Lúc Đinh Duệ Tư gọi điện thoại, Lạc Ngu đã quấn một vòng gạc trên lưng về nhà.
"Anh hai à, ông không biết lúc party giải tán các em Omega thất vọng thế nào đâu, còn muốn đến bệnh viện thăm ông cơ, nhưng cô nói không nên quấy rầy ông, cho nên tôi ngăn lại hết."
Trong lời nói của Đinh Duệ Tư tràn đầy vẻ tiếc rẻ, Lạc Ngu cũng đau cả đầu.
"Đừng nhắc đến từ Omega này trước mặt tôi, phiền."
Lạc Ngu nằm trên giường, mở điện thoại ra, nhắm mắt đáp lại.
"Sao thế, nằm viện còn làm anh Ngu nhà chúng ta lãnh cảm à? Có y tá nhìn trộm ông hả?"
Đinh Duệ Tư trêu chọc. Trước nay Lạc Ngu luôn được hoan nghênh vì khuôn mặt cậu có cảm giác thanh tú của thiếu niên mà không nữ tính, có thể nói là máy gặt Omega.
"Cút mẹ ông đi."
Cậu cười mắng một câu, nghĩ đến bản thân mình đã thay đổi, lại trầm mặc.
"Nhưng mà ông dọa tôi đấy, lúc tôi đi đón ông, ông gục trên xe luôn, giọt lệ nam nhi của tôi thiếu chút nữa rơi xuống. Sau tôi hỏi bác sĩ, người ta nói là lưng bị chém, sao mà có vẻ nghiêm trọng thế?"
"Lúc trước ngửi thấy chút pheromone, choáng."
Giọng Lạc Ngu thản nhiên, cậu đang đắn đo không biết nên nói bí mật của mình cho Đinh Duệ Tư không.
Không phải cậu sợ từ nay về sau Đinh Duệ Tư không phục cậu, chỉ là cậu không muốn người khác coi mình là Omega mà đối đãi.
"Chẳng trách, giờ ông ở bệnh viện hay về nhà rồi?"
"Về nhà rồi."
"Thế tôi đến nhà tìm ông, còn hai mươi phút nữa mới đến mười hai giờ, tôi phải mang bánh ngọt đến cho ông."
Nhà Đinh Duệ Tư gần nhà Lạc Ngu, chưa đến ba phút đã tới.
"Được, đừng dẫn người khác theo."
"Ok, chờ tôi đấy."
Lạc Ngu ngồi dậy, dán băng dính ức chế mùi vào sau gáy.
Ba phút sau, Đinh Duệ Tư cầm bánh ngọt đến, còn cầm mấy chai bia theo.
"Vì chúc mừng ông xuất viện và sinh nhật, phải có không khí, cho nên tôi cầm bia theo."
Đinh Duệ Tư chẳng khách khí chút nào vào phòng Lạc Ngu, sau đó ngồi xuống sàn nhà.
Hộp bánh ngọt được cậu ta mở ra, trên giấy có một hàng chữ.
—— chúc Alpha Lạc Ngu đẹp trai nhất sinh nhật vui vẻ!"Chữ xấu thế, nhìn là biết ông viết."
Lạc Ngu cầm tờ giấy bị dính bơ lên, đầu ngón tay lướt qua chữ "Alpha".
Đinh Duệ Tư hừ hừ: "Chữ tôi ngầu thế cơ mà, đồ không biết thưởng thức. Tôi cắt bánh ngọt cho ông."
Buổi tối Lạc Ngu không ăn gì, nhưng cậu cũng không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn một miếng bánh ngọt rồi mở chai bia.
Đinh Duệ Tư thấy mặt Lạc Ngu không có biểu tình gì, nghĩ dù là ai vào hôm sinh nhật hôn mê vào bệnh viện chắc cũng không vui nổi, thế là cậu ta quyết định khuấy động bầu không khí lên chút.
"Anh Ngu, ông biết không, Trì Mục cũng tặng quà sinh nhật cho ông đấy, ông nói có phải cậu ta đang tỏ vẻ yếu thế không?"
Nhắc đến tên Trì Mục này là Lạc Ngu nổi giận đùng đùng.
Khúc mắc của họ có thể ngược dòng đến nhà trẻ, khi đó ngay cả Đinh Duệ Tư cũng chưa xuất hiện.
Thật ra Lạc Ngu và Trì Mục không học chung nhà trẻ. Lạc Ngu ở nhà trẻ Hoa Thái Dương, Trì Mục thì ở nhà trẻ Lãng Hoa Quý Tộc đối diện.
Từ nhỏ Lạc Ngu đã hung hăng, hay thích bắt nạt Alpha khác, Beta và Omega cậu cũng không chừa, vừa mới vào nhà trẻ là đã lập chí làm Alpha đứng đầu nhà trẻ, cũng thành công. Nhưng cậu lại không an phận, còn muốn mở rộng địa bàn, lại dời mắt về phía trường học đối diện.
Alpha trời sinh tính cách đã mạnh mẽ, Lạc Ngu là kẻ mạnh trong mạnh, lúc tan học cách hai cánh cửa sắt kêu đám trẻ con ở đối diện đầu hàng, đám Alpha đối diện lại không chịu.
Vào lúc ồn ào, cậu phát hiện chỉ có một người nhìn cậu, rất bình tĩnh nói một câu "Trẻ con".
Lạc Ngu siêu thù dai, sau khi tan học cậu kéo tay mẹ mình không muốn về nhà, đợi Trì Mục đi ra, không nói lời nào đã xông lên.
Kết quả không đánh lại.
Không chỉ không đánh lại, còn bị Trì Mục đè xuống sàn nhà nói trẻ con.
Vô cùng nhục nhã.
Sau đó Lạc Ngu bị Kiều Uyển Dung kéo về nhà, nhưng cậu vẫn không chịu thua, hôm sau cậu lại đánh hòa với Trì Mục, ngày thứ ba đè được Trì Mục xuống, nhưng ngày thứ tư lại bị đánh bại, mãi đến khi tốt nghiệp nhà trẻ.
Lạc Ngu đến trường tiểu học số ba, Trì Mục đến tiểu học tư nhân quý tộc, hai người không chạm mặt.
Mãi đến hôm khai giảng cấp ba, Lạc Ngu thấy cái tên kẻ thù cũ vô cùng quen thuộc trên bảng học sinh mới, lúc bấy giờ mới gặp lại Trì Mục.
Sau đó cậu phát hiện đối phương không thay đổi bản chất thèm đòn, dáng vẻ bình tĩnh trào phúng người ta quả thực kéo giá trị hận thù lên max điểm.
Vì thế mới khai giảng lớp 10, hai người lại đánh nhau bởi vì một ít việc nhỏ. Lạc Ngu khơi mào trước.
Thiếu niên đánh nhau cũng không khác gì trẻ con, dùng hết pheromone để nghiền áp.
Lịch sử tái diễn, giống như lần đầu tiên, Lạc Ngu lại thua.
Vô cùng nhục nhã x2.
Lần thứ hai Lạc Ngu đánh thua, bởi vậy lại kết thù.
Toàn bộ người ở trường Trung học phổ thông số 1 Tây Giang đều biết hai người họ có mâu thuẫn, Đinh Duệ Tư theo Lạc Ngu cũng ngứa mắt Trì Mục.
Lạc Ngu hoài nghi dụng ý của đối phương: "Cậu ta còn tặng quà sinh nhật cho tôi á, không phải là gửi chuông(*) đấy chứ?"
(Gửi chuông 送钟 hay tặng đồng hồ là điều cấm kỵ trong văn hóa Trung Quốc do đồng âm với từ gửi kết thúc, đề cập đến sự qua đời, xui xẻo, do đó nhiều nơi tránh tặng đồng hồ cho người khác)Đinh Duệ Tư lắc đầu: "Không biết, ông không bày mưu đặt kế thì tôi không dám nghĩ, nhưng tôi có mang đến."
Lạc Ngu: "Ông lại còn mang đến?"
Đinh Duệ Tư: "Đồ tiểu nhân."
Cậu ta móc đồ ra khỏi túi, đặt trước mặt Lạc Ngu.
Đó là một cái hộp nhỏ, Lạc Ngu mở ra, phát hiện bên trong là cái đồng hồ nam.
Đinh Duệ Tư: "Mẹ nó gửi chuông cho ông thật à?"
Lạc Ngu không nói gì, nhìn mặt đồng hồ mà sửng sốt.
"Anh Ngu, cậu ta tuyệt đối là đang trào phúng ông!"
Đinh Duệ Tư bóp vỏ chai bia ken két, thằng khốn này hơi quá đáng đấy.
"Cái đồng hồ này là cái lúc trước tôi nói cho ông."
Lạc Ngu lại cất đồng hồ đi, nhíu mày.
"Hả, là cái đồng hồ đắt tiền mà ông thích á?"
Đinh Duệ Tư kinh ngạc, vội vàng nhìn nhãn hiệu.
"Đúng."
Lạc Ngu liếc mắt một cái là thích, giá thị trường là 5999(*). Tuy rằng cậu không lo ăn lo mặc, nhưng cũng không thể phung phí.
(Hơn 21 triệu VND)Đinh Duệ Tư bỗng nhiên thông minh: "Đù má, không phải cậu ta đang lấy lòng ông thật đấy chứ, phát hiện mình không đánh nổi ông rồi à?"
"Ông nghĩ nhiều, mai lại bị vả mặt đấy."
Trì Mục mà nhận thua thì cậu có thể biểu diễn uốn người ba trăm sáu mươi độ ngay tắp lự.
"Thôi, ai thèm quà của cậu ta. Ủa, anh Ngu, hình như chỗ này có tờ giấy."
Cạnh đồng hồ còn có tờ giấy được gấp lại.
"Năm nào cũng có hôm nay, tuổi nào cũng có sáng nay(*), cái gì thế?"
(Nguyên văn 年年有今日,岁岁有今朝 là câu chúc mừng sinh nhật của người Quảng Đông, ý chúc năm nào cũng có ngày vui vẻ như sinh nhật) Vẻ mặt Đinh Duệ Tư hoang mang.
Biểu tình của Lạc Ngu bỗng khó coi: "Cậu ta đang trào phúng tôi!"
Con mẹ nó năm nào cũng có hôm nay, tuổi nào cũng có sáng nay!
Hôm nay tuyệt đối là ngày không vui nhất trong mười tám năm nay của Lạc Ngu, bị đâm một nhát dao thì thôi, nhân sinh còn gặp sự biến đổi lớn, còn không thể quay lại nữa.
Đây là thật sự năm nào cũng có hôm nay, Lạc Ngu muốn bịt cái miệng quạ đen của Trì Mục, đè hắn xuống đất đánh cho hả giận.
"Ngày mai tôi phải đem hai cái đồng hồ báo thức của nhà tôi lên bàn cậu ta, cũng chúc năm nào cũng có hôm nay, tuổi nào cũng có sáng nay!"
Đinh Duệ Tư lòng đầy căm phẫn, lời nói ra lại làm Lạc Ngu phì cười.
Lạc Ngu: "Có thấy trẻ trâu không hả."
Đinh Duệ Tư không chịu thua: "Cái này gọi là ăn đũa trả đũa."
Lạc Ngu: "Dùng cái đồng hồ báo thức cũ hai mươi lăm tệ(*) của ông đổi cái đồng hồ sáu nghìn?"
(Làm tròn lên 90k =)))Đinh Duệ Tư: "Chỉ năm nghìn chín trăm chín mươi chín tệ thôi mà, một tệ đấy tôi trả được."
Lạc Ngu: "Liêm sỉ đâu."
Một hồi như vậy, không khí thật ra tốt lên nhiều.
Lạc Ngu cùng Đinh Duệ Tư chậm rãi uống hết mấy chai bia. Đã qua mười hai giờ, ánh trăng ngoài cửa sổ tròn vành vạnh sáng ngời.
Lúc Đinh Duệ Tư chuẩn bị đem rác đi, Lạc Ngu gọi cậu ta lại.
"Nhị Ti(*), nếu ông biến thành một Omega, ông sẽ làm thế nào?"
(Nhị Ti - Ruǐ Sī phát âm gần giống Duệ Tư - Ruì Sī)"Tôi biết mà, cho ông sướиɠ trước."
Đinh Duệ Tư ra dấu 'Ok', trả lời không chút do dự, còn tặng kèm nụ cười quyến rũ.
"Đi ra ngoài nhớ đóng cửa."
Dạ dày Lạc Ngu thắt lại, cậu không chịu nổi loại kí©h thí©ɧ này.
Sao cậu lại nghĩ tới mình với Đinh Duệ Tư chứ, quá khủng bố.
"Anh Ngu, tôi nói thật đấy. Nếu tôi là Omega, tôi nhất định sẽ gả cho ông, nhưng hiện tại giữa chúng ta không có kết quả."
Đinh Duệ Tư cầm rác mà còn diễn được.
"Uống mấy chai mà đã thế rồi à?"
Lạc Ngu nhìn cậu ta diễn, bật cười.
"Hê hê, tôi đi đây, ngủ ngon."
Đinh Duệ Tư sợ bị đánh, đóng cửa lại bỏ chạy nhanh như chớp.
Lúc Đinh Duệ Tư rời đi, ý cười trên môi Lạc Ngu cũng dần dần phai nhạt.
Cậu không thích làm Omega, không phải vì cảm thấy họ nhu nhược, cũng không phải vì cảm thấy họ cần sinh con đẻ cái, mà cảm thấy họ ỷ lại.
Dưới tác dụng của pheromone, sau khi đánh dấu, họ sẽ cần ỷ lại sẽ coi Alpha của mình là tất cả, phơi bày hết thảy của mình ra, vì du͙© vọиɠ của mình.
Sau khi Alpha chết đi, nếu họ không xóa dấu hiệu đi tìm kiếm Alpha mới trấn an mình đến khi tuyến thể thoái hóa thì vào từng kỳ phát tình cho dù có thuốc ức chế cũng sẽ khó chịu.
Ba cậu chết trận lúc cậu mười tuổi. Từ đó về sau, tháng nào cậu cũng thấy mẹ tiêm thuốc ức chế đau đớn cuộn mình yếu ớt.
Lạc Ngu tìm hiểu phương diện này, tìm đọc vô vàn tư liệu.
Nếu Omega xóa dấu hiệu đi, sự đau đớn tương đương với rút hết máu toàn thân đi rồi tiêm máu mới, đau hơn mười giờ liên tục không ngừng, sau khi phẫu thuật cần nghỉ ngơi hai tháng, hơn nữa sức khỏe sẽ giảm sút.
Mà Omega cắt bỏ tuyến thể còn chịu ảnh hưởng lớn hơn nữa, hiện giờ có phẫu thuật cũng không ai ủng hộ, tỉ lệ thất bại là 98%. Thất bại sẽ làm cho tâm thần họ rối loạn, ngu dại, hoặc là mắc bệnh bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.
Mà Alpha thì khác, sau khi mất đi Omega bọn họ không có đau đớn sinh lý gì, cũng có thể đánh dấu rất nhiều Omega.
Đương nhiên, đa số Alpha vẫn rất trung trinh, mà bởi vì vấn đề tỉ lệ giới tính nên không phải tất cả Alpha đều cưới được Omega. Đây chỉ là vấn đề không tương xứng về mặt sinh lý.
Loại không tương xứng này không làm cho Lạc Ngu vẫn là Alpha cảm giác được sự ưu việt, lại làm cho Lạc Ngu Omega áp lực.
Nửa đời làm Alpha khiến cho Lạc Ngu ghét suy nghĩ mình phải dựa vào một người, nhưng cậu không ngờ đời chỉ có bất ngờ hơn, không có bất ngờ nhất.
Sau ngày đón sinh nhật tuổi mười tám, Lạc Ngu nghiêm mặt đứng ở đại sảnh số liệu gen xứng đôi.
Đằng trước có rất nhiều người xếp hàng, có các cặp người yêu đến xem tỉ lệ xứng đôi của nhau, có người tới tìm chân ái. Đợi từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, Lạc Ngu cảm thấy mình sắp xù lông ở đây luôn được.
Cuối cùng cũng đến lượt cậu. Lạc Ngu đi vào trong phòng, dựa theo chỉ thị của nhân viên rút non nửa ống máu, lại được thu thập mẫu pheromone, quá trình mất năm phút đồng hồ, sau khi kết thúc nhân viên bảo cậu đến phòng chờ kết quả.
"Kết quả chỉ có mình cháu biết thôi, không lo bị lộ thông tin cá nhân."
Nhân viên nhìn trước mặt là thiếu niên xinh đẹp có vẻ là Omega, thấy cậu đến một mình, tưởng là trẻ con chờ đợi tình yêu, tươi cười dịu dàng.
Lạc Ngu gật đầu nói cảm ơn, tiếp tục mặt không chút thay đổi sang phòng bên.
Trước mặt cậu là một cái màn hình lớn, trên đó hiện lên các loại số liệu, máy tính đang sàng lọc chọn ra người có độ xứng đôi cao nhất.
Giống như Kiều Uyển Dung, Lạc Ngu cũng không trông cậy vào việc sẽ có con số 100% xuất hiện. Cậu chỉ đang đợi kết quả.
Con số trước mặt từ 85 nhảy tới 91, từ 91 nhảy tới 99.
Lạc Ngu hơi mở to mắt, có chút căng thẳng nhìn màn hình, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Không thể nào...
Con số từ 9 nhảy tới 0, lúc nhìn thấy 100%, Lạc Ngu không nhịn được chửi tục.
Lúc nhìn xem rốt cuộc là ai phù hợp hoàn mỹ với mình, cậu nghĩ chắc chắn là người lạ, dù sao kho gen cũng được sàng lọc từ cả nước.
Gương mặt cực kỳ quen thuộc ở trước mắt, Lạc Ngu tưởng mình bị mù.
"Chắc là mặt giống?"
Lạc Ngu lầm bầm lầu bầu, nhưng bị số liệu của hệ thống đánh nát vọng tưởng.
"Trì Mục, nam Alpha, người tỉnh Tây Giang, pheromone mã số S209, độ phù hợp trăm phần trăm. Chúc mừng bạn, ông trời tác hợp!"
Giọng hệ thống thiếu chút nữa làm cho Lạc Ngu vừa mù vừa điếc, nhất là bốn chữ cuối cùng, làm cho trán cậu nổi gân xanh.
"Có cần gửi phương thức liên lạc của người có độ phù hợp với bạn không, để hai bạn dễ tìm kiếm nhau?"
"Từ chối."
"Được, chúc bạn sống vui vẻ. Mời rời đi trong vòng một phút đồng hồ, cảm ơn đã phối hợp."
Màn hình hệ thống khôi phục như lúc ban đầu, đối với Lạc Ngu gương mặt mỉm cười thật to tràn đầy vẻ châm chọc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lạc Ngu: Từ hôm nay tui là người tàn tật