Bạch Tĩnh Trúc đã đạt được mục đích, biết ở lại sẽ bị phản tác dụng.
Cô liếc mắt nhìn đàn anh tuấn tú sau lưng, không hiểu sao lòng hơi sợ sệt, chạy vội đi.
Không hiểu sao Lạc Ngu thấy hoảng hốt nói không nên lời, cảm thấy hình như Trì Mục không vui lắm.
Lạc Ngu cố gắng làm bộ chẳng xảy ra chuyện gì: "Chuyện này ấy à, đột ngột quá, tôi cũng thấy bất ngờ."
Không phải, vì sao cậu phải giải thích chứ!
Trì Mục như là đang nghe cậu giải thích, từng bước một đến gần cậu.
Lạc Ngu bất giác lui về sau, nghĩ mình chột dạ cái gì nhỉ.
Trì Mục đứng ngược sáng, Lạc Ngu không thấy rõ vẻ mặt của hắn, kiên trì tiếp tục giải thích: "Tôi cũng không biết thời nay con gái nhiệt tình thế, bất ngờ nhỉ, bất ngờ thật đấy!"
Lạc Ngu: "Tôi không có chút cảm xúc gì với cô ấy!"
Trì Mục đi đến cửa. Hắn vốn cao gầy, cái bóng kéo dài bao trùm bên chân Lạc Ngu, mang đến cảm giác áp bách hữu hình.
Trì Mục: "Ừ."
Trì Mục đóng cánh cửa lại.
Lạc Ngu theo bản năng muốn mở cửa, lại bị một luồng sức mạnh ngăn chặn.
Bàn tay mát mẻ của Trì Mục đặt lên gò má vừa bị người khác hôn của Lạc Ngu.
Hắn chậm rãi lau, cẩn thận dịu dàng, lại có sự cường thế không cho phép từ chối.
Như là bị mãnh thú đe dọa, cảm giác nổi cả da gà lặng yên bò lên cột sống, làm cho Lạc Ngu thấy xa lạ.
Cậu nhíu mày: "Trì Mục?"
Cậu gọi tên hắn.
Giọng Trì Mục đầy kìm nén: "Ừ?"
Lý trí và bản năng đang liên tục tranh đấu kịch liệt trong đầu hắn.
Lúc cô gái kia nói cười lấy lòng, Trì Mục không ngờ đến thứ cảm xúc này gần là bản năng, giận dữ không muốn làm cho đồ của mình bị người ta đến gần.
Nhưng khi cô gái ấy hôn má Lạc Ngu, Trì Mục thật sự tức giận.
Bản năng hoành hành và gào thét trong tâm trí, hắn muốn tất cả những người muốn có được cậu biến mất, đánh dấu lên người thiếu niên chỉ thuộc về mình.
Bản năng không thể bị lý trí nắm trong tay như là bụi gai mọc thành bụi, quấn quanh hắn. Sự ngang ngược và ham muốn chiếm hữu chôn giấu trong xương Alpha là chất dinh dưỡng của bụi gai, giựt giây làm hắn không tài nào khống chế được.
Giam cầm nhóc liên kiều xinh đẹp trong một cái l*иg tinh xảo, để cho dáng vẻ phóng túng chỉ thuộc về một mình hắn, chỉ mình hắn thưởng thức, dù kiêu ngạo hay yếu đuối cũng chỉ nở rộ trong tay hắn.
Giọng nói này vang lên trong đầu, lại bị Trì Mục mạnh mẽ áp chế.
Hắn biết mình không muốn làm như vậy, hắn cũng sẽ không làm ra hành vi này với Lạc Ngu.
Mà nếu nhẫn nhịn, quý trọng, kìm chế, tôn trọng không chạm vào, lại có người làm xằng làm bậy hôn má cậu.
Pheromone sôi trào trong cơ thể, khẩn cấp muốn trào ra bao vây lấy con mồi, thúc đẩy bức bách hắn hoàn toàn thần phục.
Mắt Trì Mục bắt đầu tối đi, ngón cái hắn vẫn đang vuốt ve gò má Lạc Ngu.
Hắn khống chế lực tay, sợ làm cậu đau.
Lạc Ngu: "Làm sao thế, cậu cứ là lạ."
Lạc Ngu không ngốc, đương nhiên cậu nhận ra Trì Mục mất hứng.
Nhưng sao Trì Mục mất hứng, bởi vì Bạch Tĩnh Trúc hôn cậu một cái à?
Nhưng mà cũng không có lý, trừ phi Trì Mục thích cậu, không thì sao hắn lại giận vì thế chứ?
Nhưng càng nghĩ, càng khác thường.
Giọng nói lạnh nhạt kèm theo một chút khàn khàn của Trì Mục vang lên: "Xin lỗi, không khống chế được."
Lạc Ngu: "Cái gì... Á..."
Bả vai chợt lạnh, đau đớn rất nhỏ truyền đến, làm cho người Lạc Ngu cứng ngắc.
Dấu răng không sâu, không thể so với vết cắn quá đáng của Lạc Ngu ngày đó.
Nhưng như là một dấu ấn, cảm giác thẹn thùng mà nó mang lại lớn hơn so với bất cứ điều gì mà hắn làm với cậu.
Lạc Ngu đờ ra, đầu óc phút chốc chết máy, lại vẫn nghe thấy giọng Trì Mục.
Trì Mục ngẩng đầu, kéo áo lên cho cậu: "Bởi vì hoàn toàn phù hợp nên pheromone của tôi, bản năng của tôi sẽ coi cậu là của tôi, vừa thấy... xin lỗi, sẽ hơi khó chịu."
Trong nháy mắt dường như hắn lại biến thành Trì Mục quân tử nhẫn nại mà Lạc Ngu quen thuộc, như vậy lại làm cho trong lòng cậu xuất hiện cảm xúc ngượng ngùng.
Ai cũng từng làm Alpha, Lạc Ngu cũng biết cảm xúc này, người sẽ không thoải mái. Khi kiểu suy nghĩ này quấy phá, Alpha sẽ không khống chế được càng chiếm hữu Omega hơn.
Đương nhiên, Lạc Ngu chưa từng có suy nghĩ này với Omega, nhưng cậu từng gặp rồi.
Lúc ba cậu còn sống, vào thời kỳ đặc biệt lúc trên người mẹ cậu có mùi của cậu cũng sẽ thấy bài xích cậu, có thể thấy được Alpha không nói lý cỡ nào, cảm xúc dâng trào thì ngay cả con ruột cũng chẳng tha.
Khỏi cần nói đến nhiều ví dụ khác, Lạc Ngu cũng có khát vọng khống chế nhất định với đồ của mình. Trước đây thậm chí đồ của mình cậu cũng không cho người ta chạm vào, ăn cái gì cũng phải ăn miếng đầu tiên.
Cho nên bắt đầu từ ngày thay đổi giới tính Lạc Ngu đã bội phục Trì Mục là vì sao, là bởi vì hắn là Alpha biết kìm chế lại còn galant nhất mà cậu từng gặp.
Ngay cả cậu cũng không dám cam đoan mình có thể duy trì sự bình tĩnh trước mặt Omega phù hợp trăm phần trăm, không làm gì khác, nhưng Trì Mục thì đúng là nhịn được.
Hắn mạnh mẽ như vậy làm cho Lạc Ngu mặc cảm, bởi vì vào lúc kết hợp nhiệt cậu cũng sẽ bị bản năng bào mòn thần trí, đòi hỏi Trì Mục.
Nhưng Trì Mục như vậy bây giờ lại nói với cậu là hắn không nhịn được.
Lạc Ngu trách hắn không? Đương nhiên là không!
Nếu không phải tình huống hiện tại không thích hợp, lát nữa phải lên sân khấu thì cậu đã dâng tuyến thể cho Trì Mục để hắn cắn một cái thoải mái hơn chút.
Trong phòng không bật đèn, tuy rằng bây giờ là ban ngày, nhưng ánh sáng không lọt được vào hội trường.
Ánh sáng duy nhất le lót lọt vào theo khe cửa, có cũng như không.
Nhưng Lạc Ngu vẫn thấy rõ sự kìm nén trên mặt Trì Mục. Hắn nhíu chặt mày, như là bị sự phiền não kìm lại.
Lạc Ngu nghĩ cảnh Trì Mục trấn an mình ngày đó, thử phóng một ít pheromone ra.
Mùi liên kiều nhu hòa trước nay chưa từng có, giống như một tấm lụa mỏng, thật cẩn thận dán lên mặt Trì Mục.
Trì Mục theo bản năng căng thẳng, trong nháy mắt kinh ngạc.
Như thể một hòn đá nhỏ ném vào trái tim, gây nên những gợn sóng.
Lạc Ngu cảm thấy hình như ổn rồi: "Cho cậu hít một chút nhé?"
Nhóc liên kiều ngoan ngoãn nở hoa ở trước mặt hắn, nhẹ nhàng đυ.ng chạm, như thể có được cả mùa xuân.
Chỉ tiếc mùi ít quá, không khác gì gãi không đúng chỗ ngứa.
Trì Mục: "Quay người qua."
Lạc Ngu: "A?"
Lạc Ngu không hiểu lắm xoay người, lại bị hắn ôm vào lòng.
Tuyến thể truyền đến xúc cảm ấm áp, làm cho cậu bất giác run lên.
Trì Mục cười nhẹ: "Nhiều thêm chút."
Lạc Ngu nỗ lực không đỏ mặt, phóng thêm nhiều pheromone chút.
Cậu không dám làm càn quá, không muốn người ngoài phòng cũng ngửi được.
Nếu bây giờ Lạc Ngu quay đầu lại nhìn, cậu có thể thấy sự thích ý trên mặt Trì Mục, làm gì còn chút bối rối phức tạp nào nữa.
Đối với Trì Mục, đây là niềm vui ngoài ý muốn.
Hình như Lạc Ngu mềm mại ngọt ngào hơn so với tưởng tượng của hắn.
Không thoải mái là thật, mà thật ra hắn có thể tự mình điều tiết bình phục. Nhưng nếu Lạc Ngu làm như vậy, hắn cũng sẽ không chối từ.
Trì Mục như là vùi vào biển hoa liên kiều, được hơi ấm nhè nhẹ bao bọc.
Chúng nó mềm mại nghe lời, tùy hắn làm càn.
Mỗi một luồng pheromone đều đang nói với hắn, tớ thuộc về cậu, tớ cho cậu tất cả, để cậu chi phối.
Trì Mục lường trước Lạc Ngu không biết kiểu trấn an này đối với Alpha có ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn suиɠ sướиɠ vì hành động này của cậu.
Từ từ sẽ đến.
Trì Mục là một người rất kiên nhẫn. Với Lạc Ngu, sự kiên nhẫn của hắn phá lệ nhiều.
Mùi bạc hà lặng yên lẫn vào mùi hoa, sự tồn tại rất mạnh, thẳng tắp chui vào cảm quan của Lạc Ngu.
Lạc Ngu: "Sao cậu lại phóng pheromone ra!"
Đơn phương trấn an và hòa quyện pheromone khác nhau có được hay không hả!
Trì Mục: "Nó đang mời tôi đáp lại."
Lạc Ngu: "Cậu nói bậy!"
Đừng nói bừa cậu nào có!
Đây không phải suy nghĩ của cậu! Kịch bản chẳng lẽ không phải là Trì Mục rơi lệ vì sự giúp đỡ tuyệt mĩ hữu tình này à!
Tuyến thể bỗng nhiên ướŧ áŧ, làm cho chân Lạc Ngu mềm nhũn.
Cậu muốn nói gì đó, lại không rảnh nghĩ.
Bạc hà và liên kiều quấn lấy nhau trong không khí, kèm theo sự nhiệt tình hồi lâu không gặp, nói hết suy nghĩ với đối phương.
Đốm lửa lác đác bùng lên văng khắp nơi, lại mang mùa xuân về giữa hè.
Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, có vẻ càng xinh đẹp hơn.
Pheromone của Trì Mục làm Lạc Ngu không chống đỡ được, cậu cảm thấy giống như bị cái gì đó bao trùm, vừa định lên tiếng, lại nghe thấy cửa bị gõ vang.
"Lạc Ngu? Cậu ở bên trong không?"
Có người đứng ngoài cửa mở miệng, giọng nói quen thuộc, là người phụ trách sắp xếp tiết mục.
Lạc Ngu hắng giọng: "Có, sao thế?"
Người phụ trách cười thúc giục: "Người diễn gần cuối đã lên rồi, chỉ chờ tiết mục cuối của cậu lên sân khấu."
Người phụ trách: "Cậu cần trang điểm gì đó không?"
Lạc Ngu muốn nói Bạch Tĩnh Trúc vẽ mày cho mình rồi còn gì, sau đó cậu động não, nghĩ chắc là Bạch Tĩnh Trúc tự đến, sợ cậu không đồng ý mới nói là được sắp xếp, nhưng thật ra chắc là không có chuyện này.
Lạc Ngu: "Không cần, tôi chờ rồi ra ngoài luôn là được."
Người phụ trách: "Vậy thì tốt rồi, cậu mau ra đi, ở bên trong làm gì thế?"
Người phụ trách nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thầm nghĩ kỳ lạ thật.
Lạc Ngu: "Tôi kiểm tra lại trống."
Người phụ trách: "Vậy hả, đang diễn tiết mục gần cuối rồi, chắc là trong vòng mười phút, nhanh lên đó."
Người phụ trách vẫn thấy nghi ngờ, kiểm tra trống có nhất thiết phải đóng cửa không, hơn nữa hình như còn không bật đèn. Nhưng cô không kịp truy hỏi đã bị tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu suy nghĩ, quên béng mình muốn hỏi cái gì.
Cô lấy điện thoại ra đứng ở cửa nghe điện thoại.
"Không liên hệ được với Trì Mục à, nhắn tin sao không nhắn lại? Có phải cậu ấy bận việc gì không? Lạc Ngu biểu diễn xong là đến lượt cậu ấy phát biểu, chúng ta phải mau tìm cậu ấy."
"Chỗ ngồi không có ai? Hay là đi vệ sinh? Các cậu tìm tiếp đi, đừng lo quá. Trì Mục không có vấn đề gì đâu, tớ qua tìm cậu ngay."
Người phụ trách tuyệt đối không ngờ người mình tìm chỉ cách một cánh cửa.
Trong cửa, Lạc Ngu đã đẩy Trì Mục ra.
Cậu sờ tuyến thể của mình, tuy rằng Trì Mục không cắn, nhưng cậu cứ cảm thấy xung quanh toàn là hơi thở của hắn.
Lạc Ngu nhìn Trì Mục, biểu tình kiểu một lời khó nói hết.
Tiểu Trì cậu thay đổi rồi! Cậu của trước kia không phải như thế!
Trì Mục giấu sự thoả mãn trên mặt đi, muốn sửa sang lại quần áo và tóc tai hơi rối của cậu, lại bị cậu hất ra.
Lạc Ngu bất mãn nhỏ giọng mở miệng: "Lần sau không được phóng pheromone nữa!"
Trong bóng tối Alpha cũng có thể nhìn rõ, Trì Mục nhìn gương mặt đỏ bừng của Lạc Ngu, nghĩ dấu vết trên vai cậu, cong môi lên tiếng trả lời.
Ừ, vẫn còn lần sau.