Chương 5: Ngăn được chắc

Editor: Piscuits

Long Ngạo tức giận bất bình ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Kêu loạn cái gì, có phải anh họ của các cậu đâu?”

Giá trị nhan sắc của Long Ngạo và Vân Nguyệt đều cao đến kinh người, ngồi chung với nhau càng hấp dẫn ánh mắt của người khác, thiếu niên béo cảm thán: “Ngạo ca, gien nhà cậu cũng thật tốt quá, cậu có chị gái hoặc em gái không?”

“Không có, đây là nhà ta đẹp nhất bảo…… anh họ.” Long Ngạo lén lút khoe ra.

“Như vậy a,” tiểu béo cảm khái: “Vì nhìn mặt mũi của anh họ cậu, tớ quyết định cùng cậu làm anh em tốt cả đời!”

Những người khác tức khắc ồn ào: “Tớ cũng vậy!” “Tớ cũng muốn làm anh em tốt của cậu cả đời!” “Thường xuyên đem anh họ cậu tới chơi với chúng ta nha!”

Long Ngạo: “……”

Vân Nguyệt nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên có chút chua xót.

Trước khi bị người tu chân phát hiện, Long Ngạo có rất nhiều bạn bè tốt, hắn giống như người bình thường cùng vui cười đùa giỡn với bạn bè, hết sức vui sướиɠ.

Nhưng mà sau khi Long Ngạo bị người tu chân phát hiện ra hắn chính là con rồng đã bỏ trốn mà bọn họ muốn tìm kiếm đã lâu, hết thảy đều thay đổi, nhóm người tu chân lợi dụng các loại dị tượng pháp thuật trong vườn trường , làm giáo viên học sinh hoảng sợ. Vì để không liên lụy trường học cùng bạn bè, Long Ngạo xin trường nghỉ học, bắt đầu hằng ngày lẻ loi một mình chống chả với đông đảo người tu chân.

Bất quá, lần này có anh ở đây, nhất định sẽ không cho cái cốt truyện đó diễn ra.

Nhớ tới lúc nãy có thiếu niên nói có gọi Long Ngạo nhiều cuộc, Vân Nguyệt lấy ra điện thoại lúc trước đã tịch thu của Long Ngạo ra, vừa mở ra thì thấy, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Anh đưa điện thoại cho Long Ngạo, nhìn về bạn bè của Long Ngạo giải thích nói: “Tiểu Long lúc trước làm bài tập, tôi liền đem điện thoại của nó tịch thu, tôi cũng không để ý, cho nên không nhận được cuộc điện thoại mấy cậu gọi tới, thật xin lỗi.”

“Anh họ đừng khách khí! Lần sau đi liên hoan chúng em trực tiếp gọi cho anh nha?” Tiểu béo cười hì hì.

Long Ngạo bắt được di động, lập tức mở ra cameras chụp Vân Nguyệt một cái. Hắn một bên thưởng thức ảnh chụp, một bên còn không quên cãi lại: “Muốn số điện thoại của bảo…… anh họ tớ, nằm mơ đi.”

Vân Nguyệt: “……”

Long Ngạo thu hồi di động hỏi: “Các cậu như thế nào đột nhiên đi liên hoan, có hoạt động gì sao?”

“Ngày mai không phải khai giảng sao, chúng tớ muốn trước khi khai giảng cao trung tụ tập lại." Một thiếu niên mang kính nói.

Khai giảng……

Long Ngạo thời điểm mà người tu chân phát hiện ra hình dạng con người của hắn chính là hình dạng của con rồng đen mà bọn họ tìm kiếm nhiều năm, chính là sau khi khai giảng cao trung không lâu.

Từ đó về sau, hắn trải qua cuộc sống hoàn toàn khác với trước kia.

Vân Nguyệt theo bản năng quay đầu nhìn Long Ngạo, lại phát hiện Long Ngạo cũng quay đầu nhìn anh, có ánh đèn từ bên mặt chiếu tới, khuôn mặt anh tuấn của hắn nửa ẩn trong bóng đêm, đôi đồng tử đen nhánh mơ hồ hiện lên sắc hoàng kim, nhìn như màu mắt vốn có của hắn.

Vân Nguyệt hoảng sợ, ở dưới bàn đột nhiên giẫm lên chân Long Ngạo một cái, Long Ngạo đau đến nhảy dựng lên, lúc này trạng thái làm Vân Nguyệt sởn tóc gáy kia biến mất.

“Cậu làm gì vậy, lúc kinh lúc rống, tới, anh họ, đừng để ý hắn, ăn cái gì.” Mặt khác mấy cái thiếu niên đối với hành động đột ngột nhảy dựng của Long Ngạo tỏ vẻ khó hiểu, sôi nổi tiếp đón Vân Nguyệt.

Kế tiếp hết thảy đều thực bình thường, Vân Nguyệt ăn thật sự vui vẻ, còn uống thêm vài chai bia. Long Ngạo khuyên can không có hiệu quả, chỉ có thể tức giận trừng bạn bè của mình.

Mấy cái thiếu niên kia mới không sợ hắn, tiếp tục lôi kéo Vân Nguyệt ăn ăn uống uống, còn nói cho anh nghe mấy cái tin nóng của Long Ngạo ở trường học.

Tỷ như thời điểm nhập học bởi vì quá đẹp trai nên bị nữ sinh toàn trường vây xem, tỷ như buổi sáng mới vừa được khen ngợi vì thi được hạng nhất toàn trường, thì buổi chiều lại bởi vì đánh nhau bị kéo lên phòng giáo dục dạy dỗ.

Vân Nguyệt nghe đến hứng thú, bất tri bất giác lại uống nhiều mấy chai, đến khi tan cuộc đã có chút say.

Kỳ thật chỉ cần vận chuyển linh lực một chút, mùi rượu liền sẽ biến mất, nhưng anh là lần đầu tiên uống rượu, cảm thấy mới lạ, cũng tùy ý chính mình say.

Long Ngạo muốn kêu xe taxi, lại bị Vân Nguyệt ngăn cản. Anh kiên trì muốn đi bộ trở về, Long Ngạo không nói gì được, chỉ có thể đi theo anh.

Từ nơi này đi về nhà Long Ngạo chỉ mất cỡ hai đến ba tiếng đi bộ , bọn họ chậm rãi đi, đi đến một cái đường nhỏ không người, chỉ có mấy cái đèn đường chiếu ánh sáng mỏng manh trên mặt đất.

Vân Nguyệt ôm lấy vai Long Ngạo, cả người nửa dựa vào trên người Long Ngạoi. Anh thừa dịp men say hỏi: “Sinh hoạt vườn trường gì đó, cậu cảm thấy vui vẻ sao?”

Long Ngạo đỡ Vân Nguyệt, bất đắc dĩ nói: “Vui vẻ, mắc mớ gì không vui.”

“Kia, vậy là tốt rồi.” Vân Nguyệt cười ngây ngô vài tiếng. Long Ngạo nhìn anh, Vân Nguyệt ngày thường làm cho người khác cảm giác không thể quấy rầy, hiện tại bởi vì say rượu, gương mặt phiếm ửng đỏ, ánh mắt ướt dầm dề, cả người có vẻ mềm mại.

Long Ngạo cổ họng khẽ nhúc nhích, ôm lấy eo Vân Nguyệt.

Vân Nguyệt đưa miệng sát vào lỗ tai Long Ngạo, lặng lẽ nói: “Cậu phải cố gắng học nha, những cái người xấu đó tôi đánh đuổi giúp cậu, thì cậu phải thi cho bằng được danh Trạng Nguyên làm tôi cao hứng biết không?”

Long Ngạo nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn đi học.”

“Cậu nói cái gì?” Vân Nguyệt dừng bước chân, anh hoài nghi bản thân say tới mức xuất hiện ảo giác, vội vàng dùng linh lực xua tan men rượu, hỏi lại một lần: “Cậu không muốn đi học?”

Long Ngạo không có trực tiếp trả lời anh, mà là hỏi lại: “ Thời điểm tôi đi học, anh sẽ vẫn luôn ở nhà chờ tôi sao?”

Vân Nguyệt còn muốn thừa dịp khoảng thời gian này đi tìm rồi giải quyết mấy cái phiền toái tiềm tàng kia, đương nhiên không có khả năng luôn luôn ở nhà chờ Long Ngạo tan học về.

“Anh xem, anh không dám trả lời tôi.” Long Ngạo nheo đôi mắt lại, đôi mắt màu đen đã hoàn toàn biến mất, hoàn toàn biến thành màu hoàng kim: “Lúc tôi đi học, anh chắc chắn sẽ nhân cơ hội này chạy trốn.”

Vân Nguyệt: “…… Cậu suy nghĩ miên man cái gì"

" Tôi không có suy nghĩ miên man!” Long Ngạo kích động lên, hắn gắt gao chế trụ eo Vân Nguyệt, ôm chặt vào trong lòng ngực của mình: “Kỳ thật anh vẫn luôn muốn chạy đi? Chỉ là tôi vẫn luôn chưa cho anh có cơ hội, một khi cho anh cơ hội rồi, anh lập tức sẽ chạy đi đúng không. Tôi không cần đi học, tôi muốn sẽ luôn nhìn anh!”

Vân Nguyệt cũng có chút sinh khí, anh cực cực khổ khổ giúp cho tương lai của hắn, kết quả rồng nhỏ cũng không biết là ăn nhầm cái gì, lại còn nghi ngờ anh!

Vân Nguyệt vốn là có chút tính tình thiếu gia, lập tức duỗi tay đẩy Long Ngạo ra, lạnh lùng nói: “Nếu tôi thật sự muốn chạy, cậu cho rằng cậu ngăn được tôi sao?”

“…… Cái gì?” Long Ngạo muốn đem Vân Nguyệt bắt trở về, tốt nhất vĩnh viễn nằm trong tay hắn, làm anh vĩnh viễn cũng không thể đẩy hắn ra. Nhưng mà hắn lại thấy đại bảo bối lạnh lùng cười, thân thể dần dần trong suốt.

Tay hắn vô vọng ôm lấy Vân Nguyệt nhưng lại xuyên qua cơ thể dần dần trong suốt của anh, trơ mắt nhìn Vân Nguyệt từ từ biến mất.

Bầu trời vốn trong xanh lại xuất hiện nhiều đám mây đen tụ tập lại, ầm ầm ầm tiếng sấm vang lên, rồi mưa to đổ xuống.

Trên đường cái, người đi đường kêu lên sợ hãi rồi chạy vào dưới mái hiên tránh cơn mưa đột ngột này, cũng không có chú ý tới trong tiếng mưa rơi ào ào kia còn có một tiếng rồng gầm mơ hồ.

Nhưng ở sâu trong mấy con hẻm nhỏ, ở rừng cây ngoại ô ngoài thành phố, hay đang ở mấy đoạn đường phồn hoa có nhà cao tầng, còn có một ít người đặc biệt đột nhiên ngẩng đầu lên.

Tất cả người tu chân, không hẹn mà cùng hướng về một phía chạy tới.