- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Duyên Trời Tác Hợp
- Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa
- Chương 47: 47: Đến Rồi Đi
Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa
Chương 47: 47: Đến Rồi Đi
Beta bởi YourThw ಸヮಸ
===
Nhắc đến kem đánh răng, điều đầu tiên Hồ Lại nghĩ đến là buổi sáng khi cô đưa Thẩm Chứng Ảnh đi hồ thủy điện ngắm sao.
Thẩm Chứng Ảnh áy náy nói xin lỗi rồi chạy đến tắt báo thức điện thoại, trên người tỏa ra mùi kem đánh răng bạc hà của nhà trọ, còn có hương vị đặc trưng của một người mới vừa vệ sinh cá nhân buổi sáng xong.
Hồ Lại ngủ riêng từ khi còn rất nhỏ.
Theo cách nói của Hồ Dược và Vương Phương Viên thì cô đã có cái tính gan lỳ và hiểu chuyện ngay từ thuở bé, lúc cha mẹ phân phòng ngủ hoàn toàn không quấy không khóc, lớn hơn tí nữa, cha mẹ có rủ rê vào ngủ chung thì Hồ Lại vẫn nhất quyết lắc đầu.
Sau này học tâm lý học, Hồ Lại mới biết việc này không liên quan gì đến việc hiểu chuyện hay không, mà nó liên quan đến cảm giác an toàn.
Hồ Lại biết mình được nhận đủ tình thương cũng như cảm giác an toàn từ cha mẹ, cô cũng biết rõ họ sẽ xuất hiện khi cô cần, vì thế Hồ Lại chẳng sợ gì khi phải ở một mình trong bóng tối.
Nhưng đồng thời Hồ Lại cũng không quen ngủ chung với ai, ngay cả việc ở chung cũng thế.
Chuyện mệt mỏi nhất thời sinh viên chính là chuyện trọ ký túc xá.
Bốn người chen chúc trong một gian phòng chật hẹp, cẩn thận thiết lập ranh giới cho riêng mình, còn phải lưu ý đến cảm xúc của người khác, thích ứng và dung hòa nhịp sống lẫn nhau, đối với Hồ Lại mà nói thì đây là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Thậm chí mỗi lần quen ai, chỉ cần nghĩ đến việc sau này phải sống chung một mái nhà với đối phương, cô đã cảm thấy suy sụp, không biết phải vượt qua bằng cách nào, cho dù sống ở nhà mình hay ở nhà người kia cũng thế.
Nói không ngoa chứ chỉ cần tưởng tượng thôi đã đủ chê rồi, xin được phép đào thải ngay sau ca ghép tạng.
Nhưng từ khi ở bên Thẩm Chứng Ảnh, mọi thứ đều thay đổi, tất cả kịch bản Hồ Lại còn chưa kịp tưởng tượng đã vội xảy ra, cho dù là ngủ chung hay dẫn người về nhà.
Ngày đó khi Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh cùng nằm trên một chiếc giường, tuy tay Hồ Lại cầm sách nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến người gối đầu nằm bên cạnh, Thẩm Chứng Ảnh vậy mà đã ngủ say rồi.
Lắng nghe hơi thở đều đều của cô ấy, nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, Hồ Lại thấy nếu cứ tiếp tục sống thế này cũng không tệ lắm.
Sống chung với người phụ nữ này, mình có thể vui vẻ chịu đựng tất cả.
Nói theo kiểu của Chu Hoài Nghi thì đấy là sự tưởng tượng mù quáng của tình yêu.
Yêu là một chuyện, sống cùng nhau lại là một chuyện khác.
Nhưng đối với Hồ Lại mà nói, có thể tưởng tượng được như vậy đã là quý lắm rồi.
Việc tưởng tượng sống cùng một ai đó cũng cần rất nhiều dũng cảm, biển to đãi cát mới xuất hiện một Thẩm Chứng Ảnh.
Hồ Lại chưa bao giờ cho rằng mình là một người ân cần hay tử tế, tập thể người yêu cũ nếu ai lựa lời thì sẽ bảo cô biết đề cao bản thân, còn nói trắng ra thì là ích kỉ, không bao giờ nghĩ cho người khác.
Nhưng Hồ Lại lại thấy việc nghĩ cho người khác phải tùy thuộc vào bản thân, muốn thì chắc chắn sẽ nghĩ, còn đã không muốn thì ép làm gì.
Ấy vậy mà Thẩm Chứng Ảnh lại luôn làm cho mình phải suy đi tính lại mãi, chỉ sợ hấp tấp dọa giáo sư Thẩm sợ bỏ chạy, lại sợ mình chậm chân để vuột mất người này.
Một Hồ Lại không sợ trời không sợ đất, lần đầu tiên trong đời lại cảm thấy lo sợ.
Giờ đây, mọi phân vân và lo sợ đều đã có lối thoát.
Thẩm Chứng Ảnh gần ngay trong gang tấc, cùng rúc vào áo khoác san sẻ hơi ấm cùng mình.
Thái độ cởi mở hơn, ánh mắt cũng đầy chờ mong.
Hồ Lại không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Chứng Ảnh.
Thẩm Chứng Ảnh có một đôi mắt đẹp đến cực điểm luôn bị che lấp bởi cặp kính tối màu to bản mỗi khi cô lên lớp, bên dưới ánh mắt điềm tĩnh ấy là trăm ngàn con sóng đang chầu chực dâng trào.
Giờ phút này vẻ rụt rè e thẹn trên gương mặt của Thẩm Chứng Ảnh lại là thứ vũ khí chết người, làm cô gái đối diện như sững sờ trong luồng sáng xinh đẹp dịu dàng ấy.
Khuôn mặt cô gái trẻ hiện lên một chút do dự, "Hình như ban nãy vào nhà em quên chưa rửa tay".
Thẩm Chứng Ảnh nghe xong liền cảm thấy buồn cười, nhưng lại cảm thấy Hồ Lại quá đáng yêu, vòng tay lên eo cô, nói, "Thôi, không cần phải rửa tay".
Sau đó tiện đà hôn lên môi Hồ Lại, giống như hai vị kem khéo léo hòa quyện vào nhau.
Trong đầu Hồ Lại thường xuyên tưởng tượng ra cảnh này, nhưng Hồ Lại chưa bao giờ nghĩ rằng một người luôn chần chừ như giáo sư Thẩm lại có thể nhiệt tình đến vậy, hai đôi môi quyệt chặt vào nhau khiến cho mình phải tan chảy.
Vào một buổi chiều mùa đông, thời gian trong phòng của Thẩm Chứng Ảnh như ngưng đọng lại.
Ánh nắng chiếu rọi vào nhà, đèn sưởi dầu liên tục tỏa ra hơi ấm, ngoại trừ hai người trong phòng ra, tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng.
Như thể nơi đây cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, chỉ có hơi thở và một vài thanh âm vô thức phát ra quanh quẩn bên tai, và tất cả những gì cả hai có thể thấy chỉ là khao khát và lời nguyện cầu chân thành dành cho nhau...
Bao nhiêu sợ sệt, buồn bã cùng rất nhiều cảm xúc vụn vặt khác đều tan biến theo từng làn hơi nóng bỏng.
Không biết được bao lâu, cánh cửa chưa đóng lại chậm rãi bị đẩy ra từ bên ngoài, khiến cho hơi lạnh xộc vào phá tan bầu không khí mập mờ và nóng bỏng bên trong, đồng thời vang lên một giọng nói lạnh như tiền.
"Mẹ? Hồ Lại?!" Khi hai tiếng Hồ Lại được phát ra, dễ dàng thấy giọng người nói giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Chứng Ảnh giật nảy người nhìn về phía cửa, trông thấy gương mặt bừng bừng lửa giận đứng ngay đó, cô chỉ muốn độn thổ quách đi cho xong, hận không thể trốn ra sau tủ quần áo.
Hồ Lại phản ứng nhanh nhất, đứng phắt dậy giật lấy áo khoác đang vắt trên ghế quấn lại che cả người cho Thẩm Chứng Ảnh, sau đó lau lau chất lỏng không rõ dính bên khóe miệng, chỉnh quần áo lại ngay ngắn rồi mới nhìn ra cửa, "Gào cái gì mà gào, cụt tay hay sao mà không biết gõ cửa?" Giọng Hồ Lại nghe rất tệ, không có vẻ gì là hoảng hốt sau khi bị người yêu cũ phá đám.
Kẻ phá đám không ai khác ngoài con trai của Thẩm Chứng Ảnh, người yêu cũ của Hồ Lại—— Giang Ngữ Minh.
Ngay từ hai tuần trước, đám bạn cùng lớp của Giang Ngữ Minh đã rủ rê nhau thuê một căn biệt thự ở ngoại ô để dịp lễ Giáng Sinh này tɧác ɭoạи.
Nghĩa là phải có rượu và người yêu đi cùng.
Thật ra Hồ Lại nói không sai, vào những dịp lễ lớn sinh viên rất thích rủ nhau đi thuê phòng, những khách sạn gần Đại học H đều đã được đặt kín chỗ từ lâu.
Nhóm của Giang Ngữ Minh biết vậy nên quyết định thuê ô tô chạy ra ngoại thành, giá cả rẻ mà lại tiện nghi rộng rãi, có uống rượu làm ồn cũng không sợ ai cằn nhằn.
Giang Ngữ Minh lên kế hoạch tan học là đến biệt thự luôn, hoàn toàn không định vòng về nhà.
Muốn làm chuyện của người trưởng thành, cho dù ngay thẳng nhưng vẫn sợ mẹ mình bắt gặp rồi hỏi đông hỏi tây.
Cậu ta lại không muốn nói dối.
Không ngờ trưa nay lúc đang thu dọn đồ đạc bên ký túc xá, Giang Ngữ Minh phát hiện nước hoa thể thao mà mình dùng thường ngày đã bị bạn cùng phòng xịt hết sạch rồi.
Thật ra không dùng nước hoa cũng không đến nỗi nào, nhưng mẹ cậu ta thường nói gọn gàng sạch sẽ, mùi cơ thể thơm tho là ba tiêu chí quan trọng nhất đối với con trai.
Vì để mang đến cho bạn gái một trải nghiệm tốt hơn, Giang Ngữ Minh quyết định phi về nhà lấy nước hoa.
Một khi đã lấy, là kéo theo hàng loạt vấn đề phát sinh.
Lúc mới bước vào nhà, cửa phòng của Thẩm Chứng Ảnh khép hờ trúng phóc với ao ước của Giang Ngữ Minh.
Cậu ta lén la lén lút chủ yếu là vì không muốn bị mẹ bắt gặp.
Nếu mẹ đang chơi game thì càng tốt, lúc đó mẹ cực kỳ chăm chú, vô cùng nhập tâm, nửa ngày không dứt ra được khỏi phòng.
Giang Ngữ Minh rón rén đi nhè nhẹ một mạch tới phòng mình, lấy nước hoa xong thì định chuồn luôn nhưng khi vòng về phòng khách thì cậu ta lại thấy một chiếc túi xách màu đen bên cạnh tấm khăn quàng cổ màu xám.
Nom hơi lạ, trông không giống đồ của mẹ lắm, nhưng lại hơi quen quen kiểu gì.
Giang Ngữ Minh chỉ liếc qua rồi hơi lóe lên thắc mắc như vậy thôi, chứ cũng không để tâm mấy.
Giờ đây, vấn đề duy nhất luẩn quẩn trong đầu Giang Ngữ Minh là tối nay sẽ phải thể hiện như thế nào, và phải chuẩn bị sẵn những thứ gì.
Mấy thứ khác thì sao cũng được, nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn cho thật kỹ.
Từ nhỏ Thẩm Chứng Ảnh đã dạy đi dạy lại con trai, nên nếu bây giờ thiếu các biện pháp phòng ngừa, Giang Ngữ Minh sợ mình sẽ nảy sinh chướng ngại tâm lý, kéo chướng ngại sinh lý nảy sinh theo.
Phàm đã là giống đực, ông nào ông nấy đều tận lực né loại hình "rối loạn thể chất" này như né tà.
Trẻ trung như Giang Ngữ Minh cũng không thoát được.
Đang chăm chăm nghĩ đến chuyện phòng ngừa cũng như đống phế liệu màu vàng, bất thình lình Giang Ngữ Minh nghe thấy một âm thanh vừa quen vừa lạ.
Quen là vì thường thấy trong ổ cứng, còn lạ là vì âm thanh kia phát ra từ phòng của mẹ, đích thị là mình không nghe lầm.
Giang Ngữ Minh cười trộm, cho rằng mẹ đang xem phim hoặc chơi game mát mẻ.
Cậu ta đoán khả năng chơi game cao hơn, dù sao bây giờ mặt trời vẫn còn tít trên cao, xem phim có vẻ hơi bị sớm quá.
Đây là một bí mật ngầm giữa hai mẹ con.
Thẩm Chứng Ảnh hiểu cho việc Giang Ngữ Minh có nhu cầu xem phim và tự cung tự cấp, vậy thì Giang Ngữ Minh cũng hiểu một người phụ nữ trưởng thành như mẹ của mình cũng có nhu cầu xem phim chơi game.
Thú thật thì, Giang Ngữ Minh cũng tò mò mẹ mình thích xem thể loại nào, khẩu vị như thế nào, nhưng gan không đủ lớn để hỏi dò hoặc nhìn trộm PC của mẹ.
Lúc này, Giang Ngữ Minh tiếp tục nghe âm thanh va chạm đồ đạc và tiếng thở nặng nề khẽ phát ra.
Cậu ta không rõ là vì đau hay là vì nguyên nhân nào khác.
Giang Ngữ Minh tưởng Thẩm Chứng Ảnh va phải chỗ nào, còn đang định hỏi mẹ có chuyện gì không thì lại nghe tiếng tiếng rên ẩn nhẫn phát ra từ khe cửa.
Trong nháy mắt, Giang Ngữ Minh đỏ bừng mặt, vội vã dừng chân quay người lại, khóa cửa mà đi.
So với việc phát hiện mẹ xem phim cấm thì việc phát hiện mẹ ban ngày ban mặt tự cung tự cấp càng xấu hổ hơn.
Đi đến dưới lầu, Giang Ngữ Minh dừng lại, ngoái đầu nhìn cửa sổ bếp nhà mình.
Vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Lúc cậu ta hấp tấp chạy ra khỏi nhà thì có giẫm phải một chiếc giày trông như chân gấu, chắc là UGG.
Mẹ không dùng hàng UGG.
Nếu khăn quàng cổ và túi xách trên sô pha là của người khác, nghĩa là có người khác ở trong nhà.
Mẹ mình xem phim khiêu da^ʍ với người khác?
Với-người-khác?!
Kết hợp với những hành vi bất thường trước đó của Thẩm Chứng Ảnh, Giang Ngữ Minh đi đến một kết luận vô cùng đau thương: Có lẽ không phải mình chẳng may bắt gặp mẹ tự cung tự cấp, mà đấy là mùa xuân thứ hai của mẹ.
Thừa dịp mình không có nhà, mẹ dẫn ai về cùng người ta đón Giáng Sinh.
Bất cứ đứa trẻ nào cũng vậy, khi phát hiện ra cha mẹ mình có người mới mà mình không hay biết, phản ứng đầu tiên chắc chắn không phải là vui mừng, mà là chua chát.
Cho dù cha mẹ mỗi người mỗi ngả bao nhiêu năm, cho dù cậu ta thấy việc mẹ mình có ai khác cũng không gì là sai cả nhưng Giang Ngữ Minh vẫn cảm thấy mất mát.
Một khi mẹ có người mới, cậu ta sẽ phải san sẻ sự quan tâm và tình yêu của mẹ dành cho mình.
Cút đi cái đồ mùa xuân thứ hai khỉ gió!
Lê bàn chân nặng trĩu được vài ba bước, Giang Ngữ Minh thảng thốt hét lên: "Phắc! Không phải UGG là thương hiệu dành cho nữ sao.
Đàn ông ai lại xài hàng UGG? Chẳng lẽ gu của mẹ nặng tới nỗi đi thích mấy ông già mê giả gái?"
Không đúng.
Không đúng.
Không đúng.
Tiên sư nó hóa ra mùa xuân thứ hai chết tiệt của mẹ mình là phụ nữ?!
Không phải Tôn Thư Tuyết đấy chứ?!! (`Д)!!
Giang Ngữ Minh cũng phải phì cười trước sự dở hơi của mình.
Mấy năm trước Thẩm Chứng Ảnh bị sinh viên nữ quấy rối đến nỗi phải đổi hết quần áo đi dạy, đến giờ vẫn còn bóng ma tâm lý, sao lại thích phụ nữ được.
Nếu thật là phụ nữ...
Thật ra trong trường hợp mùa xuân thứ hai là phụ nữ thì dễ chấp nhận hơn đàn ông một chút.
Dẹp Tôn Thư Tuyết sang một bên nào.
Dù gì cô ấy cũng có chồng rồi, mẹ mình sẽ không làm gì phá hoại gia đình người khác.
Với lại túi xách và chiếc khăn kia không giống phong cách của Tôn Thư Tuyết lắm, mà giống với...
Không thể nào.
Giang Ngữ Minh có linh cảm không lành, vội vã chạy ngược về nhà.
Tới khi đứng trước cửa nhà, cậu ta vẫn còn đủ minh mẫn để biết mình phải lắng nghe động tĩnh, nhón chân đi thật nhẹ nhàng.
Đôi UGG ở ngoài cửa quả thật là giày của nữ.
Chiếc khăn trên ghế còn sót lại mùi nước hoa, một mùi mà Giang Ngữ Minh không hề xa lạ.
Từng bước tiến về căn phòng khép hờ của Thẩm Chứng Ảnh, Giang Ngữ Minh cảm thấy tim mình như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Người trong phòng là mẹ ruột của mình, mẹ có quyền tìm người để yêu, cũng có quyền làm mọi thứ mà một cặp đôi yêu nhau sẽ làm.
Cho dù người đó là nam hay nữ thì đều là lựa chọn của mẹ.
Mặc dù không mấy vui nhưng phận làm con chỉ cần người nọ chân thành thật bụng là được, mình cũng không nên quản nhiều.
Giang Ngữ Minh hít một hơi thật sâu, trong bụng vang lên một giọng nói khuyên cậu ta rằng: Thôi, đi thôi.
Không cần đẻ thêm việc đâu, chờ cuối tuần về nhà gặp mẹ hỏi là được mà.
Cần gì phải làm cho rối rắm.
Còn đang trù trừ thì bỗng Giang Ngữ Minh nghe mẹ bật ra một cái tên: "Hồ Lai Lai, đừng..."
Hồ Lại? Lai?
Trong đầu Giang Ngữ Minh đoàng lên một tiếng, trong tích tắc nổ tung.
===
Tác giả có điều muốn nói
Giang Ngữ Minh:凸(艹皿艹)
Thẩm Chứng Ảnh:w(?Д?)w
Hồ Lai Lai:凸(艹皿艹).
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Duyên Trời Tác Hợp
- Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa
- Chương 47: 47: Đến Rồi Đi