Chương 9: Tỏ tình

Editor: Piscuits

Vân Nguyệt ở trong khu thương mại tùy tiện đi dạo, thích cái gì thì mua cái đó, bất tri bất giác cũng mua rất nhiều thứ.

Linh thức của anh bao phủ toàn bộ thương mại, có thể cảm giác được thanh niên lúc nãy vẫn luôn tìm kiếm anh, muốn đem quần áo trả lại cho anh, nhưng đều bị Vân Nguyệt ảo diệu tránh đi.

Chê cười, chút xíu tiền như vậy, còn bị trả về, ném mặt mũi của Vân Nguyệt anh sao! Không được, kiên quyết không được!

Anh một bên mua đồ một bên chơi trốn tìm, thời gian dần dần tới 5 giờ nhiều.

“Đinh linh linh ――”

Tiếng chuông di động vang lên, Vân Nguyệt lấy ra di động, phát hiện là Long Ngạo.

Lúc Vân Nguyệt tịch thu di động của Long Ngạo đã lưu số di động của mình vào di động của hắn, bởi vậy Long Ngạo gọi điện thoại cho anh, Vân Nguyệt cũng không kinh ngạc, trực tiếp bắt máy.

Mới vừa bắt lên, âm thanh ủy khuất của Long Ngạo vang lên như muốn làm thủng luôn màng nhĩ của Vân Nguyệt: “Đại bảo bối, tại sao anh không ở nhà! Em chui xuống phía dưới giường cũng không tìm ra anh, anh đi đâu?”

Vân Nguyệt: “……”

Anh đưa điện thoại di động từ bên tai lấy ra nhìn thời gian, 5 giờ 50 phút, đúng là khoảng thời gian ăn tối sau khi tan học của Long Ngạo.

Long Ngạo đã học cao trung, trường học thì 5 giờ rưỡi tan học, 7 giờ bắt đầu tiết tự học buổi tối, ở giữa có một tiếng rưỡi có thể ăn cơm nghỉ ngơi. Bình thường hắn cùng với bạn bè đi nhà ăn, ăn xong thì về lại trường, học tiết tự học buổi tối, thẳng đến 9 giờ, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc mới có thể về nhà.

Vân Nguyệt kỳ quái hỏi: “Cậu không đi ăn cơm sao, chạy về nhà làm gì?”

“Em đương nhiên muốn cùng anh ăn cơm a!” Long Ngạo hợp tình hợp lý: “Không nhìn thấy anh thì sao em có thể nuốt trôi cơm?”

Bộ lúc trước chưa có tôi thì cậu không nuốt được hả?

Vân Nguyệt cố nén cảm xúc muốn phun tào: “Cậu chờ một chút, tôi thực mau sẽ trở lại.”

Anh đi đến nơi không có người, nhìn thoáng qua bốn phía, xác định không có cameras, trực tiếp dùng pháp thuật thuấn di trở về nhà.

Long Ngạo đứng ở trong phòng khách, trên người dính không ít bụi, thoạt nhìn như là chui dưới gầm giường cọ đến tro bụi.

“Đại bảo bối!” Long Ngạo trước mắt sáng ngời, sau đó lại đỏ mặt, biệt biệt nữu nữu đi tới ôm anh.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt sau cái vụ hôn hôn đầy ngượng ngùng của hai người, Vân Nguyệt ban đầu cho rằng lúc anh gặp Long Ngạo thì tình hình sẽ rất xấu hổ, nhưng trên thực tế, nhìn Long Ngạo người đầy tro bụi lại đi tới ôm anh, thói quen ở sạch cùng với sự xấu hổ lúc trước lập tức online.

“Cậu vẫn là một con rồng sao, tìm người tìm đến một thân toàn là bụi? Dơ muốn chết! Mau đi tắm đi!”

Long Ngạo trưng ra vẻ mặt đưa đám đi tắm rửa, Vân Nguyệt ngồi ở trên sô pha thở dài một hơi, cảm thấy nuôi trẻ con thật không dễ dàng.

Mười phút sau, Long Ngạo tắm rửa xong, cùng Vân Nguyệt đi ra bên ngoài ăn cơm.

Tùy tiện tìm nơi tốt hơn nhà ăn, gọi đồ ăn xong lại ngồi ở góc hẻo lánh, Vân Nguyệt hỏi: “Cậu về sau đều phải ăn chung với tôi sao?”

Long Ngạo kiên định gật đầu.

“Được rồi. Cậu cũng không cần chạy về vất vả như vậy, tôi đi tới trường học đón cậu, tùy tiện đến phụ cận ăn chút là được, cậu tiết kiệm thời gian hảo hảo học tập.” Vân Nguyệt nói.

Cho dù có thần hồn bảo hộ cũng không đủ toàn diện, vẫn là anh tự mình ở bên cạnh hắn, bảo vệ hắn. Trong nguyên tác, Long Ngạo chính là ở trên đường đi học bị người tu chân nào đó bắt được, nên mới xảy ra phiền toái kế tiếp. Vân Nguyệt vốn dĩ tính toán đưa đón Long Ngạo đi học, chỉ là hôm nay sự việc xảy ra đột nhiên mới không đi theo.

“Thật vậy chăng?” Long Ngạo đôi mắt sáng lên, ngây ngốc cười: “Đại bảo bối anh đối xử với em thật tốt!”

Nhóc con, cha nhóc đối với nhóc đương nhiên là tốt. Vân Nguyệt lạnh nhạt.

Long Ngạo cảm giác hôm nay Vân Nguyệt phá lệ dễ nói chuyện, hắn nhớ tới nội dung trên diễn đàn, đỏ mặt nói: “Anh không có hôn hôn em thì em ăn không ngon, cho…… Cho nên anh phải hôn em một chút!”

Long Ngạo đã lãnh đủ giáo huấn từ vụ mua giường lần trước, lấy hết can đảm nói ra mong muốn. Thật là một tiến bộ lớn, nếu Vân Nguyệt là người hiền từ, hiểu chút phương pháp giáo dục của gia trưởng, thì lúc này nên mỉm cười rồi đáp ứng yêu cầu của hắn, cổ vũ hắn cố gắng, khắc phục tật xấu khẩu thị tâm phi.

Hiền từ - Vân Nguyệt mỉm cười: “…… Cậu vẫn là về nhà hôn gối ôm đi.”

Kinh nghiệm tình cảm của Vân Nguyệt tuy rằng ít đến đáng thương, còn lại đều là lý luận suông, nhưng anh cũng không phải ngốc tử. Anh nhìn ra, Long Ngạo thật sự thực thích anh, nhưng phần yêu thích này, thuần khiết như tình yêu của học sinh tiểu học, không bao hàm thứ tình yêu của người trưởng thành.

Anh đột nhiên nhớ tới một giả thuyết mém tý nữa bị ném đến trong một góc: Long Ngạo có kỳ động dục.

Giả thiết này chỉ ở thời điểm ban đầu nhắc qua, sau đó lại bị anh quên mất. Nhưng ở hiện tại, cái giả thiết này vẫn xảy ra một cách tuần hoàn.

Long Ngạo còn chưa có thành niên, kỳ động dục của hắn còn chưa tới, cho nên hiện tại hắn thích rất là đơn thuần. Chỉ có sau khi có kỳ động dục kỳ, Long Ngạo mới là một con rồng thành niên, yêu thích của hắn mới có thể phát sinh phần thay đổi đó( ý là công sẽ xxoo).

Long Ngạo hôn môi chỉ là đơn thuần hôn môi, nhưng Vân Nguyệt không có khả năng hôn hắn.

Vân Nguyệt là một người trưởng thành, hiện tại vẫn là người trưởng thành có một thân thể khỏe mạnh, ôm một cái còn chưa tính, hôn môi thân mật thật sự quá cao, nếu đối tượng là một hài tử còn được, sẽ không sinh ra tâm tư không nên có.

Nhưng Long Ngạo đã cao giống như anh, diện mạo cũng dần dần bỏ đi tính trẻ con, phương diện đàn ông thành thục rất mau liền phát triển. Vân Nguyệt rất khó bảo đảm trong quá trình hôn môi sẽ không phát sinh phản ứng sinh lý bình thường gì đó, đến lúc đó lại đối mặt với đôi mắt nhỏ thuần khiết kia của Long Ngạo thuần khiết, việc người lớn có thể xảy ra lắm.

Long Ngạo bị cự tuyệt một cách vô tình, thoạt nhìn rất không vui, hắn còn muốn nói gì đó, bị Vân Nguyệt đánh gãy.

Đồ ăn từng món được đưa lên, Vân Nguyệt gõ gõ mặt bàn nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi trở về học tập, bộ cậu không đói bụng sao?”

Long Ngạo biết hiện tại không phải thời gian thích hợp để nói chuyện, hắn căm giận mà đem đồ ăn một miếng to nhét vào trong miệng, nghĩ thầm chờ sau khi tiết tự học buổi tối, tan học về, hắn sẽ về nhà nhất định phải cùng đại bảo bối hảo hảo nói chuyện!

Long Ngạo cơm nước xong, liền đi tiết tự học buổi tối, Vân Nguyệt lặng lẽ theo sau, sau khi đưa hắn đến trường học cũng trở về nhà.

Ở nhà khá là nhàn rỗi, Vân Nguyệt bắt đầu xuống tay, sửa sang lại tư liệu.

Chỉ là, chờ bọn người tu sĩ muốn bắt Long Ngạo chui đầu vào lưới, anh cảm thấy không đủ. Vân Nguyệt thích quyền chủ động nắm giữ ở trong tay chính mình, anh bắt đầu nhớ lại tư liệu của mấy vai ác, ngày thường, sau khi đưa Long Ngạo đi học, thời gian còn lại liền có thể cho đám tu sĩ đó một cái giáo huấn, làm cho bọn họ không dám mạo phạm.

Thời gian trôi qua thật mau, tiếng chuông báo từ di động vang lên đúng giờ , nhắc nhở anh đi đón Long Ngạo tan học.

Cách di chuyển của tu sĩ cũng rất tiện lợi, Vân Nguyệt trong lòng vừa nghĩ một cái, liền đã tới một góc hẻo lánh không người, cách trường học không xa lắm.

Anh từ trong góc đi ra, đi đến cây đại thụ trước cổng trường đợi.

Bởi vì đã là cao trung, học sinh đều tự bản thân đi học, cũng không có kiểu cha mẹ tới đón con cái, Vân Nguyệt một người đứng có chút đột ngột, anh đơn giản đứng ở trong bóng cây, vị trí không dễ dàng bị phát hiện.

Chỉ chốc lát sau, lại có một nữ sinh, nữ sinh dáng người thon gọn, ăn mặc trễ ngực váy ngắn, gợi cảm đến nóng mặt. Hơn nữa môi thì son màu đỏ như lửa, tóc dài uốn kiểu gợn sóng, có thể nói là thập phần quyến rũ.

Nữ sinh không thấy được Vân Nguyệt, trực tiếp đi tới cổng trường đứng chờ.

Vân Nguyệt: “……” Chờ một chút, cốt truyện này có chút quen mắt.

Vân Nguyệt lúc trước bởi vì không biết nên viết sinh hoạt vườn trường của Long Ngạo như thế nào , liền đi xem vài bộ phim cùng với tiểu thuyết vườn trường cẩu huyết . Xem xong sau cảm thấy đã lĩnh ngộ sâu sắc tinh túy của nó, tuyệt bút vung lên viết xuống tình tiết sinh hoạt vườn trường của Long Ngạo. Mà trong đó có một cái tình tiết đó là có ác nữ bá đạo nổi tiếng xa gần coi trọng Long Ngạo, ở cổng trường tỏ tình hắn.

Giá trị nhan sắc của ác nữ làm cho các nam sinh chưa nhìn qua việc đời đều kinh ngạc cảm thán, nhưng mà Long Ngạo không chút do dự liền từ chối ác nữ làm cho hình tượng ở trong lòng mọi người càng lớn hơn. Chỉ là sau khi bị từ chối ác nữ cũng không có từ bỏ, lại dây dưa với Long Ngạo một khoảng thời gian.

Tiếng chuông tan học vang lên, sở dĩ trường cao trung rộng rãi, vì không cưỡng chế yêu cầu học nội trú, vì vậy rất nhiều học sinh đều học ngoại trú, chỉ trong chốc lát, rất nhiều học sinh đi tới cổng.

Cuộc sống cao trung thật sự quá nhàm chán, cho nên đại đa số học sinh nhìn đến cổng thấy rõ ràng là ác nữ tới có vẻ là tìm người, trước mắt sáng ngời, dừng bước chân lại xem náo nhiệt.

Ác nữ bá đạo đứng ở giữa cổng trường nhìn xung quanh, rất nhanh, cô nàng thấy được người muốn gặp.

Thiếu niên anh tuấn trên vai mang balo, đôi tay cắm túi quần, cúi cúi đầu, vẻ mặt nặng nề đầy tâm sự. Bên cạnh rất nhiều nữ sinh đều đang nhìn hắn, hắn ngay cả ánh mắt cũng lười xem bọn họ.

“Uy, Long Ngạo!” Ác nữ mở miệng kêu lên.

Thấy mục tiêu của mỹ nữ là Long Ngạo, mọi người đang xem náo nhiệt tức khắc hiểu rõ, bắt đầu ồn ào.

Long Ngạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhíu nhíu mi, muốn vòng qua bên cạnh đi, lại bị chặn.

“Tiểu soái ca, tôi có việc tìm anh, chúng ta đi tiệm trà sữa bên cạnh ngồi được không?”

Ác nữ một vén tóc, lại vứt mị nhãn về phía Long Ngạo.

Âm thanh ồn ào càng vang dội, ngẫu nhiên hỗn loạn vài câu “Cô là nữ sinh hư đốn, không xứng với hắn!” Linh tinh tiếng la, làm ác nữ bá bạo càng hưng phấn hơn.

Cô nàng đi tới muốn dắt qua cánh tay của Long Ngạo, bị Long Ngạo nhẹ nhàng tránh đi. Ác nữ đang muốn nói cái gì đó, vẻ mặt nãy giờ vẫn luôn không kiên nhẫn, Long Ngạo nhìn sau lưng cô nàng đột nhiên mắt sáng ngời, sau đó không khống chế được, cười ngây ngô ra, lãnh khốc thiếu niên vài giây sau liền biến thành chó con thấy chủ nhân.

Phía sau lưng mình có cái gì? Bạn gái Long Ngạo sao? Bạn gái hắn có thể đẹp hơn cô sao? Hừ, tuyệt đối không có khả năng.

Ác nữ bá đạo tràn ngập ý chí chiến đấu quay đầu lại, liền thấy phía sau có một thanh niên nổi bật không giống những đám người kia. Không giống như mọi người, chỉ là nét bút đơn giản mà hắn( VN) như là bức tranh sơn dầu tinh tế do người họa sĩ tài năng tốn hết nửa đời người mới có thể vẽ ra.

Thanh niên hơi hơi mỉm cười: “Tôi là gia trưởng của Long Ngạo, cô tìm nó có chuyện gì không?”

---------------

Editor: chương này tận 2300 mấy chữ :")"""""", không thể nào quay lại ngày tháng còn dưới 2k không được sao, hic