Chương 73: Phiên ngoại 03

Trong sân biệt thự Cận gia, 1 tầng tuyết dày lặng lẽ đứng sững dưới cành cây. Mặt hồ cũng đã kết băng. Đối diện cửa chính, bất ngờ xuất hiện 1 pho tượng to lớn bằng tuyết. Cao hơn nửa mét, thần thái pho tượng bình yên, dáng người duyên dáng, giống như thực, đúng là tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp khác thường. Cẩn thận tỉ mỉ phát họa, gương mặt mái tóc, đôi vai, vòng eo nhỏ nhắn, rõ ràng chính là dáng vẻ Cận Ngữ Ca, dùng bông tuyết thuần khiết trắng muốt để tạo thành, nhìn rất tinh xảo.

Nhưng mà, pho tượng khỏa thân.

Trừ bỏ vị trí quan trọng bị cánh tay giơ ra che chắn, đường cong nữ tính hiển hiện không chê vào đâu được, đường nét hoàn mỹ gần như không tỳ vết, phải là người vô cùng am hiểu, quen thuộc đến tận xương cốt mới có thể dựa vào ấn tượng chi tiết trong đầu tạo nên sống động như thật như vậy, chân dung lại được triển lãm trước cửa, khiến cho ai cũng không thể nào mà không biết xấu hổ, huống chi là Cận Ngữ Ca, người mà ngày thường đoan đoan chính chính.

Tài xế và bọn vệ sĩ, có chút ái ngại, bọn họ rất muốn xem, nhưng là lại ngượng ngùng xem, đều ở bên cạnh xe cúi đầu hút thuốc, trộm giương mắt ngắm ngắm, rồi nhanh chóng cúi xuống.

Cận Ngữ Ca đứng dưới vòm mái, chống trán dở khóc dở cười. Một bức tượng điêu khắc bằng tuyết như vậy không phải để tùy tiện ngắm nhìn, trong 1 lúc ai có thể làm được như vậy, ngoài trừ Kiều Hiểu kiều ra, chính là nửa đêm qua đi chuẩn bị đây, tâm ý này, không thể nói không cảm động. Nhưng mà, này này này…

“Ai dạy Kiều làm thành như vậy?” Cận Ngữ Ca cắn răng, hỏi người đứng sau lưng cô.

Không đợi Kiều cảnh quan trả lời, đúng lúc 1 giọng khác vang lên,

“Mẹ!”

Ngữ Ca vừa quay đầu lại, mẹ của cô, Lộ Vi, choàng áo khoác bên ngoài áo ngủ, một tay bưng cà phê, một tay nâng ở bên tai, rất trung thực chịu trách nhiệm. Nhưng là, sau đó là vẻ mặt thưởng thức,

“Làm rất đẹp, không tồi, Hiểu Kiều a, có thiên phú!”

Rất tự hào giơ ngón tay cái tán thưởng về phía Kiều Hiểu Kiều, không thèm ở chung 1 chiến tuyến với con gái. Cận Trung không nói hai lời, vào nhà cầm camera, chạy đến phía trước pho tượng răng rắc răng rắc chụp không biết bao nhiêu là tấm, sợ một hồi ánh nắng mặt trời làm tan chảy ra thì không chụp được nữa. Cận Ngữ Ca đối với hành động song thân vô phương chống đỡ, bây giờ, cô hận không thể vùi đầu vào tuyết.. không bao giờ muốn gặp người nữa.

Cận Hoan Nhan đang ngủ say ở lầu ba nhận được tin nhắn, vừa mở ra thấy, Âu Dương Thông nhắn:

—— dáng người chị em so với em quá tuyệt.. ôi chao!

Cô ba mơ mơ màng màng không biết gì, trợn tròn nửa con mắt cuốn chăn đến trước cửa sổ xem cuối cùng là chuyện gì, rõ ràng phát hiện cảnh đẹp trong sân, lập tức thanh tỉnh. Chạy như bay xuống dưới nhà, không chỉ vọt tới trong sân để xem kỹ, mà con bắt đầu sờ sờ, chậc chậc lấy làm kỳ,

“Chị hai, cả ngày chị bận bịu vô cùng, sao có thể duy trì dáng người như vậy được a?”

Cận Ngữ Ca cũng đã khôi phục thần sắc trong ngày thường, mặt không chút thay đổi đảo qua nhóm người trong nhà, xem họ như không tồn tại, chỉnh chu lại khăn quàng cổ, ngẩng đầu đi vào trong xe, dặn dò tài xế lái xe, lạnh nhạt rời đi.

Kiều Hiểu Kiều cùng Cận Hoan Nhan liếc nhau, nhếch nhếch mép, cùng nhau cảm thán: thật trâu bò!

Cả tháng, không có việc gì, cuộc sống hàng ngày của Kiều Hiểu Kiều là ăn no chờ trời tối. Tú Tú thấy cô rảnh, lén lút nói với cô muốn học làm bánh kem, về sau có thể làm món ngon cho mọi người ăn. Hiểu Kiều cảm thấy cô bé này ngày càng ngoan, đem ý tưởng này nói cho dì Chu nghe, sau đó, lão phu nhân biết cũng rất vui, gọi người tìm sư phụ làm bánh kem chuyên nghiệp về dạy cô.

Vì thế cách mỗi buổi chiều, còn có sư phụ điểm tâm đến Cận gia, bắt tay dạy Tú Tú làm các loại bánh ngọt nhân kem hảo hạng. Mà người trong Cận gia cũng bắt đầu làm chuột bạch nhấm nháp tay nghề của Tú Tú, và dĩ nhiên người sung sướиɠ nhất là Kiều cảnh quan, cô vốn mê ăn đồ ngọt lại được ăn điểm tâm vừa ngon vừa đẹp, mỗi ngày ngồi xổm bên cạnh lò nướng trong bếp chờ món ngon ra lò.

Cận Ngữ Ca chiều nào tan sở về nhà, vào cửa cũng ngửi được mùi bơ đậm đà, Kiều cảnh quan cũng thường xuyên bưng cái dĩa nhỏ đến hiến món ngon cho cô, cô thưởng thức một chút, một ngụm không ăn.

Chiều hôm đó, trên bàn dài trong nhà bếp của Cận gia trải dài phù phiếm các loại kích cỡ, hình dạng dụng cụ khác nhau. Các vị sư phụ bánh ngọt đội 2 mũ đầu bếp đang dạy Tú Tú, Kiều Hiểu Kiều rảnh thiệt là rảnh cũng đi theo góp vui.

Kéo kéo bột mì, Kiều cảnh quan, chà chà xát xát 1 nhúm, nắn tới nặn luôi ra 1 con chuột, đắc ý đem khoe với mọi người. Dì Chu cười cô, Tú Tú cũng vui vẻ mím môi cười, Hiểu Kiều học tiếng xèo xèo, cầm con chuột giả đi chọc Tú Tú, Tú Tú chạy vòng quanh dì Chu trốn tránh, mọi người túm tụm cười nháo.

Vừa lúc Cận Ngữ Ca bước vào, nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận này.

Mặt 1 chút không thay đổi nhìn Tú Tú, rồi lại nhìn Kiều Hiểu Kiều cười tươi vui vẻ khác thường, giọng nói không cảm xúc,

“Làm gì vậy?”

Tú Tú lập tức ngưng cười, nhanh chóng trở lại bàn, nhào nặn bột mì trước mặt.

“Làm bánh bí đỏ, ”

Kiều cảnh quan cười trả lời, buông khối bánh hình con chuột xuống, vòng qua đi rửa tay,

“Sao về sớm vậy?”

“Đi công trường, trong công ty không có việc gì, thì trở về.”

“Um, chờ một lát có thể ăn, tôi đã dặn sư phụ làm cho mình em không quá ngọt.”

Hiểu Kiều vỗ vỗ bột mì dính ở trên người, đi tới.

“Um, đi lên đây.”

Cận Ngữ Ca không nóng không lạnh đáp lại, rồi xoay người đi khỏi phòng bếp lên lầu. Hiểu Kiều lại dặn sư phụ thêm một lần, cùng dì Chu và Tú Tú chớp chớp mắt, đi lên theo.

Khi bánh bí đổ ra lò, cả phòng đều thơm phức. Dì Chu kêu Tú Tú,

“Tú Tú a, đi lên kêu cô hai cùng Hiểu Kiều xuống ăn bánh.”

“Ách! Dạ.”

Tú Tú đáp ứng, tháo tạp dề, đi lên lầu ba.

Tú Tú dừng lại trước cửa phòng Cận Ngữ Ca, lầu ba cô không thường đến, có chút khẩn trương. Lấy hết can đảm bắt đầu gõ cửa, nghĩ rằng Kiều Hiểu Kiều đang ở trong đó, nên không có gì phải sợ. Đợi một hồi, không có nghe tiếng đáp, thì lại gõ cửa thêm hai cái, đợi lát nữa, vẫn không có người nào ra mở cửa.

Tú Tú hơi do dự, mím môi ngẫm nghĩ, thật không hay nếu lớn tiếng gọi người cách có cánh cửa, liền vặn vẹo tay nắm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Chiếc ghế sofa cạnh cửa đập vào mắt, nhưng không thấy ai, lại nghe thấy được âm thanh rất nhỏ và kỳ quái, lòng hiếu kỳ của Tú Tú trỗi dậy, mở cửa lớn 1 chút, hình ảnh trước mắt khiến cô ngây dại, kinh ngạc.

Trong phòng, bức màn cửa sổ buông xuống, thoảng ra một mùi thơm rất đặc biệt. Chiếc giường ngủ rộng lớn nằm ở phía đông, ga giường màu tím làm nổi bật làn da trắng nõn, Kiều Hiểu Kiều cả thân trần trụi, nằm đè lên cô hai Cận cũng trần trụi y chang, trong chăn cánh tay phải thoắt ẩn thoắt hiện ở giữa hông 2 người, cánh tay trên cơ thể căng thẳng, đầu vai đang phập phồng có quy luật.

Cận Ngữ Ca hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang giỏi giang hàng ngày, tóc dài tán loạn, sắc mặt ửng hồng, mắt nhắm hờ trong trẻo nhìn mê ly cuống hút, hai tay nắm chặt vai Hiểu Kiều, ngón tay bấu chặt, hồng ngân hiện ra. Trong phòng phiêu lãng tiếng hô hấp dồn dập kéo dài, hương thơm trong phòng thêm nồng đậm. Hiểu Kiều cúi đầu, bắt đầu hôn từ chiếc cổ thon dài tinh tế cho đến xương quai xanh rồi thẳng 1 đường đến vành tai của Ngữ Ca, để cô nghiêng đầu, khiến cô phát hiện Tú Tú đang đứng cạnh cửa.

Trong mắt Cận Ngữ Ca xẹt ra 1 tia hờn giận, ánh mắt như dao đâm xuyên qua, làm Tú Tú sợ sệt rùng mình. Cuống quít từ trong phòng đi ra, “Phanh” đóng cửa phòng.

Chạy nhanh từ trên lầu xuống, Tú Tú đứng ở cạnh cầu thang thở dốc, tim đập nhanh, sắc mặt cũng tràn đầy bối rối. Dì Chu ở trong nhà bếp thấy được, tò mò hỏi,

“Tú Tú a, làm sao vậy? Tìm được Hiểu Kiều bọn họ không?”

Tú Tú miễn cưỡng tự nhiên, “Bọn họ….. Có chuyện khác, có thể…”

“Um, vậy chờ một lát sẽ ăn, chúng ta nhanh nhanh chuẩn bị cơm chiều.”

“Dạ… Được!”

Lúc bữa tối bắt đầu thì trời cũng đã tối, Hiểu Kiều từ trên lầu đi xuống, đang gặm 1 quả táo. Ngữ Ca đi phía sau cô, đã đổi thành quần áo ở nhà, như là mới vừa tắm rửa sạch sẽ, tán tóc còn có chút ẩm ướt, tóc dài đen đặc xoã tung, đuôi tóc hơi quăn quăn, vô cùng lịch sự tao nhã.

Tú Tú vẫn cúi đầu không dám giương mắt nhìn Ngữ Ca, nhanh nhẹn dọn xong bát dĩa, canh cũng bưng nhanh lên. Hiểu Kiều cùng Ngữ Ca thần sắc tự nhiên cùng chào hỏi trưởng bối, sau khi ngồi vào bàn ăn, từng người bưng bát đũa của mình, bắt đầu ăn tối.

Hiểu Kiều như là rất đói bụng, ăn rất nhiều. Cận Ngữ Ca tuy rằng vẫn ít ăn, cũng rất bình tĩnh ăn, thoạt nhìn cũng không có khác thường. Chỉ có trong lòng Tú Tú có việc, làm không ra hồn, lúc múc canh làm vươn đổ 1 ít.

Hiểu Kiều không chú ý tới cô, tùy ý hỏi Cận Ngữ Ca,

“Lễ tình nhân muốn tặng món gì a?”

Trong bữa cơm, Cận gia nếu như không có người ngoài thì bình thường không cho nói chuyện, kể từ sau khi Hiểu Kiều đến đây, quy luật này bị phá bỏ. Thật ra Cận Ân Thái cũng không so đo gì, mọi sự chú ý của ông đều tập trung vào làm thế nào để bao vây bắt Âu Dương Thông. Nhưng mà, Cận Ngữ Ca cũng sẽ không nghiêm túc trả lời,

“Không có muốn gì. Đừng tặng chocolate a, em không ăn.”

Nói xong, tạm dừng một chút, dường như là nhớ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn nhìn Kiều Hiểu Kiều, khẽ khẽ chu môi, chuyển giọng từ từ nói,

“Lại nói, em muốn gì, Kiều hẳn là rất rõ ràng a?”

Kiều cảnh quan đang ăn rất là ngon miệng và vui vẻ liền ngừng động tác, giật mình nghiêng đầu, nhìn thấy Ngữ Ca đôi mắt long lánh, đôi môi chu chu, nuốt thức ăn xuống, hơi cười cười, làm bộ như nghe không hiểu, quay đầu lại tiếp tục ăn cơm. Cận Ngữ Ca ý vị thâm trường nhìn chăm chú cô trong chốc lát, cũng thu hồi ánh mắt, không nói gì nữa.

Lão phu nhân nghi hoặc nhìn bọn họ, không biết đây là chơi trò bí danh gì. Cho rằng Cận Ngữ Ca thích chiếc xe nào đó, Hiểu Kiều mua không nổi, thì trộm nháy mắt với Hiểu Kiều, ý là: không có việc gì, có bà nội đây!

Kiều Hiểu Kiều nhận được tín hiệu, vô cùng khó hiểu mà chớp chớp mắt: đây là ý gì đây a??