào cũng đem những thứ này đến trước mặt cô.
Hóa ra đây là cảm giác khi cô đang ở trong lòng ai đó.
Buổi tối, Thời Vũ về đến nhà, sau khi cô tắm xong, vô vắt nước ở đuôi tóc, sau đó dùng khăn lông vừa lau tóc vừa nhắn tin với Giang Khắc.
Giọt nước theo lọn tóc phía trước ngực cô rơi xuống màn hình điện thoại, Thờ Vũ dùng ngón tay lau nó đi, cô soạn tin nhắn rồi gửi đi: 【Sau này anh không cần phải cử người đến để bầu bạn với tôi đâu, cũng không cần hở một tí là tặng tôi mấy món đồ quý giá, tránh để nhân viên đoàn phim tưởng tôi được người khác bao nuôi.】
Tin nhắn vừa gửi xong, Giang Khắc trả lời ngắn gọn một chữ “Được”. Một lát sau, Giang Khắc lại gửi đến một tin nhắn khác, giọng điệu không thể nghiêm túc hơn, anh hỏi: 【Em chạy bộ có nhanh không?】
Thời Vũ trả lời: 【Hả, cũng không nhanh lắm.】
Giang Khắc gửi một tin nhắn khác: 【Vậy chắc là anh có thể đuổi kịp em.】
Lúc này Thời Vũ vẫn không hiểu Giang Khắc đang làm cái quái gì, cô nhất thời không biết nói gì, Giang Khắc lại gửi đến một tin nhắn: 【Gần đây anh mệt rã rời.】
【Thức khuya à?】
Giang Khắc trả lời: 【Không có, mệt mỏi vì em.】
Cho đến lúc này, Thời Vũ mới hiểu ra Giang Khắc đang làm cái quái gì. Anh! Vậy! Mà! Lại! Nói! Mấy! Câu! Thả! Thính!
Thời Vũ nổi da gà, cô không thể tưởng tượng nổi một người lạnh lùng không màng thế sự như Giang Khắc lại có thể nói ra mấy câu thả thính này. Cô nhìn điện thoại, thấy đối phương đang soạn tin nhắn, cô sợ anh lại nói mấy câu như vậy nữa, lập tức gửi mấy tin nhắn qua cho anh.
【Cầu xin anh đừng có gửi nữa.】
【Mấy câu thả thính lỗi thời từ năm 2020 à? Đại ca, anh không lướt web được thì đừng có miễn cưỡng nữa.】
【Anh không còn giống anh nữa rồi.】
Giang Khắc nhìn tin nhắn Thời Vũ gửi đến, anh xụ mặt xuống, anh chụp màn hình tin nhắn của Thời Vũ gửi qua cho Tiền Đông Lâm, còn nói thêm:【 Ngu ngốc.】
Anh chắc là trúng tà rồi mới đi tin lời Tiền Đông Lâm, nói đến nỗi cô gái nhỏ cảm thấy anh đang luyên thuyên cái quỷ gì không biết, đúng là ngu ngốc.
Giang Khắc không trả lời lại, chắc là anh đang cảm thấy mất mặt. Thời Vũ cảm thấy buồn cười, cô chụp màn hình gửi cho Nguyễn Sơ Kinh. Chị em tốt của cô được một trận cười hả hê.
Nguyễn Sơ Kinh nói: 【Cậu nói xem, tớ mà gửi tấm ảnh chụp màn hình này ra ngoài, ngày mai cổ phiếu tập đoàn Tấn Thăng có giảm mạnh không nhỉ.】
Không đợi Thời Vũ trả lời, Nguyễn Sơ Kinh lại gửi đến một tin nhắn: 【Haiz, bây giờ tớ cảm thấy tội nghiệp Giang tổng rồi nè.】
Thời Vũ gửi một icon qua: 【Sao khuỷu tay cậu lại xoay ra ngoài* vậy. Đúng rồi, cậu và Từ Chu Diễn thế nào rồi?】
(*) Xoay khuỷu tay ra ngoài: nghĩa sỉ nhục là “vị tha”, không phân biệt được đúng sai. Ý ở đây chắc là nói chị Kinh đang đứng về phía người ngoài.
【Đến bước mỏng như tờ giấy rồi, vẫn còn đang mập mờ.】 Nguyễn Sơ Kinh nói.
【Haiz, vậy cậu nhanh chóng thu phục anh ta đi, đừng để cho anh ta đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt. 】Thời Vũ lo lắng nói.
Nguyễn Sơ Kinh gửi một icon vỗ đầu, cô trả lời: 【Tớ không gấp.】
…
Gần đây Thời Vũ phải quay một cảnh quan trọng ở ngoại ô – là cảnh nữ nghệ sĩ dương cầm mắc chứng rối loạn lưỡng cực vật lộn bên cạnh bức tranh, cuối cùng nữ nghệ sĩ dương cầm này đã lỡ tay gϊếŧ người, bức tranh trở thành bằng chứng duy nhất còn sót lại.
Bạn diễn lần này của Thời Vũ là một nữ diễn viên trạc tuổi cô, tên là Lâm Tuyết, nhờ vào kỹ năng diễn xuất vô cùng xuất sắc, cô ấy có hai bộ phim lọt vào danh sách 3 liên hoan phim lớn, tuy chỉ là vai phụ nhưng cô cũng được xem là giữa thế hệ diễn viên mới.
Nhân viên đoàn phim giới thiệu cho hai người làm quen nhau, Thời Vũ đưa tay ra, bên kia hơi nâng cằm lên, nhưng không đưa tay ra, cũng coi như là chào hỏi rồi.
Thời Vũ cười cười thu tay về, cô cũng không hề tức giận, dù sao thì cô cũng có thể chịu được tính khí của một người có năng lực nghiệp vụ mạnh.
Thời Vũ còn tưởng rằng có thể hoàn thành cảnh quay một cách suôn sẻ, nhưng ai biết rằng giữa đường lại có xích mích với Lâm Tuyết, cô ấy muốn đổi kịch bản.
Diễn viên trong đoàn vẫn diễn đến giữa buổi, Thời Vũ không phản đối việc thay đổi kịch bản. Nhưng sau khi Lâm Tuyết thay đổi kịch bản, Thời Vũ vừa nghe xong, phát hiện Lâm Tuyết không chỉ thêm đất diễn cho mình, cô ta còn xóa đi những lời thoại quan trọng của Thời Vũ, dẫn đến động cơ gϊếŧ người của nữ nghệ sĩ dương cầm cũng được thay đổi.
Thời Vũ lập tức phản đối, cô cau mày: “Đạo diễn, tôi không nghĩ thay đổi đoạn này không chỉ làm mất đi chiều sâu của nhân vật, mà còn làm suy yếu cốt truyện, có chút giọng khách áp giọng chủ.”
Đạo diễn đã xem lại kịch bản mà Lâm Tuyết vừa mới chỉnh sửa, ông cũng nhìn ra được vấn đề mà Thời Vũ vừa nói đến. Một là người mà nhà đầu tư muốn nâng đỡ, một bên là diễn viên vừa có thực lực vừa có dã tâm.
Cuối cùng đạo diễn chọn nghe theo Thời Vũ, bởi vì nếu không có chuyện gì khác, cô ấy đã nói đúng.
Thời Vũ còn tưởng rằng khúc nhạc đệm này coi như kết thúc, ai mà biết được Lâm Tuyết đang quay thì NG, lại còn nhắm vào những cảnh quay quan trọng của Thời Vũ. Trong một cảnh quay, Thời Vũ ngã xuống đất, cô bị Lâm Tuyết khống chế, bức tranh nổi tiếng trên tường rơi xuống làm Lâm Tuyết giật mình, Thời Vũ chớp lấy cơ hội phản công.
Nhưng từ khi Lâm Tuyết bóp cổ cô, không phải trạng thái không đúng, cô ta sẽ chủ động nói lặp lại, cứ mỗi lần như vậy, chiếc cổ trắng ngần của Thời Vũ bị siết lại nổi lên vài vết đỏ.
Đạo diễn trong lòng không nhịn được mà hoảng sợ, dù sao thì có người bảo ông phải chăm sóc Thời Vũ thật tốt, cuối cùng ông ngậm điếu thuốc hét lớn: “Cắt, qua.”
“Đạo diễn, tôi còn muốn ——” Lâm Tuyết nói.
Đạo diễn mặt đen như đống tro, giọng không nhịn được: “Được rồi, tôi nghĩ quay như vậy là rất tốt rồi, vậy thôi, đừng để hỏng việc.”
Lâm Tuyết quay phim xong, lúc cô ta rời đi, còn thâm ý liếc nhìn Thời Vũ, ánh mắt vô cùng ngạo mạn.
Thời Vũ quay đến tận sáu giờ tối mới kết thúc công việc, trước đó Giang Khắc đã nhắn tin nói rằng anh sẽ đến đón cô, Giang Khắc hẹn Thời Vũ cùng nhau ăn cơm, Thời Vũ không chịu đi.
Giang Khắc cứ làu bàu nói cô làm rơi đồ ở chỗ anh, Thời Vũ mới đồng ý đến chỗ hẹn.
Thời Vũ thu dọn đồ đạc xong đi ra, cô đã nhìn thấy bóng đen đứng cách đó không xa. Cô bước tới, mở cửa xe và ngồi vào trong.
Xe nhẹ nhàng chạy về phía trước, Thời Vũ đang chơi trò chơi trò xếp kim cương trên điện thoại, cô hỏi: “Một lát nữa chúng ta ăn gì vậy?”
Giang Khắc đang định lên tiếng, điện thoại đột nhiên rung lên, anh mở Bluetooth trả lời, nhẹ giọng nói: “Ừ, nói đi.”
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, Giang Khắc trả lời: “Được rồi, biết rồi.”
Đôi tay mảnh khảnh của người đàn ông đặt trên tay lái, anh do dự nói: “Anh phải về công ty giải quyết một số việc gấp.”
Thời Vũ gật đầu: “Vậy thì để tôi xuống ở phía trước đi.”
Giang Khắc nhướng mày, anh thương lượng: “Nhanh thôi, chỉ xử lý một văn kiện.”
“Lần trước không phải em chê chiếc giường trong phòng nghỉ của anh cứng quá à, anh cho người đổi nó thành chiếc giường bọc đệm nhung rồi”, anh dừng lại một chút, giống như anh đang từng bước dẫn dắt, “Hơn nữa, trong tủ lạnh có kem, vị rượu mơ, vị vani, vị bạc hà, vị nào cũng có.”
Thời Vũ rũ mi xuống, thay đổi ý định: “Được rồi, nhiều nhất là nửa tiếng.”
Giang Khắc đưa Thời Vũ trở lại công ty, anh xử lý công việc, còn cô gái nhỏ vừa ăn kem vừa chơi game. Một lúc sau, nhân viên đoàn phim gửi cho cô một tin nhắn: Cô làm rơi sợi dây chuyền này ở đoàn phim, hình như là Van Cleef & Arpels.
Thời Vũ trả lời: 【À, vậy tôi sẽ đến lấy sau.】
Thời Vũ vẫn luôn nhớ đến chuyện này, nhưng Giang Khắc lại ở bên kia bận rộn họp qua video, đợi một hồi lâu, cô cũng ngủ quên mất.
Chờ đến lúc Thời Vũ tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trên giường. Sau đó Giang Khắc đưa cô đi ăn cơm, ký ức của cô bị gián đoạn, cô quên béng chuyện phải về đoàn phim.
Không ngờ, tai họa bất ngờ ập đến, ngày hôm sau, một đạo cụ của đoàn phim “She Killed” bị đánh cắp, là tác phẩm “Đêm trăng trên núi xuân” của Đường đại sư.
Còn phải nói, bức tranh này được định giá hàng chục triệu, đạo diễn vì để phục dựng hiện trường nên đã ký với bộ phận liên quan để đảm bảo hợp đồng thuê.
Bức tranh cứ thế mà bị trộm, đoàn làm phim chỉ có thể báo cảnh sát. Tất cả những nhân viên, diễn viên, nhân viên đoàn phim có mặt trên phim trường tối hôm qua đều phải tiếp nhận điều tra.
Tên của Thời Vũ cũng có trong danh sách này, cô phải có chứng cứ ngoại phạm chứng minh tối hôm qua cô không đến đoàn phim.
Thời Vũ mừng thầm vì tối hôm qua cô ở bên cạnh Giang Khắc, cô đến công ty tìm Giang Khắc, muốn hỏi anh một chuyện: “Tối hôm qua tôi ở công ty anh từ 6 giờ đến 7 giờ 30, phải không?” Anh có thể giao đoạn video giám sát này cho tôi được không?”
Giang Khắc bị bức thư mời trên bàn đến nỗi đơ cả người, mãi đến khi Thời Vũ gọi cho anh, anh mới rút lại suy nghĩ của mình.
“Có thể, em ở chỗ anh không có gì là không được cả, ” Giang Khắc nhìn cô, “Nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Thời Vũ cảnh giác hỏi.
“Hoặc là hẹn hò với anh một lần, ” Giang Khắc giương mắt, trầm giọng nói, “Hoặc là giả làm bạn gái của anh để cùng anh đi dự tiệc.”