Cả nhà Cận gia từ trên xuống dưới đối với việc Cận Ngữ Ca không trở về lễ mừng năm mới đều cảm thấy rất kỳ lạ, và tức giận. Chưa kể, buổi chiều mùng 1 tết, cô liền bay đi nước ngoài công tác, hơn mười ngày mới trở về, vợ chồng Cận Trung cùng Hoan Nhan đã sớm trở về nhà mình. Ngữ Ca lại như cũ dễ dàng viện cớ không về Phượng Hoàng Sơn Trang, Cận Ân Thái cũng không làm gì được cô. Dù sao cũng không phải con nít, huống chi cô còn phải bận rộn việc của 1 tập đoàn to lớn như Cận thị, cô có đầy đủ lý do không đi, miễn cưỡng cười vui.
Buổi trưa, trở lại công ty, Cận Ngữ Ca ở trong phòng xử lý những việc còn tồn đọng, Khương Quỳ đẩy cửa đi đến, Ngữ Ca giương mắt nhìn hắn, không nói gì, tiếp tục bận rộn việc của mình.
Khương Quỳ đứng trước bàn cô, chờ đợi, thấy cô không có phản ứng gì, nhịn không được mở miệng trước,
“Hôm lễ mừng năm mới cô có chuyện gì bận dữ vậy?”
Cận Ngữ Ca cúi đầu, không giải thích.
“Cô đi tìm họ kiều?”
Ngữ Ca này mới dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn hắn, “Việc tôi đáp ứng anh không có đề cập tôi không thể đi gặp cô ấy?”
Khương Quỳ sắc mặt không tốt, nhưng cũng không nói gì,
“Tôi nói rồi, chúng ta sắp kết hôn, cô vẫn là cách xa cô ấy một chút, vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Hơn nữa tôi đã đem chuyện chúng ta cùng một chỗ nói cho người nhà biết hết, cô cũng phải làm giống một chút mới được.”
Ngữ Ca cười lạnh một tiếng, lười cùng hắn nhiều lời.
“Còn nữa, hôm nay chúng ta cùng nhau dùng bữa tối.”
“Tôi không có thời gian.” Không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt.
“Hôm nay là ngày Valentine, giả bộ cũng phải cho giống, cô hiểu chứ.”
Khương Quỳ giọng điệu trở nên thong thả mà âm trầm, nhìn thấy ánh mắt Ngữ Ca bắt đầu gay gắt. Cận Ngữ Ca dừng lại, suy nghĩ một chút, cơ hồ cắn chặt răng, nhưng trước mắt cũng không phải lúc cậy mạnh, kiềm chế cảm xúc, ngẩng đầu,
“Được, tôi đã biết! Anh chọn nơi, tan sở đón tôi.”
Khương Quỳ đối diện cô, vẻ mặt cũng khôi phục bình thường, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, khóe môi cong cong,
“Ừ, tôi biết.”
Ra khỏi tòa nhà Cận thị thì trời cũng đã tối, Cận Ngữ Ca dựng thẳng cổ áo khoác, nắm thật chặt thắt lưng. Xe Porsche màu bạc của Khương Quỳ từ xa xa chạy lại, dừng ở trước bậc thang. Cận Ngữ Ca vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế phụ với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi chọn nhà hàng Pháp.”
Khương Quỳ nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu thoải mái. Cận Ngữ Ca lười nhiều lời, chính là gật đầu một cái tỏ vẻ nghe được. Sau đó dựa lưng vào ghế, ánh mắt theo kính xe phóng ra tầm xa, không hề liếc nhìn Khương Quỳ một cái. Khương Quỳ chạm cần gạc mềm mại, bĩu môi, lái xe ra ngoài.
Trên đường, người và xe vô cùng bận rộn, dưới vỏ bọc của lễ hội, hàng loạt các hoạt đồng kinh doanh diễn ra sôi nổi, ngày lễ quả là một cái cớ tốt nhất để giải quyết nỗi cô đơn lạnh lẽo trong thành phố nhợt nhạt. Dưới ánh đèn đêm, người qua đường vui sướиɠ lạ kỳ, rất nhiều cô gái trẻ tuổi khoác tay bạn trai, khoe niềm hạnh phúc.
Bắt đầu kẹt xe ở con đường trong trung tâm thành phố, hàng xe dài đằng đẳng, từ xa xa đã nhìn không tới đầu, dòng xe tiến lên cực kỳ chậm chạp. vẻ mặt Khương Quỳ không hề buồn bực, thoải mái mở nhạc trong xe, tay đặt trên đầu gối, đầu ngón tay còn nhịp nhịp theo tiếng nhạc. Cận Ngữ Ca đầu dựa vào cửa sổ, thất thần nhìn cảnh phố bên ngoài.
Nhà cao tầng đều mở đèn neon, cửa hàng hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, người bán hàng rong la hét sôi nổi, tiếng còi xe thăng trầm, náo nhiệt dị thường. Trong đám đông nhộn nhịp, lại đột nhiên thấy được hình bóng quen thuộc.
Cánh tay Kiều Hiểu Kiều bị một cô gái trẻ tuổi đang khoác lên, từ rất xa đi lại. Hai người cầm trong tay ly trà sữa giống y nhau, vừa đi vừa nói chuyện, thường thường dừng lại, chỉ chỉ trỏ trỏ vào cửa hàng bách hóa, cô bé kia ngưỡng mặt lên, vui vẻ cười với Hiểu Kiều. Hiểu Kiều cũng cười đáp trả, tuy rằng trong nụ cười kia nhìn có chút miễn cưỡng.
Cận Ngữ Ca ngẩng đầu lên, nhìn thấy kinh ngạc. Cô nhận ra, đó là nạn nhân trong 1 vụ án của Hiểu Kiều, Lý Nhiên. Mới có một năm không gặp, cô gái ngây ngô trước kia, giờ đã trổ mã, xinh đẹp đến động lòng người. Gương mặt tuổi trẻ nhìn không thấy dấu vết từng bị thương tổn tàn khốc, tràn đầy hơi thở mùa xuân. Mà Kiều Hiểu Kiều, tựa hồ cũng không có thay đổi gì, ở cánh tay bỏ không đang cầm 1 vài túi giấy, giống như thành quả của việc dạo phố mua sắm.
Những người bán hoa hồng ven đường tiến lên chào hàng, hai người dừng lại, Lý Nhiên nghiêng đầu cùng Hiểu Kiều nói gì đó, Kiều Hiểu Kiều cười gật gật đầu. Ngay sau đó, Lý Nhiên từ trong xô nhỏ chọn ra hơn 10 cành hoa hồng được ép plastic trong suốt, vui vẻ cầm trong tay. Hiểu Kiều cưng chìu lắc đầu, lấy ví ra trả tiền.
Cận Ngữ Ca chớp chớp mắt nhìn chăm chú, thân thể giống như bị điểm huyệt, trong lòng hỗn loạn nhiều cảm xúc. Khương Quỳ thấy cô có chút thất thường, nương theo ánh mắt cô, cũng bắt gặp cảnh kia. Khinh thường cười lạnh một tiếng,
“Đây không phải là cô ấy sao? Cũng không có gì hay ho?”
Cận Ngữ Ca nhìn bóng dáng Hiểu Kiều và Lý Nhiên đi xa, mệt mỏi nhắm lại hai mắt. Không hề cử động, cũng không có trả lời. Cô không muốn nói chuyện, cũng không có sức lực nói gì nữa. Giọng nói châm biếm của Khương Quỳ bay vào lỗ tai, xẹt vào trong lòng, lưu lại chính là đầm đìa vết cắt.
Toàn bộ bữa tối, Cận Ngữ Ca sắc mặt tái nhợt không nói một lời, chỉ ngồi xuất thần. Đồ ăn đưa tới còn nguyên, ngay cả khăn ăn cũng không động qua. Vẻ mặt Khương Quỳ có chút đắc ý, tự mình ăn vui vẻ. Lúc nào cũng ngẩng đầu liếc nhìn Ngữ Ca, cũng không nói nhiều.
Sau khi kết thúc bữa tối, Khương Quỳ đưa Ngữ Ca về Cảnh Duyệt Vinh Viên. Xe tới cửa, Ngữ Ca mới hoàn hồn, chuẩn bị mở cửa xuống xe,
“Chờ một chút.” Khương Quỳ kêu cô.
Ngữ Ca tay dừng trên chốt cửa, chờ hắn nói. Khương Quỳ nghiêng người kê mặt sát gò má của cô,
“Không phải kiss tạm biệt sao?”
Cận Ngữ Ca phản ứng cực nhanh nghiêng đầu tránh đi, cũng không nhìn Khương Quỳ, chỉ nhìn thẳng phía trước. Khương Quỳ thấy không thú vị, ngồi trở lại,
“Chỉ đùa một chút, không cần phản ứng mạnh như vậy?”
“Còn việc gì sao?”
Giọng điệu không tốt, Khương Quỳ cũng cảm thấy không nên châm chọc nên không dám tiếp tục dây dưa. Cuối cùng còn không cam lòng, lại dương dương tự đắc,
“Lễ tình nhân vui vẻ.”
Ngữ Ca mở cửa xuống xe, đóng cửa xe thật mạnh, cũng không thèm quay đầu lại nhìn, nhanh chóng đi vào tòa nhà. Khương Quỳ nhìn theo bóng dáng của cô, lộ ra nụ cười gian trá, đạp chân ga rời đi.
Lê lết từ thang máy bước ra, Cận Ngữ Ca dừng bước. Trong góc tối cầu thang, không có một bóng người, toàn bộ hàng hiên, một chút tiếng động cũng nghe không thấy, yên tĩnh đến đáng sợ. Đứng tại chỗ một hồi, cơ hồ là theo bản năng, Ngữ Ca từ từ đi đến bậc thang nơi đó, thử ngồi xuống.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, mặt bậc thang lạnh như băng xuyên thấu vào thân thể, ngay cả máu cũng bắt đầu lạnh dần. Tay chân từ từ chết lặng, tựa hồ đã không còn thuộc về mình, xung quanh trống trải tĩnh lặng thẩm thấu vào trong lòng, càng làm cho người ta thêm lo sợ không yên.
Những ngày đó, Kiều Hiểu Kiều đã từng ngồi ở đây, kiên nhẫn chờ cô. Mấy chục phút, mấy giờ, đôi khi, suốt cả một buổi tối đều là khoảng không vắng vẻ. Cô ấy chưa từng oán giận, cũng chưa từng nhắc tới. Từng làn khói thuốc mỏng manh, có lẽ là cách cô hấp thụ 1 chút ấm áp, nhưng đó là mùi vị thường làm cho mình chán ghét, buồn bực. Mối quan hệ giữa Hiểu Kiều và cô, cũng không thể nào lý giải được.
Vậy bây giờ sao, rốt cục, cũng mệt mỏi sao?
Ngữ Ca ôm cánh tay cuộn mình đứng dậy, đôi hàng mi hạ xuống, nước mắt trong suốt tuôn như mưa đến nỗi không kiềm chế được, từng giọt cứ rơi xuống tích tụ rồi đọng lại trên cằm. Đưa tay che miệng lại, cố gắng kiềm chế nức nở, nhưng không thể ngăn những giọt nước mắt tràn qua các ngón tay, mặt vùi vào trong cánh tay, đôi vai gầy yếu nhẹ nhàng run run. Tiếng nức nở kìm nén lớn dần lên lang tỏa ra khắp cầu thang, cô đơn và hoang vắng.
Hiểu Kiều dừng xe trước cửa Cảnh Duyệt Vinh Viên, cô ngồi trước bánh lái, nhẹ nhàng thở ra. Suốt buổi chiều như kẻ mơ mộng, Lý Nhiên nói những thứ gì, trong đầu cô một chút cũng không ấn tượng. Không muốn làm một người ngốc mới hứa cùng cô bé ra ngoài, nhưng mà cuối cùng không thể thoát nỗi nhớ nhung.
Qua kính chiếu hậu, Hiểu Kiều chăm chút tóc mình, chỉnh lại khăn quàng cổ, rồi mới mở cửa xe đi ra. Đi ra phía sau mở cốp, 2 cái hộp tinh xảo một lớn một nhỏ đặt ở cùng một chỗ, lặng lẽ nằm trong đó.
Hiểu Kiều giơ tay vuốt ve dọc theo ruy băng, cúi đầu xuất thần. Một lát sau, mới từ cốp xe, mang quà tiếng vào chung cư.
Tới trước tòa nhà, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ thấy đèn nhà Ngữ Ca vẫn còn sáng, Hiểu Kiều có nho nhỏ an tâm. Tới bậc thang bên cạnh ngồi xuống, mở hộp ra, đầy 1 hộp Burgundy Iceberg hoa hồng màu tím nằm yên bên trong, tản ra hương thơm thanh nhã thần bí.
Hiểu Kiều thất thần nhìn, trong lòng tất cả đều là chua xót. Lần đầu tiên mua hoa tặng người, cũng không thể quang minh chính đại đưa tận tay cho cô ấy. Ngập ngừng một hồi lâu, mới đóng lại, cầm hộp lên lầu.
Trong thang máy trước sau vẫn im lặng, Hiểu Kiều nhìn nơi quen thuộc, trong nháy mắt cảm thấy ấm áp, sau đó lại càng thêm thê lương. Chỉ cách 1 cánh cửa, tựa như 2 thế giới. Vẫn chưa có tin gì về Cận Ngữ Ca, cô biết, đây không phải lúc quấy rầy. Nhớ nhung càng thêm mãnh liệt, ước mong muốn gõ cửa bức thiết như thế nào, cũng chỉ có thể kiềm chế.
Thở dài im lặng, đặt hoa hồng và chocolate trước cửa. Hiểu Kiều lưu luyến vô cùng, nhưng vẫn thuyết phục bản thân, lặng lẽ rời đi.