Chương 15: Phát hiện

Editor: Piscuits

“Nga? Cậu không phải sắp mười tám tuổi hả, sắp trưởng thành rồi đó.” Vân Nguyệt nhướng mày: “Cậu là người lớn tôi liền không đón cậu, nếu cậu còn nhỏ thì tôi liền cố mà đưa đón cậu.”

Lúc trước ở trong trường học, Long Ngạo điên cuồng tìm cho mình lý do chính đáng, an ủi dù bản thân còn nhỏ nhưng không phải là không được, hiện tại Vân Nguyệt hỏi, hắn buột miệng thốt ra nói: “Em lại không phải người, không cần dựa theo tiêu chuẩn thành niên 18 tuổi của con người!”

Những lời này căn bản không thể thuyết phục được hắn, hắn muốn nhận định vấn đề của chính mình, bởi vậy Long Ngạo mới có tâm tình bực bội như vậy.

Nhưng hiện tại hắn vì thuyết phục Vân Nguyệt, lại cảm thấy cách nói này đúng là rất có đạo lý, hắn cũng không phải người, thì tại sao lại tính tuổi hắn theo cách con người được, đại bảo bối nhất định có thể thông cảm cho hắn, mỗi ngày tới đưa đón hắn!

“ Nếu tính theo tiêu chuẩn của Long tộc, thì hiện tại tuổi của cậu tương đương với mấy tuổi của con người?” Vân Nguyệt đã đào xong hố, chờ Long Ngạo tự mình nhảy vào.

Sinh mệnh của rồng rất dài, hơn nữa cũng dựa theo tu vi gia mà tăng lên, nếu dựa theo tỉ lệ mà tính toán, con rồng 18 tuổi xác thật còn nhỏ, hẳn là còn ở giai đoạn nghịch bùn.

Long Ngạo rối rắm trong chốc lát, thử vươn một bàn tay tính tính, nhìn chằm chằm sắc mặt Vân Nguyệt, do do dự dự nói: “Hai…… ba…… năm tuổi?”

Vân Nguyệt: “……” Đúng là bảo bảo.

Trên thực tế dựa theo giả thuyết ban đầu của Vân Nguyệt, rồng mà tới kỳ động dục thì lúc đó sẽ thành niên, thời gian thành niên của mỗi con rồng đều không giống nhau, nhưng cơ bản là từ khoảng 18 đến 25 tuổi.

Chỉ là sau này viết viết quá trời anh cũng quên mất việc này, vẫn không viết về kỳ động dục của Long Ngạo.

Với lại hệ thống cũng đã nói với anh, lỗ hổng tại thế giới này sẽ tự động chỉnh sửa, dựa theo cách nói này, kỳ động dục của Long Ngạo cũng sẽ tự động có. Nói cách khác, Long Ngạo đã sắp thành niên.

Nhìn vẻ mặt khẩn trương lại hoàn toàn không hiểu rõ của Long Ngạo, Vân Nguyệt thở dài, liền hùa theo hắn nói: “Được rồi, cậu còn nhỏ.”

Long Ngạo cực kỳ vui vẻ, hợp tình hợp lý nói: “Vậy anh phải tới đưa đón em, chứ em nhỏ như vậy, trên đường đi về nhà lỡ phát sinh cái gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ, xe chạy ở trên đường cái nhanh như vậy, rất nguy hiểm!”

Vân Nguyệt: “……Cậu có nhất thiết phải nói bản thân thành đứa trẻ 5 tuổi như vậy không, hơn nữa, xe đâm cậu, thì thứ bị đâm là xe chứ không phải cậu.”

Lời thì nói như vậy, nhưng Long Ngạo lại vô ý vạch trần được sự lo lắng nhất của Vân Nguyệt: Sợ trên đường đi học của Long Ngạo sẽ phát sinh ngoài ý muốn. Hiện tại nếu đương sự không sợ mất mặt, còn đưa ra yêu cầu mãnh liệt như vậy, Vân Nguyệt cũng theo hắn đi.

Long Ngạo được một tấc lại muốn tiến một thước: “Em còn nhỏ, muốn ngủ cùng nhau!”

“…… Ha hả.” Vân Nguyệt vừa định nói với hắn là về ngủ sớm nằm mơ đi, liền thấy trên đỉnh của đèn đường ở phía sau lưng Long Ngạo, đột nhiên xuất hiện một người.

Người nọ có tóc xám trắng, khuôn mặt như đao tước, lưng thẳng như kiếm, dùng đôi mắt đen nhánh vô thần nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: “Tôi nghe được có người đang nói……Long?”

Vân Nguyệt hơi kinh, nơi này rất hẻo lánh, chung quanh cũng không có người, hơn nữa khi anh nói chuyện với Long Ngạo lại cố ý vận pháp cách âm, người này tại sao lại nghe thấy bọn anh nói chuyện được?

Long Ngạo lập tức che Vân Nguyệt ở phía sau, cảnh giác nhìn người nọ.

Người nọ cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, từ trên đỉnh đèn nhảy xuống, không biết từ nơi nào rút ra một thanh kiếm, thẳng tắp đâm về hướng Vân Nguyệt.

Người này tu vi cao thâm, hiện tại lấy thực lực của Long Ngạo mà nói thì cứ như là trứng chọi đá, dễ dàng bị quăng ra. Mắt thấy kiếm sắp đâm về Vân Nguyệt, Long Ngạo khẩn trương, lực lượng trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn, có vài vảy rất nhỏ mọc ra từ phía sau tai của hắn, tròng mắt màu đen cũng bắt đầu toát ra ánh kim sắc.

Người nọ chú ý tới biến hóa này, nhanh chóng chuyển đối tượng công kích thành Long Ngạo.

Nguyên bản hắn ta cho rằng người được che chở kia mới là rồng, không nghĩ tới…… Lần này nếu có thể thành công lấy được một mảnh vảy rồng, hắn ta có thể dùng vảy rồng chữa trị tốt cho bản thân mình!

Không nghĩ tới con rồng mà toàn bộ giới Tu chân tìm kiếm lâu như vậy, thế nhưng lại trốn ở nơi địa phương bình thường như này! Hơn nữa bên cạnh hắn ta cũng không có mấy tu sĩ khác, đúng là tới ông trời cũng phù hộ hắn mà!

Nhưng mà, không chờ kiếm đυ.ng tới Long Ngạo, có một bàn tay mang theo hơi lạnh ấn lên xương cột sống của hắn ta. Cả người hắn ta giống như bị điện giật mà run lên, mềm mại ngã xuống trên mặt đất, hiện ra nguyên hình ―― một phen không hề ánh sáng*, một thanh kiếm sắp đứt gãy.

*Thường thường mọi người coi phim tiên hiệp thấy mấy cảnh biến hóa từ người thành thú hay biến phép lum la là có ánh sáng trắng chói lóa ý nhưng mà ẻm này thì không được buff hiệu ứng *

Vân Nguyệt không liếc mắt nhìn kiếm trên mặt đất một cái, trực tiếp lướt qua nó vỗ vỗ Long Ngạo đang chấn kinh, trấn an nói: “Được rồi, không phải sợ, không có việc gì.”

“Ô……” Long Ngạo hung hăng dẫm kiếm trên mặt đất kiếm một phen, kiếm phát ra một tiếng kêu thảm thiết nhưng không ai để ý.

Long Ngạo nhào vào trong lòng ngực Vân Nguyệt khóc chít chít nói: “Em không đi học, đi học có ích lợi gì, sách trong trường học cũng không có dạy nên đánh kẻ thù như thế nào! Em muốn cùng anh tu luyện, trở nên rất mạnh rất mạnh, mạnh đến nổi có thể bảo vệ anh!”

Sắp đến thời gian tan học, Vân Nguyệt sờ sờ đầu Long Ngạo, nhặt kiếm trên mặt đất lên: “Về nhà lại nói.”

Anh cũng không có chấp nhất với việc đi bộ về, trực tiếp mang theo Long Ngạo thuấn di trở về nhà.

Kiếm bị anh tùy tay dán thêm cái phong ấn rồi ném vào xó, Long Ngạo thực tức giận: “Vì sao lại mang cái đồ vật rách tung toé này về, khó coi chết đi được!”

“Nó đã biết cậu là rồng, đương nhiên phải bắt trở về để phòng hờ hắn ta nói ra bên ngoài.” Vân Nguyệt ngồi xuống trên sô pha, Long Ngạo lập tức ngồi xuống kế anh.

“Em không cần đi học, em muốn đi tu luyện!” Long Ngạo nói lại lần nữa.

Vân Nguyệt không có lập tức trả lời, mà là trầm mặc.

Long Ngạo là đối tượng ký thác tinh thần của anh trong khoảng thời gian anh sinh bệnh. Bởi vì thân thể của anh không thể đi học cao trung, cũng không thể đi học đại học, nhưng anh vẫn khát vọng được trải qua sinh hoạt vườn trường như cũ.

Cho nên tâm nguyện cũng thể hiện ở trên người Long Ngạo, nên mới xuất hiện cái cốt truyện buồn cười là rồng đi học. Sau đó bởi vì anh bị ốm đau tra tấn đến khó chịu, liền cho Long Ngạo rời xa trường học, đối mặt với các loại địch nhân.

Nguyên đống địch nhân đó có thể nói là tượng trưng cho đau đớn của anh, Long Ngạo nhất định phải đánh bại bọn họ, cũng như anh hy vọng chính mình có thể chiến thắng bệnh tật.

Hiện tại thân thể anh khỏe mạnh lại có năng lực, đương nhiên là không hy vọng Long Ngạo sớm đối mặt với nhiều địch nhân như vậy, hắn phải hưởng thụ sinh hoạt vườn trường nhiều hơn.

Nhưng chính miệng Long Ngạo nói không muốn đi học, nói thật Vân Nguyệt rất không vui, nhưng anh không phải là cha già không tôn trọng ý kiến của con trẻ, biết Long Ngạo có tự do, có quyền được lựa chọn, chỉ có thể chậm rãi khuyên hắn.

“Tôi cũng không biết Long tộc tu luyện như thế nào, khó mà dạy cậu.”

Vân Nguyệt chậm rãi nói: “Truyền thừa của cậu sẽ nói cho cậu biết nên tu luyện như thế nào, trước mắt cậu có thể đi học, chờ học xong đại học, truyền thừa chắc cũng giải khóa xong rồi.”

Cái lý do này lại hoàn toàn không thể thuyết phục được Long Ngạo, hắn nói: “Em cũng không phải là người, trước kia làm gì có chuyện đi học, nhưng hiện tại thật sự cần thiết đi học sao? Truyền thừa đã nói cho em một số phương pháp tu luyện, nhưng không có sự mài giũa của thực chiến thì sao có thể lĩnh ngộ hết được? Em đi theo anh tìm những tu sĩ đó, bọn họ không phải muốn bắt em sao, chúng ta đi tìm bọn họ luyện tập.”

Cái ý tưởng này cũng không có gì sai, xem ra khuyên bảo bình thường là không được, Vân Nguyệt quyết định tìm lối tắt.

Anh duỗi tay tóm lấy cổ Long Ngạo, đem đầu của hắn kéo lại gần, mặc kệ biểu tình không thể tưởng tượng được của Long Ngạo mà hôn hôn gương mặt hắn, ôn nhu nói: “Ngoan, đi học nha, trước mắt những người này tạm thời sẽ do tôi xử lý .”

Long Ngạo ửng đỏ cả mặt, hắn ngốc ngốc nhìn Vân Nguyệt vài giây, đột nhiên che mặt lại rồi vùi đầu vào vai Vân Nguyệt, cổ họng lắp bắp nói: “Đi…… Đi thì đi! Nhưng là về sau mỗi ngày đều phải hôn một chút!”

------------------

Editor:

Sự lười đã online!

Sự lười đã online!

Sự lười đã online!