Chương 2: Đốt giường

Editor + beta-er: Piscuits

------------------------------

Rồng đen bắt lấy Vân Nguyệt, dùng pháp thuật không gian đưa cậu về tới nhà mình.

Nhà của rồng đen là loại bình thường có hai phòng, một sảnh một phòng ở, căn bản không có khả năng chứa được thân rồng to chà bá đó, hắn dùng thuật ẩn nấp, che giấu đi thân hình của chính mình, không cho người thường nhìn đến, sau đó một vuốt kéo ra cửa sổ của phòng ngủ đem Vân Nguyệt thả vào.

Vân Nguyệt hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, phải biết rằng trong nguyên tác rồng lựa chọn giữa châu báu và mỹ nhân, từ trước tới nay đều là chọn châu báu, hoàn toàn không có động tâm với con người bên cạnh đó. Hiện giờ rồng đen không làm giống trong nguyên tác, Vân Nguyệt chỉ có thể trước tiên ép xuống sự kinh ngạc, chờ đợi hành động kế tiếp.

Thân thể rồng dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một thiếu niên, cũng từ cửa sổ nhảy vào.

Thiếu niên này thoạt nhìn ước chừng 17-18 tuổi, tóc đen mắt vàng, ngũ quan anh tuấn đến nổi dọa người, mang theo một cổ sát khí như có như không.

Một khuôn mặt này nhất định có thể dọa tiểu hài tử khóc thét. Lúc này thiếu niên bật đèn trong phòng lên, tức khắc Vân Nguyệt bị ánh quang từ châu báu bảo vật trong phòng lóe muốn mù mắt.

Rồng đen có thói quen đem tất cả châu báu đều đặt ở phòng ngủ là do anh viết ra, Vân Nguyệt bị lóa muốn mù hai mắt, quả thực muốn xuyên trở về bóp chết bản thân trước kia.

Thiếu niên không biết ý nghĩ của Vân Nguyệt, hắn thấy Vân Nguyệt nhắm mắt lại, cho rằng anh sợ hãi, mỹ tư tư*hừ một tiếng.

* Mỹ tư tư: cho là tư thái của mấy ngạo kiều hay " Hứ " đi*

Hắn chính là thập phần uy nghiêm như vậy! Ban đầu còn lo lắng bắt một cái vật sống trở về sẽ có phiền toái, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần lo lắng, vật sống này sẽ bị động bảo vật của hắn dọa đến cứng đờ!

Thiếu niên cầm di động đang đặt ở bên kia, giơ ống kính về bản thân cùng với Vân Nguyệt đứng yên bên cạnh đống châu báu chụp một phát, sau đó đem ảnh chụp lưu lại, nói thêm: “Bảo vật mới, cực kì đẹp, thích.”

Vân Nguyệt: “……”

Vai chính dưới ngòi bút của anh, sao có thể là một.......Con rồng cạn lời như thế chứ? Anh rõ ràng không có viết như vậy, nhất định là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề!

“Ngươi đi qua bên cạnh một chút, bế cái trản lưu ly bảy màu ở dưới chân cười một cái xem nào.” Thiếu niên giơ di động chỉ huy nói.

Vân Nguyệt: “……”

Thiếu niên bật công năng chụp ảnh bảo vật mới, sau đó liền thấy màn ảnh bị tay bảo vật che lại. Vân Nguyệt đột nhiên phát lực, đoạt điện thoại di động về tay mình.

“Tiểu hài tử, trời tối, mau đi ngủ.” Vân Nguyệt tịch thu di động của thiếu niên, không chừa cho chút mặt mũi nào: “Không ngủ thì sẽ không cao lên được, mai mốt ngươi sẽ thành một con rồng lùn.”

Thiếu niên sợ ngây người.

Hắn, thân là một con rồng đen tôn quý, nguyên hình có thể dọa khóc 800 vạn người, hiện giờ lại bị bảo vật mới về nói là con rồng lùn? Hắn(Vân Nguyệt) cho rằng được hắn yêu thích là có thể cậy sủng mà kiêu sao?

A, thật là ngây thơ.

Thiếu niên quyết định hảo hảo bảo vệ uy nghiêm của bản thân, bằng không cuộc sống sau này liền khó nuốt.

Tuấn lãng thiếu niên biến mất không thấy, thay vào đó là một thứ khác. Rồng đen đã khắc chế thân thể nhỏ lại, nhưng mà vẫn khổng lồ như cũ, chắn kín hết nguyên căn phòng.

Nó cúi đầu, tận lực đưa mặt rồng của mình tới gần Vân Nguyệt.

Hắn đang chờ khuôn mặt của bảo vật kinh hoảng thất thố, sợ hãi khóc thút thít. Như vậy mới có thể làm cho tiểu bảo vật biết ai mới là người đứng đầu căn nhà này, hắn muốn ngủ giờ nào thì chính là ngủ giờ đó!

Vân Nguyệt nhìn con rồng đen trước mắt, đôi mắt bóng loáng, đáy mắt ẩn chứa tia khí phách hăng hái.

Anh nghĩ tới đây là đoạn mở đầu trong tiểu thuyết, lúc này hắn còn chưa trải qua nhiều cực khổ, còn bảo trì tâm tình của một thiếu niên. Lúc này tâm địa của hắn thiện lương lại ngây thơ, nhưng mà không bao lâu sau, hắn liền sẽ nếm qua đủ loại trắc trở, thống khổ sẽ hủy diệt sự tâm tư đơn thuần của hắn, làm hắn trở nên máu lạnh, nhanh chóng trưởng thành.

Mà tất cả thống khổ, đều do anh mang đến cho hắn.

Anh lúc ấy đang đấu tranh cùng bệnh tật, nhịn không được cũng làm cho vai chính rồng đen dưới ngòi bút của bản thân cũng đấu tranh với các loại thế lực hung ác.

Hiện tại bệnh tật lại cách anh như trời với đất, nhưng còn rồng đen thì sao? Hắn có thể hay không phải đối mặt với địch nhân hung ác?

Vân Nguyệt duỗi tay xoa mặt rồng to lớn trước mắt, con rồng được bao phủ bởi vảy lạnh băng mà cứng rắn, giống như lớp giáp sắt tốt nhất.

Rồng đen ở thời điểm Vân Nguyệt vuốt ve lại nhịn không được run lên một chút, lại mạnh mẽ trấn định áp xuống.

Sau đó hắn liền thấy người hắc bạch phân minh trước mắt, mắt phượng tràn đầy ngạo khí đột nhiên cong cong, dùng giọng ôn hòa nói: “Thật soái.”

Rồng đen: “!!!”

Hắn, hắn một chút đều không vui! Cho rằng khen hắn một câu là có thể làm hắn không tức giận sao! Hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn cái đại bảo bối này một chút!

Rồng đen phẫn nộ nghĩ, đầu lại không tự chủ được hướng về phía Vân Nguyệt cọ cọ. Vân Nguyệt duỗi tay ôm lấy đầu của hắn, an ủi tính sờ sờ sừng rồng.

Rồng đen, chỉ có anh mới có thể khi dễ, còn người khác muốn tổn thương rồng của anh…… Vân Nguyệt một người cũng sẽ không bỏ qua.

Sừng rồng mẫn cảm bị sờ soạng, rồng đen cảm thấy lớp vảy cứng rắn của bản thân muốn hóa thành một bãi nước!

Hắn tức muốn hộc máu nói: “Ngươi, ngươi như thế nào có thể tùy tiện sờ loạn?

Biết tùy tiện sờ sẽ có kết cục gì sao? Ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”

Vân Nguyệt mặt vô biểu tình: “Nga, ta rất sợ hãi, hiện tại ngươi thật giống như một con mèo con hung ác, dọa chết người.”

Rồng đen phẫn nộ phun ra một ngọn lửa, lửa phun ở bên cạnh người Vân Nguyệt, giường lớn xa hoa trong phòng đã bị đốt thành tro.

Vân Nguyệt: “……”

Cậu nhìn cái giường một cái, lại giương mắt nhìn rồng đen, rồng đen lại vẻ mặt đắc ý: “Ta mạnh như vậy, nếu ngươi không nghe ta, kết cục của ngươi sẽ giống như cái giường này! Hiện tại ngươi liền ngoan ngoãn nghe lời, để cho ta chụp đủ ảnh.”

Chụp xong, hắn có thể cùng đại bảo bối đi qua phòng ngủ bên cạnh, tuy rằng cái giường kia không đủ lớn, nhưng như vậy hắn liền có thể ôm đại bảo bối ngủ, còn có thể ôm đến gắt gao!

Rồng đen vui mừng ra mặt, cảm thấy sinh hoạt tràn ngập hy vọng.

Vân Nguyệt xoa xoa huyệt Thái Dương, tính tình anh không tốt lắm, nếu người nói chuyện với anh không phải rồng đen, đã sớm bị một cái tát đánh chết. Nhưng rồng đen thì khác, rồng đen là có đặc quyền từ anh, quyết định cư xử ôn nhu một chút đối với hắn.

Vân Nguyệt nhìn quanh phòng một vòng, đi đến chiếc ghế trên đống châu báu ngồi xuống.

Ghế dựa này làm từ vàng ròng, mặt trên được khảm đá quý đếm không hết, cũng không biết rồng đen đoạt từ đâu tới.

Anh tùy ý ngồi xuống, khuỷu tay chống ở trên tay vịn, tay chống cằm, nhìn rồng đen hơi hơi mỉm cười: “Như vậy có thể sao?”

Ô ô ô, đại bảo bối của hắn quá đẹp!

Rồng đen biến trở về hình dạng thiếu niên anh tuấn, điên cuồng gật đầu.

Vân Nguyệt hướng thiếu niên vẫy tay, ý bảo hắn lại đây. Thiếu niên đi qua đi, thấy Vân Nguyệt hạ tay xuống, liền hơi hơi cong lưng, thuận tiện cho cậu sờ tóc mình.

Ai, hắn thật là quá sủng ái đại bảo bối này, như vậy không được a, thiếu niên trong lòng rối rắm, lại bị sờ đến sung sướиɠ, thập phần hy vọng vẫn luôn được sờ như vậy.

“Rồng nhỏ, ngươi có biết hôm nay ta vì ngươi, ta đứng bao lâu, có bao nhiêu mệt sao?” Vân Nguyệt thần sắc ôn nhu xoa đầu thiếu niên: “Kết quả ngươi còn đem giường đốt đi, ta đây đêm nay ngủ nơi nào, ân?”

Cùng ta cùng đi cách vách ngủ a?

Rồng đen nghĩ nghĩ, còn không kịp trả lời, lại đột nhiên bị lôi kéo xuống.

“Vì trừng phạt ngươi, bóp chân cho ta!” Hắn nghe thấy đại bảo bối lãnh khốc vô tình nói.

Rồng đen: “???”

Chờ một chút! Cốt truyện không phải là dạng này!

Hẳn là đại bảo bối phải run bần bật nghe lời hắn mới đúng chứ, vì cái gì sẽ……? Hắn một thân là rồng cao quý, cư nhiên bị gọi tới bóp chân!

Sỉ nhục, sỉ nhục hết sức to lớn!

Thiếu niên suy nghĩ cái gì, Vân Nguyệt liếc mắt một cái liền xem thấu. Anh cười một tiếng: “Rồng đen cao quý lại tới bóp chân cho ta, ta thật là cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.”

Thiếu niên nghe xong lời này liền ngồi dậy, đôi mắt rưng rưng, lên án nói: “Ngươi thật là quá xấu rồi!”

Nói xong, hắn tông cửa xông ra ngoài, không biết chạy đi nơi nào.

Vân Nguyệt thấy thiếu niên chạy đi trong nháy mắt kia liền đem một sợi linh lực bám vào trên người thiếu niên, hơn nữa nơi này dựa theo cốt truyện cũng không chứa nguy hiểm gì, bởi vậy cũng không cần lo lắng an toàn cho hắn.

Anh lấy từ trong đống bảo vật ra một cái thảm làm bằng lông của đồng tuyết cự thú, lại mở tủ quần áo tìm ra một bộ áo ngủ, xách theo đồ vật khoan thai đi về phía phòng cho khách.

Vân Nguyệt lần này tính toán đem rồng đen hoàn toàn đặt dưới cánh chim, không cho hắn chịu chút thương tổn. Vì thế khoảng cách giữa hai người phải càng gần càng tốt. Anh tính toán giải quyết trước mấy cái địch nhân sau lại định cư ở trong nhà rồng đen, mà không phải trở lại ngôi nhà hiện tại của mình.

Đến nỗi rồng đen có đồng ý hay không……

Vân Nguyệt ở trên giường trở mình. Mặc kệ nó, dù sao rồng đen đánh không lại anh, có đồng ý hay không còn không phải do anh định đoạt?

---------

Từ chương này sẽ sửa lại là hắn - anh tại thấy để cậu nó cứ kì kì, mà về sau rồi lại tính tiếp.

Đã beta lần 2.