*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor:Minori.Những ngày Cẩu Lương nằm trên giường đã được định sẵn là sẽ nhàm chán và dài lê thê, đặc biệt là khi có một ngoại công thần y vuốt lông liền nổi giận và một ảnh vệ đang tranh nhau cảm giác tồn tại trong không khí.
Mong ngóng và đợi chờ, cuối cùng ngày mười lăm trăng tròn đã đến.
Đúng vậy, trong đêm trăng tròn này là lúc âm khí nhất, động vật nhộn nhạo nhất và chất độc chắc chắn sẽ phát tác, Cẩu Lương chưa thấy ánh trăng có hoàn hảo hay không, nhưng độc tố đã bạo phát thành công và rất kịch bản.
Khi đêm đến, lão nhân nói như này với điểm mù lớn.
"Tối nay, ngươi hãy cẩn thận chân của cậu ấy, đừng phá vỡ căn cơ ta định hình cho cậu ta."
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Trong phạm vi trăm dặm ngoài ngươi ra thì chính là ta, hay là ngươi còn muốn để lão nhân ta tự mình hiến thân cho tiểu quỷ Chung gia sao?!"
Cẩu Lương: Phụt ha ha ha!
Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của điểm mù lớn, nhưng nhìn hai mắt trợn tròn của lão nhân này và bộ dạng "Thẹn thùng" bị đâm cúc già, trong lòng Cẩu Lương liền bật cười.
【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, bây giờ có thể giải trừ che chắn của tôi. 】
【 Hệ thống:...... Chủ nhân, ngài bảo trọng. 】
Cẩu Lương nhận ý tốt của nó, nhưng ngay khi giải trừ che chắn cảm giác đau đớn, vết thương cả người —— đặc biệt là xương bánh chè và vết thương trên mặt, cùng với cảm giác ngứa ngáy toàn thân bò từ trong ra ngoài, nháy mắt khiến da đầu Cẩu Lương tê dại! Cả người cậu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, liều chết kìm lại mới không hét thành tiếng.
【 Cẩu Lương: Chết tiệt*, thế giới này thật biết chơi!...... Tiểu Tứ, vẻ mặt của tôi có phải rất xấu không? QAQ. 】
*Nguyên văn "我屮艸芔茻
", nguyên câu "屮艸芔茻
" đều là chửi thề: đm, vãi, shit, fuck【 Hệ thống: Chủ nhân thân mến, để tôi nhắc nhở ngài, bây giờ ngài vốn dĩ đã rất xấu. Còn có, ngài đã được đưa vào điểm mù, mong chủ nhân chú ý kiểm soát thần thái, đừng để xấu mất cương. 】
【 Cẩu Lương: Xấu mất cương là cái quái gì?! (#` 皿) 】
【 Hệ thống thẹn thùng nói: Xấu khiến người ta không thể cương lên thôi, ngài rõ ràng cũng biết, nhưng nhất quyết bắt người ta nói ra ~ 】
【 Cẩu Lương: Kết thúc tình bạn đi! 】
Không thể giao lưu với hệ thống để phân tán lực chú ý, Cẩu Lương cố gắng mở to mắt.
Hàng mi dài không biết là bị nước mắt hay là mồ hôi làm ướt nhẹp, từng cụm dính lại vào nhau rất bắt mắt, Chung Thuyên thấy cậu tỉnh lại, dừng động tác lau mồ hôi lạnh cho cậu, thấp giọng hỏi: "Chủ nhân, ngài có gì phân phó?"
Cẩu Lương cố gắng hết sức để phát ra tiếng, vừa mở miệng đã phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ không ngớt, cậu đã thử vài lần mới nói ra hết: "Đánh... đánh ngất ta...... Nhanh lên!"
Ánh mắt cậu quật cường và nhẫn nại, Chung Thuyên biết rõ lão nhân đã từng nói cho dù đánh bất tỉnh cậu cũng vô dụng, nhưng vẫn giúp cậu.
Quả nhiên, điểm huyệt ngủ không quá một nén hương, Cẩu Lương đã tỉnh dậy trong cơn đau đớn tê ngứa như bị trăm con kiến gặm nhấm.
Nhiều lần như thế, Cẩu Lương rốt cuộc không nhịn được cắn bàn tay của mình, phát ra tiếng gầm nặng nề.
"Chủ nhân......"
Trong mắt Chung Thuyên hiện lên vẻ đau xót, lấy tay của cậu ra, muốn đổi lấy tay của mình.
Cẩu Lương lại bướng bỉnh quay đầu đi, quát lớn: "Đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài!"
Chung Thuyên: "Chủ nhân, thân thể của ngài......"
"Ta bảo ngươi đi ra ngoài! Cút đi!!"
Huyệt thái dương của Cẩu Lương dường như có một thứ gì đó nóng nảy đang nhảy thịch thịch thịch, ý thức của cậu bắt đầu có chút mơ hồ, lặp đị lặp lại lời phản kháng.
Chung Thuyên nắm lấy tay cậu đang muốn nhét vào miệng mình một lần nữa, mới đưa tay mình chạm vào môi của Cẩu Lương, người sau bỗng co rúm cả người lại, xoay đầu né tránh, trong mắt hiện lên hoảng sợ: "Đừng...đừng chạm vào ta!"
Cẩu Lương rất muốn co cơ thể lại, cúc nhỏ yếu ớt chưa từng tồn tại cảm giác mãnh liệt như vậy —— tính ra đi vào hai thế giới, đáp án cũng giống nhau —— thít chặt đến mức cả người thấy khó chịu. Trong "lối vào" như có một ngọn lửa đang bùng cháy, khiến cả người cậu ướt đẫm như được vớt ra từ trong nước. Nhưng vết thương ở chân khiến cậu muốn kẹp chặt hai chân cũng không làm được, thắt lưng cố gắng co quắp, đầu ngón tay đã được cố ý cắt móng tay cắm vào đùi, cậu cố gắng dùng đau đớn sắc bén hơn để đấu tranh với du͙© vọиɠ.
【 Tuy rằng hệ thống không nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được trạng thái của Cẩu Lương rất không tốt: Chủ nhân...... Ngài còn nhớ sắc dụ bên hồ Đại Minh không? 】
【 Cẩu Lương nói không lựa lời: Dụ em rể cậu! Tại sao lại chọn cho tôi một kẻ đạo đức giả như vậy, hay đó là một kẻ đạo đức giả mà mục tiêu đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa?! Tôi chỉ muốn làm kẻ ngu yêu diễm, tôi chỉ muốn nuốt chửng mục tiêu to lớn của tôi trong một nhát cắn, để hắn ** tôi đến chết, huhuhu ( /TДT)/ 】
【 Hệ thống: Chủ... chủ nhân, hệ thống chính vẫn chưa tìm được nguyên nhân lỗi điều khiển chương trình, xin chủ nhân kiên nhẫn ——】
【 Cẩu Lương: Cút cút cút, tôi biết tôi không thể trông cậy vào cậu! ( ╯T ^ T) ╯╧╧ 】
【 Hệ thống: _(:зゝ∠)_ 】
"Chủ nhân, đừng làm bị thương chính mình."
Chung Thuyên lo lắng nắm lấy tay cậu, Cẩu Lương nhìn về phía hắn, đôi mắt sợ hãi và bất lực đã được rửa sạch bằng nước mắt. Cái liếc mắt này khiến Chung Thuyên nhớ lại lần đầu gặp đối phương, khi đó chủ nhân của hắn vẫn là một đứa trẻ ba tuổi, chỉ vì việc học không làm vừa lòng tổ phụ mà khóc thút thít trốn đi, khi đó ánh mắt cậu chính là yếu ớt nhưng quật cường như vậy, đôi mắt trong veo như bầu trời quang mây sau cơn mưa.
Hắn nhất thời có chút mềm lòng, không khỏi nói: "Chủ nhân, hãy cho phép thuộc hạ san sẻ nỗi lo với ngài."
Cẩu Lương không biết có nghe hay không, cho đến khi quần áo bị xốc lên, mới lắc đầu hoảng hốt kêu lên: "Hỗn xược!"
"Ngươi tránh ra, đừng chạm vào ta...... Ưm, ta bảo ngươi cút ngay!"
Cẩu Lương trong lòng rơi lệ thành sông, làn da bị đυ.ng tới mẫn cảm và yếu ớt như vừa được cứu rỗi lại như chồi non được chạm vào, bản năng cậu khát vọng càng nhiều, nhưng miệng chỉ có thể nói từ chối. Mà Chung Thuyên không phải là người háo sắc càng không tham dục, không cho cậu sự sung sướиɠ đã thật sự lui ra ngoài rồi.
"Chủ nhân......"
Trong mắt Chung Thuyên hiện lên vẻ giãy giụa.
Cẩu Lương khóc lóc nói: "Ngươi... ngươi lui ra, ta... ta sẽ tự xử lý!"
Cậu bướng bỉnh nhìn chằm chằm Chung Thuyên cho đến khi người sau thật sự rời khỏi phạm vi tầm mắt của cậu, mới khóc chít chít lại gấp gáp muốn chạm vào cơ thể đã gục ngã của mình.
Quần áo bị xốc lên, Cẩu Lương hung hăng bóp chặt ngực mình, quay đầu cắn chặt gối đầu nhét đầy thảo dược.
【 Điểm mù lớn ở ngoài cách đó một mét, Cẩu Lương nhìn bộ dạng của mình trong hệ thống giám sát lập tức sợ hãi cực độ: Tiểu...Tiểu Tứ, sao tôi xấu như vậy! 】
【 Hệ thống:...... Chủ nhân, ngài mất trí nhớ sao? 】
【 Cẩu Lương: Không được không được! Kế hoạch bị gián đoạn! Bây giờ tôi khó coi như vậy làm sao có thể để mục tiêu nhỏ của tôi chịu ấm ức được —— ừm, đợi qua nửa canh giờ, cậu hãy che chắn đau đớn và cảm giác ngứa ngáy của tôi lại một lần nữa.】
【 Hệ thống: Ngài nhịn được sao? Nếu từ bỏ kế hoạch, không bằng hiện tại......】
【 Cẩu Lương: Chậc, đừng nhiều lời! 】
Qua hệ thống giám sát thấy được cơ thể này thật sự rất nhức mắt —— Trên mặt đắp thuốc được quấn từng tầng băng gạc màu trắng; chỉ để lại hai mắt, lỗ mũi và môt cái miệng; nếu chỉ là tạo hình này thì có căng da đầu cũng lên được. Nhưng những vết sẹo đáng sợ chưa hề mờ đi đều trần trụi lộ ra trên ngực, xấu đến mức khiến cậu không dám nhìn thẳng, cậu không muốn để mục tiêu nhỏ yêu dấu của mình trải qua khó chịu như vậy
Về phần có nhịn được không......
Cẩu Lương cũng chỉ có thể nói, hưởng thụ an nhàn ngàn năm, cậu thật là sa đọa rồi.
Một chút thương tổn và đau đớn này, đặt ở trong quá khứ, với năng lực ý chí của dị năng giả tinh thần cấp Vương như cậu vốn dĩ cũng không để vào mắt chút nào, nhưng giờ phút này cậu chỉ có thể kiên cường chịu đựng, ở trên giường vừa khóc vừa chịu đau vặn bản thân thành bánh quai chèo.
Chung Thuyên nhíu mày nhìn cậu chịu khổ, lão nhân xuất hiện bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi còn đứng ở đây làm gì?"
Chung Thuyên: "Chủ nhân có lệnh, thuộc hạ không được làm trái."
"Ngu xuẩn!" Lão nhân mắng: "Bây giờ còn để ý cái gì, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn cậu ấy chịu khổ sao?"
"Tính tình chủ nhân luôn luôn cố chấp, nếu mạnh mẽ chỉ sợ......"
"Ngươi sợ nó lấy mạng của ngươi sao?" Lão nhân cười lạnh.
Chung Thuyên lại nói: "Mạng của ta vốn thuộc về chủ nhân, nếu ngài ấy muốn tự ta sẽ lấy cho ngài ấy, sao còn để nhắc đến? Ta chỉ sợ ngài ấy sẽ...... Làm bản thân bị thương."
Lão nhân hiểu rõ, hắn là sợ Cẩu Lương tự sát, lập tức cũng không dám khuyên tiếp, chỉ tức giận nói: "Nói đến nói đi, còn không phải trong lòng không bỏ xuống được nam nhân thúi kia sao! Thủ thân vì hắn sao? Hừ, ta xem nó có thể nhịn được bao lâu!"
Nhưng Cẩu Lương hiển nhiên khiến ông lau mắt mà nhìn.
Sau một đêm dài chịu đựng, khi trăng khuất trời lên, Cẩu Lương rốt cuộc cũng thả lỏng bản thân, nặng nề ngủ thϊếp đi.
Trong một tháng tiếp theo, cậu điều chỉnh giới hạn thời gian có tác dụng của đạo cụ hồi máu hồi mana nhanh hơn, thân thể cũng dần dần khôi phục, lão nhân nguyện ý dùng thứ tốt cho cậu, mức độ khôi phục này cũng trong dự kiến. Điều khiến ông ngạc nhiên là vết sẹo trên người Cẩu Lương, khôi phục nhanh hơn ông dự đoán rất nhiều, sau một tháng rưỡi lớp vảy đã bong ra để lại lớp da mới trắng nõn, chỉ có vết thương trên mặt quá nặng nên khôi phục chậm hơn một chút.
Lão nhân gặp qua rất nhiều thể chất vô cùng quái lạ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hiếm lạ một hồi, nói tiểu tử hắn gặp may mắn.
Trộm tiêu 88 tích phân mua đạo cụ xoá sẹo, Cẩu Lương tỏ vẻ: "...... Là do y thuật vô song của ngài."
Trước khi đến đêm trăng tròn thứ hai.
Cẩu Lương lặng lẽ uống thuốc xong rồi đưa cho Chung Thuyên, lại nhận nước hắn đưa tới, uống thành từng ngụm nhỏ, thấm vào đầu lưỡi bị đắng đến tê mỏi.
Cậu hỏi: "Tình hình ở kinh thành thế nào?"
Chung Thuyên: "Vết thương cũ của Hoàng đế đã được áp chế, tuy rằng căn cơ thân thể ông ta đã bị phá hủy rất nhiều bởi bí dược, nhưng sống thêm được năm sáu năm cũng không thành vấn đề. Bè phái của Cao gia còn tồn tại lại, ngoài trừ bị Thái Tử thu phục hoặc là âm thâm gia nhập phái của An Vương, thì đều đã bị tiêu diệt rồi. Tân khoa sắp tới, Hoàng đế, Thái Tử và An Vương cùng phụ trách khoa cử lần này, có ý nâng đỡ An Vương ngang vai ngang vế với Thái Tử."
An Vương, chính là con trai nhỏ trong hai đứa con ruột duy nhất của Võ Đế, Tam hoàng tử Lý Mục.
Năm đó khi nguyên chủ vào kinh, đối phương còn chưa 10 tuổi, 6 năm trôi qua, hắn cũng vừa đến tuổi tham dự triều chính.
Nói xong, Chung Thuyên tạm dừng lại, mới tiếp tục nói: "Chung Việt yết kiến Hoàng đế, dường như đã dâng thuốc, nếu hiệu quả, mạng của Hoàng đế có lẽ còn sống lâu hơn một chút."
Cẩu Lương không hề tỏ ra bị xúc động bởi cái tên này, cậu rũ mắt uống thêm một ngụm nước nữa, nhàn nhạt nói: "Hắn xuất thân đã là dòng chính Chung gia, hẳn trên người có nhiều thứ tốt...... Có thể kéo dài tuổi thọ của Hoàng đế thì có lợi chứ không có hại với chúng ta."
Nói rồi, cậu dường như lại tự giễu mà cười một chút, "Xem ra, Chung Việt thông minh hơn nhiều so với trong suy nghĩ của ta, còn biết cho mình một đường lui."
Chung Việt kéo dài sinh mệnh cho Hoàng đế, hiển nhiên là Lý Ngạn sẽ không vui khi thấy điều đó xảy ra.
Cẩu Lương từ lâu đã chú ý đến tra nam và ngụy bạch liên ở kinh thành, cũng đã hiểu biết hơn nhiều về Chung Việt.
Khác với nguyên chủ đã hoàn toàn mù quáng vì tình yêu, tuy Chung Việt tuổi trẻ tràn đầy sức lực, nhưng hắn được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu bất kỳ thất bại nào tất nhiên sẽ yêu bản thân nhiều hơn những người khác.
Nguyên chủ sống chết không biết, nhưng việc cậu bị Lý Ngạn đuổi gϊếŧ bất luận là Lý Ngạn đưa ra lý do đường hoàng cỡ nào, cũng không khỏi khiến một vài thủ hạ phụ tá hắn lạnh tâm. Rốt cuộc, công lao của nguyên chủ mấy năm nay bọn họ đều có thể thấy, ở trong vương phủ là đối tượng được Lý Ngạn và những người liên quan đến vương phủ tán dương và yêu quý hơn cả Vương phi, bây giờ Lý Ngạn còn chưa ngồi lên vị trí kia đã vội vã qua cầu rút ván, làm sao người thông minh yêu mạng kia lại không có một vài ý tưởng chứ?
Cho nên, khi Chung Việt mơ hồ từ một vài người dân thăm dò được nguyên chủ không phải cái gọi là quấn quýt mãi không bỏ với Lý Ngạn, mà thật sự đã "Ân ái" 6 năm rồi, sau khi nguyên chủ đã làm không ít việc như gϊếŧ người phóng hoả cho Lý Ngạn, trong lòng hắn dần trở lên dậy sóng.
Nguyên chủ đào tim đào phổi vì Lý Ngạn như thế, cuối cùng không nói nội dung hoàn thành giao dịch ban đầu của bọn họ —— tẩy oan cho Chung gia ở kinh thành —— ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn, cho dù Chung Việt rất có tự tin cho rằng Lý Ngạn di tình biệt luyến* lên chính mình là chuyện đương nhiên, trong lòng cũng sinh ra vài phần cảnh giác. Đây là lý do tại sao hắn tiết lộ thân phận của mình với bên ngoài, để được Hoàng đế triệu kiến.
*Di tình biệt luyến (移情别恋
): cắt đứt, đoạn tuyệt quan hệ với một người nào đó.Cẩu Lương thờ ơ lạnh nhạt.
Chung Cố ơi Chung Cố, đừng nóng lòng, đợi ta thu phục mục tiêu nhỏ của ta, lại đến xoát hồn lực phụ của ngươi cũng không muộn.
Chung Thuyên lại nói tỉ mỉ tình hình cua các ảnh vệ rải rác ở các nơi một lần.
Cẩu Lương nghe xong, cũng không biết mình nên đáng thương cho nguyên chủ hay là cảm thấy may mắn vì hắn.
Sáu thế hệ Chung gia kinh doanh, nội tình thâm hậu khó có thể tưởng tượng, đương nhiên sẽ không chỉ lưu lại cho nguyên chủ một đội ảnh vệ ít ỏi như vậy.
Người Chung gia không can thiệp triều chính Đại Lương, nhưng bọn bọ được tôn làm Quốc sư, gia giáo truyền qua các đời, cũng là những người đang sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy để phòng bị, nên không khó để làm điều gì đó. Mà từ vụ Thái Tổ phụ của Chung Cố, Chung gia không chỉ âm thầm bắt đầu bồi dưỡng ảnh vệ, còn bí mật bắt đầu tích luỹ tài nguyên, chỉ vì đề phòng thế hệ sau của hoàng thất Đại Lương sau này sẽ gϊếŧ hại con cháu của mình.
Đây không phải là Thái tổ phụ của Chung Cố tính toán thiên cơ có được một kiếp này, mà là có một số việc luôn để lại dấu vết.
Chung gia nhân tài đông đúc, vì sao lại có gia quy dòng chính không được ra làm quan?
Còn không phải vì một ngày nọ, có vị Đế vương vong ân phụ nghĩa từng dội gáo nước lạnh vào sự nhiệt huyết của tổ tiên Chung gia, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng* sao?
*Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng (一朝被蛇咬十年怕井繩
): bị rắn cắn một lần sinh ra ám ảnh khi thấy sợi dây thừng có hình dạng giống con rắn.Ông cũng sợ việc bản thân báo ân cho kẻ phản bội tộc năm đó, sẽ liên luỵ đến con cháu của mình, bởi vậy đã bắt đầu lên kế hoạch vì chúng.
Bây giờ xem ra, khả năng tiên đoán như vậy là rất cần thiết.
Khuyển Nha trải qua đào tạo gần 300 năm, số lượng không thắng nổi thiên quân vạn mã, nhưng lại quý ở chỗ ai cũng có sở trường riêng. Khuyển Nha rải rác ở Đại Lương, thậm chí là ở các nước láng giềng —— Bắc Mạc, Nam Cương và Tây Ngô, bắt đầu từ tình báo, thương nghiệp đan xen vào nhau tạo thành một mạng lưới khổng lồ, đủ để điên đảo toàn bộ triều đình.
Với nguyên chủ mà nói, đây vốn dĩ là một ván tất thắng.
Tiếc rằng, bản chất bên trong những người của thế giới này đã in sâu sự ngu trung —— đặc biệt là Chung gia những người nhìn trời ăn cơm; đối với Thiên tử, Thiên đạo, vận mệnh quốc gia hầu như giữ kín như bưng, có lòng kính sợ rất mạnh, cho nên chưa bao giờ có ý muốn tạo phản. Nếu không, dựa vào lợi thế trong tay, Chung gia ở kinh thành lớn mạnh như vậy cũng sẽ không rơi vào cảnh sa sút như thế.
Nhưng nguyên chủ suy nghĩ cứng nhắc muốn mạng người của Cao gia, muốn một bản thánh chỉ minh oan cho Chung gia, xem như là báo thù cho người thân dưới Cửu Tuyền. Cho nên, năm đó hắn dùng thực lực bản thân đi đường tắt này của Lý Ngạn, cũng không nghĩ tới làm chút chuyện cho Đại Lương, cho nên cuối cùng cũng không kích động lực lượng nào ở phương diện này, chỉ là chuyện nhỏ thay Lý Ngạn xử lý một vài người ban đầu vì lấy tín nhiệm sau vì tình nghĩa.
Cẩu Lương chỉ có thể cạn lời với điều này.
Theo tính khí của cậu, nếu muốn báo thù,
bất luận quyền thống trị hoàng thất của cậu có vững chắc hay không, người dân sẽ phải chịu hậu quả thế nào? Trực tiếp lật đổ hoàng thất, tự phong mình làm Hoàng đế, rồi trên sử sách hắt nước bẩn lên những người Lý gia và Cao gia để tiếng xấu đến muôn đời, như vậy mới có thể giải hận! Nhưng đáng tiếc, bây giờ bên cạnh cậu có một mục tiêu có hệ số tương quan rất cao với hồn thể của nguyên chủ, vì vậy kế hoạch to lớn đã định là không có chỗ thi triển rồi.
Đợi Chung Thuyên báo cáo xong, Cẩu Lương mới đưa bát nước cho đối phương, nói: "Nói vậy Chung gia sẽ muốn biết tình hình gần đây của Chung Việt. Ngươi nhanh chóng sắp xếp người đi làm, ta muốn nhìn xem, lần này Chung gia sẽ theo lẽ công bằng trục xuất thiên chi kiêu tử* vi phạm quy định của tổ tiên chen chân triều chính khỏi gia tộc hay không, hay là muốn bao che cho tên đê tiện đã phá thân đó."
*Thiên chi kiêu tử (天之骄子
): Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu ngạo.Chung Thuyên cũng không cảm thấy ngạc nhiên với yêu cầu của cậu, gật đầu nói "Rõ".
Dừng một chút, Cẩu Lương tiếp tục nói: "Hoàng đế nếu muốn nâng đỡ An Vương phân quyền với Lý Ngạn, nói vậy có không ít mâu thuẫn với Lý Ngạn. Ngươi đi chọn mấy ngự sử không liên quan cùng với những người bất đồng ý kiến trước mặt Lý Ngạn, giải quyết hết. Lý Ngạn không phải muốn làm một người con hiếu thảo sao? A, ta tất nhiên sẽ thành toàn hắn, những việc nham hiểm sau lưng này, trước kia ta giúp hắn, bây giờ cũng không thể bỏ xuống được. Chung Thuyên...... Ngươi nói có đúng không?"
Khéo miệng cậu gợi lên một nụ cười hình cung, nhưng không biết vì sao khiến sau lưng Chung Thuyên vì thế chợt lạnh.
***
"Ngươi nói cái gì!"
Lý Ngạn tức giận chất vấn thân tín: "Người đã chết không phải ai khác mà chính là Lý chủ sự của Hình Bộ ti từng có xung đột với bổn cung hôm trước sao?"
Thân tín sợ hãi đáp lại.
Lý Ngạn không kìm nén được cơn giận: "Vụ thứ ba rồi, đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi! Gần đây các triều thần chỉ lo tránh bổn cung còn không kịp, người của bổn cung bây giờ cũng có ý kiêng dè với bổn cung, ngay cả Phụ hoàng hôm trước cũng gọi bổn cung đến để răn dạy! Cố tình hiện trường lại không có bằng chứng Đông Cung ra tay, cũng không tìm thấy bằng chứng chứng minh những việc không phải bổn cung làm! Một lũ phế vật, đến bây giờ một chút tin tức cũng không điều tra được! Rốt cuộc là ai, là ai mưu hại bổn cung như vậy——"
Nói xong, Giong nói của Lý Ngạn bỗng dưng cứng đờ, nén tức giận hỏi: "Có tin tức gì về Chung Cố không?"
Thân tín quỳ gối hạ đầu đáp: "Hồi bẩm Thái tử điện hạ, vẫn chưa bắt được."
Lý Ngạn lại mắng một tiếng phế vật.
Thân tín cũng là có khổ mà không nói nên lời.
Thời gian càng kéo dài việc truy tìm sẽ càng khó, mà sau vụ gϊếŧ người đầu tiên xảy ra, hành động của Lý Ngạn cũng đã thu lại, vì thế số người được phái đi bắt giữ Chung Cố cũng giảm đi rất nhiều. Bọn họ đã dồn hết toàn lực, nhưng Chung Cố giống như giọt nước vào biển không thấy tung tích...... Nhưng cũng không thể bào chữa hơn nữa, chỉ có thể là nồi bất lợi cho việc làm của bọn họ.
Chung Việt đang luyện chữ cũng mặc kệ hắn phát hỏa, viết xong một chữ cuối cùng, sau khi thu bút mới lên tiếng: "Ngạn lang không cần phải hoang mang như thế."
Hắn như nghĩ đến chuyện gì vui sướиɠ lắm, nở nụ cười, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Chung Cố là kẻ bất tử, lúc này e là đang sung sướиɠ dưới bụng của nam nhân nào không biết chừng, làm gì có sức lực đi phá hỏng chuyện tốt của ngài? Theo ta, người phía sau chỉ sợ là người khác."
Trong mắt Lý Ngạn hiện lên một tia lệ khí, nhưng rất nhanh bị hắn ngăn chặn, đi về phía Chung Việt nắm lấy tay hắn, trong mắt đầy vẻ nhu tình: "Trọng Huy nói xem là ai đây?"
Chung Việt nói: "An Vương, hay là, Bệ hạ."
Cẩu Lương cũng có chút kinh ngạc với đáp án này, sau khi nhìn thấy Lý Ngạn kinh hãi nhưng bộ dạng tin là thật, trong lòng bỗng vui vẻ.
Chung Việt không hổ là gia giáo uyên bác.
Cái này thần triển khai, cậu thích!
Nhưng mà, rất nhanh cậu không có tâm tình xem kịch vui, mặt trời dần dần xuống núi, mà hôm nay lại là đêm trăng tròn.
****Minori: Tui tính đăng thêm chương nữa bù cho tuần trước mà không kịp, sorry mng. Mọi người mà thấy cuối tuần tui không up chương mới là tự hiểu có hai khả năng xảy ra: Một là tui bận, hai là tui lười á. Làm sang phần cổ đại nên cái khoản xưng hô cũng hơi đau đầu tí.