- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ban Mã Tuyến
- Chương 58: Lung tung
Ban Mã Tuyến
Chương 58: Lung tung
Khi Vệ Kiến Đông cùng Võ Khoan đỡ Cận Ân Thái ra ngoài, mọi người Cận gia đều thở phào nhẹ nhõm. Cận Trung nhanh chóng dẫn mọi người đến đón ông nội Cận.
Cận Ngữ Ca nhìn phía sau bọn họ, không thấy gì hết, sốt ruột nhìn Vệ Kiến Đông,
“Kiều Hiểu Kiều đâu?”
Vệ Kiến Đông nhìn cô, tránh đi ánh mắt không dám trả lời, bắt đầu chỉ huy cảnh sát hiện trường sơ tán đám người. Khi mọi người ở đây nghe được Khương Quỳ trên người có chất nổ, rất hợp tác bắt đầu đi chuyển ra khỏi sân Cận gia, tìm nơi an toàn mà rút khỏi. Cận Ngữ Ca không chịu đi, giằng co với 1 đặc cảnh. Hoắc Bân ở cửa thấy, chạy nhanh tới,
“Chỗ này để tôi lo, anh đi sơ tán người khác đi.”
Đuổi đặc công kia đi, Hoắc Bân thở dài, không dám nhìn ánh mắt Cận Ngữ Ca, cúi đầu khuyên cô,
“Cận tổng, cô cùng mọi người rút khỏi trước đi, nơi này chúng tôi sẽ xử lý.”
“Các người để 1 mình Kiều Hiểu Kiều ở lại trong đó, còn muốn chúng tôi cũng đi?” Ngữ Ca nhìn chằm chằm Hoắc Bân chất vấn.
“Đây là mệnh lệnh của Đội trưởng, trước hết chúng tôi phải cam đoan mấy người an toàn.”
“Cô ấy đâu? An toàn của cô ấy đâu?”
“Cận tổng, tôi tin tưởng Đội trưởng, mong cô cũng tin tưởng cô ấy. Cam đoan với cô sẽ bình yên vô sự, để Đội trưởng yên tâm, tập trung đối phó Khương Quỳ.”
Hoắc Bân thực thành khẩn, thái độ cũng chân thật đáng tin, giơ cánh tay ra, bắt buộc Cận Ngữ Ca rời khỏi nơi này.
Âu Dương Thông nhìn nhìn Hoan Nhan, cô ba có chút do dự, nhíu nhíu mày, vẫn là gật đầu. Âu Dương cười cười, thừa dịp mọi người hỗn loạn, lẻn vào bên trái biệt thự.
Hoan Nhan tiến lên giữ chặt cánh tay của chị mình,
“Chị hai, chúng ta ở trong này cũng không làm được gì, còn làm cho cảnh sát phân tâm, đi ra ngoài chờ đợi đi.”
Ánh mắt Cận Ngữ Ca như nổi lửa, nhưng bị chặn kín bởi đặc công vai mang súng, đạn đã được lên nòng. Cận Trung cùng Lộ Vi đang kêu cô, không muốn đi cũng không làm được gì, miễn cưỡng để Hoan Nhan lôi đi.
Hiện trường không còn 1 bóng người, nhóm người và Cận Ngữ Ca bị đẩy ra nơi an toàn cách khoảng 1 km. Dây rào màu vàng được kéo quanh, tất cả mọi người bị cấm đi vào.
Không biết vì cái gì, Cận Ân Thái không chịu đi bệnh viện, mà chỉ ở lại hiện trường xử lý vết thương đơn giản, sau đó ra xe mình ngồi chờ. Cận Ngữ Ca đi qua đi lại trước hàng rào, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhà mình ở xa xa, không ngừng cắn cắn ngón trỏ, để trấn tỉnh tinh thần hoảng loạn.
Rất nhiều phóng viên đang chờ tin, thậm chí xe đài truyền hình cũng lại đây, chuyên gia phá mìn và chuyên gia tâm lý cũng tới, hiện trường ồn ào huyên náo, ầm ĩ không chịu nổi.
Khi những người liên quan của cục công an đang bàn luận kết hoạch hành động, không có điềm báo trước, đột nhiên một tiếng nổ thật lớn làm cho tất cả mọi người ở đây chỉ trong nháy mắt trầm mặc.
Cận Ngữ Ca dừng động tác, ngẩng đầu lên, ngôi nhà xa xa đang bắt đầu bị thiêu rụi, ánh lửa phản ánh trong con người làm cho lòng cô bắt đầu trầm xuống, trầm đến nơi tận cùng.
Cảnh sát bắt đầu hướng theo tiếng nổ mạnh chạy qua, Cận Ngữ Ca sững sờ nhìn bọn họ từng bước từng bước chạy như bay bên người, mờ mịt luống cuống. Sau đó, cũng theo bản năng muốn chạy. Cận Hoan Nhan ôm chặt cô,
“Chị hai! Chị không thể qua đó!”
Cận Ngữ Ca kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, “Tại… Tại sao… Hiểu Kiều… Hiểu Kiều cô ấy…”
“Hiểu Kiều sẽ không có việc gì! Chúng ta ở đây chờ!”
Cận Hoan Nhan trong lòng cũng lo sợ không yên, cô biết rất có thể đã xảy ra chuyện. Bây giờ Cận Ngữ Ca đi qua, sẽ vô cùng kích động. Không thể không giả bộ bình tĩnh, túm Cận Ngữ Ca lại không cho phép cô đi.
Cận Ngữ Ca hô hấp dồn dập, ánh mắt bắt đầu tán loạn, mấp máy môi, lại không biết nên nói cái gì. Bị Hoan Nhan lôi đi, cả người đều phát run. Cô không có chủ kiến, lòng cô vô cùng hỗn loạn, không biết nên làm như thế nào, nên đành thuận theo sắp đặt của người khác.
Một lúc sau, bắt đầu có người từ bên kia chạy đến, bước chạy lung tung. Cận Ngữ Ca nhìn chằm chằm mặt bọn họ, muốn từ biểu hiện trên mặt bọn họ để đoán ra 1 chút tin tức. Nhưng mà, không ai nhìn cô, cũng không ai cho cô một đáp án về tình huống của Kiều Hiểu Kiền.
Xe jeep tổ trọng án số 3 quay trở lại, dừng trước mặt hai chị em Ngữ Ca. Kiều Hiểu Kiều đẩy cửa phó lái ra, từng bước nhảy ra. Tóc tích nước, trên trán 1 vết trầy hình đồng xu, máu chảy dài trên gương mặt xuống và tích tụ ở cằm.
Khi nhìn thấy Hiểu Kiểu, chỉ trong nháy mắt, tim Cận Ngữ Ca muốn nhảy ra ngoài, 2 chân lập tức mềm nhũn. Đôi mắt nóng hỏi, cô nhanh chóng cúi đầu, để che giấu sự hoảng sợ của mình. Hoan Nhan thấy Hiểu Kiều không có việc gì, tảng đá lớn trong lòng cũng buông xuống, buông ra Cận Ngữ Ca, bắt đầu tìm kiếm Âu Dương Thông.
Sắc mặt Kiều Hiểu Kiều xanh mét, hai gò má cắn chặt, mím chặt môi nhìn Ngữ Ca, động tác rất mạnh mở cửa phía sau xe, dùng sức túm lấy 1 người.
Áo Tùy Hân bị Hiểu Kiều nắm chặt từ trong xe lôi ra, biểu cảm đau đớn vặn vẹo, vừa khóc vừa rêи ɾỉ. Cận Ngữ Ca giật mình nhìn cảnh trước mặt, không kịp phản ứng, Tùy Hân đã bị Kiều Hiểu Kiều đẩy cô. Tùy Hân đứng không vững, lập tức ngã nhào trên mặt đất, Cận Ngữ Ca vội vã lảo đảo, lại theo bản năng đưa tay đỡ, nhìn thấy chân trái Tùy Hân đầy máu. Ngồi chồm hổm bên cạnh cô, không biết làm sao, ngẩng đầu nhìn Hiểu Kiều.
Kiều Hiểu Kiều sắc mặt âm trầm đáng sợ, rống lên,
“Em tìm người này đến để làm gì!!”
Táo bạo cuồng loạn, vẻ mặt đỏ au vì giận dữ, đa số thời gian, Kiều Hiểu Kiều ở trước mặt Cận Ngữ Ca đều ngoan ngoãn nghe lời, đây là lần đầu tiên dùng thái độ này đối với cô. Không có dịu dàng, không có yêu thương, hoàn toàn là phẫn nộ, địch ý. Cận Ngữ Ca không biết xảy ra chuyện gì, vừa mới từ trong khủng hoảng lo lắng bước ra, đã bị khiển trách như vậy, nhất thời không thể ứng đối. Ngạc nhiên, ủy khuất, mờ mịt, không biết làm sao.
Kiều Hiểu Kiều nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn cô. Sau lưng tiếng rên đau của Tùy Hân càng lúc càng lớn, nhân viên cứu hộ cũng nâng cáng chạy tới. Đen đèn flash nhấp nháy, tiếng rì rầm xung quanh càng lớn, lúc này Hiểu Kiều giận dữ quay đầu lại, mở cửa xe nhảy lên, rất nhanh rời khỏi hiện trường.
Cận Ngữ Ca nhìn bóng dáng cô rời đi, mở to hai mắt không hiểu gì hết. Tùy Hân khóc lóc nắm lấy tay cô,
“Ngữ Ca, đau… Đau quá…”
Ngữ Ca không thể không quay đầu lại, nhìnTùy Hân bị thương. Giúp đỡ nhân viên cấp cứu đỡ cô lên cáng, Tùy Hân nắm chặt tay cô không chịu buông ra, Cận Ngữ Ca đành phải vừa an ủi vừa cùng lên xe cứu thương.
Cận Ân Thái ở trong xe cách đó không xa, ngồi yên bất động, đám đông lộn xộn, mọi việc đều thu hết vào mắt.
Sáng sớm hôm sau, vụ nổ ở Cận gia và vụ thảm sát ở Khương gia bùng nổ trên các phương tiện thông tin, nội tình chưa rõ, mọi người bàn tán xôn xao, trong thời gian ngắn trở thành vấn đề nóng hổi của thành phố.
Cục công an đem biệt thự Cận gia cách ly, rất nhanh có kết quả xét nghiệm, chứng thật Khương Quỳ đã bỏ mình trong lúc phát nổ. Mặt khác, vụ án vợ chồng Khương Đại Minh bị gϊếŧ cũng lập án điều tra. Vụ án không có giao cho tổ 3 của Hiểu Kiều, nguyên nhân là do đêm đó thái độ đối xử thô bạo của Kiều Hiểu Kiều đới với Tùy Hân, đã bị phóng viên bắt được. Báo buổi tối vừa đăng, theo hướng cố ý phóng đại để định hướng dư luận, đa số là giọng điệu phê phán, khiến cho cục công an rất bị động.
Tùy Hân gãy xương đùi phải nhập viện, cả nhà Cận gia tạm thời đi biệt thự an thân. Cận Ân Thái không có nhắc lại chuyện đuổi Cận Ngữ Ca ra khỏi nhà, chuyện ở tập đoàn Cận thị vẫn là Cận Ngữ Ca chống đỡ. Nhưng mà, lòng dạ tâm tư của cô đang ở nơi đâu.
Theo như lời Âu Dương, đêm đó cô lẻn từ bên trái biệt thự leo lên lầu 3 Cận gia, cùng với Kiểu Hiểu Kiều đang giằng co với Khương Quỳ, sau đó Hiểu Kiều thoát thân, hai người còng tay Khương Quỳ. Không ai ngờ rằng, mắt Khương Quỳ đã đỏ lên, quyết liệt giật kíp nổ. Trong lúc vội vàng, không kịp suy nghĩ, 2 cô liền chạy ra bên ngoài., Âu Dương men theo tường trở ra, không biết Tùy Hân xuất hiện khi nào, tại sao bị thương, tại sao lại nắm chặt Hiểu Kiều.
Ngữ Ca muốn biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, mới làm cho Kiều Hiểu Kiều nổi giận như vậy. Suy nghĩ thật lâu, cũng chỉ có thể đến hỏi Tùy Hân, hơn nữa Tùy Hân cũng vì chuyện này bị thương, về lý cũng nên đi thăm cô ấy.
**** Lời editor ****
Chuẩn bị tinh thần đón tiếp thêm tiểu ngược…
************************
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Ban Mã Tuyến
- Chương 58: Lung tung