- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác
- Chương 44: Ảnh vệ công vị quất ngọt (2)
Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác
Chương 44: Ảnh vệ công vị quất ngọt (2)
Editor: Minori.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cảm giác tồn tại của ảnh vệ rất ít ỏi.
Bọn họ đến vô ảnh đi vô tung, bọn họ chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nguyên chủ khi không cần, chỉ xuất hiện trong bộ quần áo giống hệt nhau với khuôn mặt được che kín, chỉ để lại một đôi mắt.
Ngoài giọng nói và ánh mắt của Chung Thuyên, nguyên chủ khó có thể phân biệt được ai với ai. Nguyên chủ cũng không quan tâm, cậu coi ảnh vệ là lưỡi dao sắc bén để báo thù mà không phải là sống lương tựa lẫn nhau, trung thành và tận tâm • thậm chí trả giá bằng tính mạng cho lòng trung thành của mình cũng là điều đương nhiên với bọn họ, cậu cũng chưa từng hiểu biết bọn họ bằng cả trái tim.
Nhưng mục tiêu thì sao?
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, được yêu cầu nguyện trung thành với nguyên chủ, bảo vệ nguyên chủ Chung Thuyên, hắn sẽ không hiểu người mình đang bảo vệ sao?
Cậu hy vọng câu trả lời là phủ định biết bao, nhưng hệ thống đã đánh vỡ hy vọng xa vời của cậu
【 Hệ thống: Đúng vậy chủ nhân, đối với sở thích, chuyện từng trải qua, tính cách thậm chí hành vi thói quen của nguyên chủ mục tiêu đều nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí có thể nói, mục tiêu còn hiểu biết hơn chính nguyên chủ. 】
【 Cẩu Lương: Chẳng phải đã nói tiêu chuẩn để chọn túc thể tốt là túc thể có hệ số liên hệ hồn thể thấp nhất sao? Giống như Mạch Thao vậy! 】
【 Hệ thống: Không biết là vì nguyên nhân gì, điều khiển chương trình đã lựa chọn thân thể này đầu tiên, hệ thống chưa từng xảy ra sai sót như vậy...... Chủ nhân ngài phải cẩn thận đó, đừng để OOC! Tôi sẽ phản hồi sự cố cho hệ thống chính để xem có trợ giúp giải quyết sự cố này không! 】
【 Cẩu Lương:...... Nhưng mà, tôi cũng không ôm mong đợi. 】
【 Hệ thống: ⊙ω⊙ 】
Chung Thuyên cẩn thẩn và tỉ mỉ đút thuốc cho cậu, Cẩu Lương ngửi qua sau đó phát hiện thuốc này chứa thành phần giảm đau an giấc rất mạnh, còn có tác dụng bổ máu lợi khí. Uống xong một bát thuốc, Cẩu Lương có chút mơ hồ, đau đớn trên người cũng bị che chắn, dựa vào người mục tiêu cảm giác rất an toàn, cậu suýt nữa ngủ mất rồi ——
【 Đinh! Chủ nhân, phát hiện yếu tố nguy hiểm xung quanh chúng ta, xin hãy cảnh giác! 】
Cẩu Lương lên tinh thần nhìn bản đồ theo dõi của hệ thống, quả nhiên có quan binh dẫn theo chó dữ đi về phía tòa phủ đệ hoang phế này theo hai tuyến đường, định đánh tạt sườn.
Truy binh tới rồi!
Chung Thuyên thay thuốc cho vết thương trên người của cậu, băng bó lại lần nữa, đang định mặc quần áo cẩn thận, bỗng dưng dừng động tác lại.
Cẩu Lương: Ai ya nha, chẳng lẽ đây là thính lực của người luyện võ sao? Có thể nghe thấy được ở cách xa hơn 3000 mét, mục tiêu nhỏ của tôi thật lợi hại ~
"Chủ nhân, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi."
Giọng của Chung Thuyên khẩn thiết, thậm chí mang theo một chút cầu xin: "Ngài nghe lời khuyên của thuộc hạ, đừng cố chấp lưu lại kinh thành. Hiện tại, chúng ta cần tìm một chỗ an toàn để ẩn thân, những việc khác đợi vết thương của ngài tốt lên lại bàn cũng không muộn."
Đây không phải lần đầu tiên hắn đề nghị như vậy, nhưng nguyên chủ bướng bỉnh, kiểu gì cũng không muốn rời khỏi nơi có Lý Ngạn khiến cậu vừa yêu vừa hận đến điên cuồng này.
Từ trong tư tâm, nguyên chủ không thể chấp nhận chuyện "Thay lòng đổi dạ" với Lí Vị Ương, hay nói cách khác là không dám đối mặt với hiện thực. Một khi rời khỏi đây, cậu không có lý do gì để luyến tiếc quá khứ, chỉ có thể xé toạc vết thương đang rỉ máu, sống tỉnh táo với hận thù.
Cẩu Lương tất nhiên cũng không dám đồng ý.
Cậu giãy giụa với ý thức hôn mê dường như muốn tỉnh lại, nhíu mày thật chặt, vẻ mặt đầy kháng cự. Ngay cả khi không mở mắt, hận ý từ khóe mắt lộ ra, dần dần ngưng tụ thành nước mắt lăn xuống, ngón tay suy yếu vô lực vẫn đang nắm lấy tay Chung Thuyên, Cẩu Lương run rẩy môi muốn nói cái gì nhưng không thể mở miệng, không cam lòng mà lại thống khổ.
—— Cảm ơn vì đã thử thách rất nhiều nhân vật khó ở thế giới trước, nếu không trong lúc vội vàng như này không nói có làm không chê vào đâu được hay không, dưới sự vui mừng nặng nề mà mục tiêu đang ở ngay bên cạnh mình khi vừa bước vào thế giới xa lạ, Cẩu Lương chỉ sợ cũng khó nhập vai được.
Chung Thuyên càng ngày càng nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng bước chân đến gần, kéo chặt quần áo của Cẩu Lương, bế cậu lên: "Chủ nhân, thuộc hạ mạo phạm. Với ta mà nói, tính mạng của ngài còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Sau này, ngài muốn gϊếŧ muốn phạt, thuộc hạ tuyệt không hai lời. Bây giờ, thuộc hạ nhất định phải đưa ngài rời khỏi nơi thị phi này!"
Dứt lời, hắn cất bước bế lên, ôm Cẩu Lương chạy về phía Tây Bắc.
Tốc độ của hắn rất nhanh, Cẩu Lương được quấn chặt trong chăn vẫn có thể nghe được tiếng gió gào thét.
【 Cẩu Lương: Đây là khinh công trong truyền thuyết sao? Thật kí©h thí©ɧ! o(≧v≦)o 】
【 Hệ thống cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn điểm mù lớn đang di chuyển:...... Chủ nhân, hồn thể của ngài và túc thể có nguy cơ bị tách ra bất cứ lúc nào, mong ngài hãy xử lý càng sớm càng tốt. o( ̄ヘ ̄*o) 】
Dấu hiệu sinh mạng của nguyên chủ trôi đi rất nhanh, nhưng Cẩu Lương lại không thể sử dụng đạo cụ không kiêng nể gì để khôi phục cơ thể về trạng thái đỉnh cao như hai thế giới trước. Nghĩ rồi, cậu nhịn đau để hệ thống đặt đơn đạo cụ hồi máu hồi mana liên tục giá trị 666 tích phân, sau đó điều chỉnh thời gian khôi phục đạo cụ hồi máu hồi mana xuống mức thấp nhất, treo mạng của nguyên chủ, miễn cho không cẩn thận một cái chết hoàn toàn, cậu cũng không thể xuất hồn thể được, đến lúc đó không thể tránh khỏi việc bị ý thức của Chủ Thần phát hiện, đá ra khỏi thể giới nhiệm vụ.
Kinh thành, theo tiếng gió thổi lui về phía sau, đi thật xa.
*
Nửa tháng sau, sa mạc lớn ở biên cương.
Cẩu Lương ngồi dậy khởi động cánh tay, có chút kỳ lạ khi Chung Thuyên không ở trong phạm vi tầm mắt của mình, ngay sau đó, hoàn cảnh xa lạ khô ráo khiến cậu nhíu mày.
Nửa tháng này bôn ba lên đường, vì giảm bớt thống khổ của cậu, Chung Thuyên vẫn luôn dùng thuốc khiến cậu ngủ. Cẩu Lương đương nhiên cũng thấy vui mừng —— bởi vì mục tiêu biết về nguyên chủ quá nhiều, cậu phải cẩn thận tìm hiểu kỹ tính cách của nguyên chủ, nắm vững phương thức ở chung của cậu và mục tiêu, cũng từ trong đó tìm được điểm đột phá, xoay chuyển quan hệ chủ tớ thuần khiết không thể lại thuần khiết hơn của bọn họ bây giờ.
Trước khi không có kế hoạch xác định, cậu đành phải giảm bớt thời gian đối mặt Chung Thuyên.
Cổ họng như sắp bốc khói, liếʍ đôi môi nứt nẻ nhưng độ ẩm của lưỡi cũng có hạn, khi Cẩu Lương đang muốn gọi Chung Thuyên, cửa gỗ bị đẩy ra, phát ra tiếng "Kéttt" chói tai.
Một lão nhân gầy gò đi vào, thấy cậu dựa vào sức của mình ngồi dậy, lập tức "ai ya" một tiếng: "Tiểu quỷ Chung gia rất có bản lĩnh chịu đựng a, ta nhìn ngươi càng ngày càng thấy thú vị rồi đấy."
"Ông......" Giọng Cẩu Lương khàn khàn không nói lên lời, vừa khô vừa rít, "Là ai?"
"Ta là ai? Đồ vô dụng, nếu không biết ta là ai thì hãy ngậm cái miệng phiền phức của mình lại, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
Lão nhân lôi thôi hừ một tiếng.
【 Hệ thống: Chủ nhân, khi ngài ngủ, mục tiêu đã đưa ngài tới đây, cầu xin lão nhân này chữa trị vết thương cho ngài. Tôi đã điều tra, ông ấy gọi là Giang lang trung, biệt hiệu Giang Hồ Lang Trung, là một thần y, cũng là cha nuôi của mẹ đẻ nguyên chủ, ngài hẳn phải gọi một tiếng ngoại công*. Nghe người ta nói không có bệnh nào là ông ấy không chữa hết được, nhưng tôi điều tra được ông ấy còn am hiểu cũng như thích dùng độc hơn, lần này vì để bắt bò cạp chế thuốc độc mới chạy tới nơi quỷ quái này......】
*Ngoại công hay ngoại tổ phụ: ông ngoại.
Hệ thống bla bla tung chi tiết của lão nhân lên tận trời.
Cẩu Lương hiểu rõ.
Nói như vậy, Chung Thuyên có thể tìm được thần y xuất quỷ nhập thần tùy tâm mà đến này cũng chẳng có gì lạ.
Khuyển Nha của Chung gia, mỗi một đời thủ lĩnh đều gọi là Chung Thuyên, còn lại Khuyển Ảnh toàn lấy con số đặt tên, Khuyển Nhất, Khuyển Nhị...... Cũng không chung họ.
Thủ lĩnh đời trước qua đời khi nguyên chủ mười sáu tuổi, truyền lại Khuyển Nha cho Chung Thuyên hiện tại, như vậy, nhân mạch và thế lực ngầm Chung gia gìn giữ phải được giao cho hắn. Cũng giống như Giang lang trung, nếu không tìm thì thôi, một khi đã tìm chính là nhân vật quan trọng nguy hiểm đến tính mạng, nói vậy phải có phương thức liên lạc đặc biệt.
Cẩu Lương như con nhím buông lỏng đề phòng, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng, hơi do dự hỏi: "Ngài chính là, ngoại công?"
Nghe thấy xưng hô này lão nhân rõ ràng sửng sốt một chút, gương mặt lúc nào trông cũng tức giận nhìn không ra có thay đổi gì trời, nhưng mà ánh mắt đã dịu đi một chút, "Tiểu quỷ, ngươi còn nhớ ta sao?"
Cẩu Lương cố hết sức lắc lắc đầu, nói: "Mẫu thân ta nói, khi ta sinh ra ngài đã từng tới thăm ta...... Sau đó, mẫu thân cũng chưa từng gặp lại ngài."
Trông cậy vào một đứa trẻ sơ sinh có thể nhớ được ai, điều đó là không có khả năng.
"Vậy làm sao ngươi nhận ra được ta là ai? Tiểu tử, hay là ngươi gặp người đều kêu cha gọi nương nhận người thân một cách bừa bãi sao?" Lão nhân không hài lòng với đáp án này chút nào.
Cẩu Lương cười thầm trong lòng, vẻ mặt đã dịu hơn vừa rồi, chân thành nói: "Mẫu thân ta từng nói, nếu một ngày nào đó ta gặp được một tiểu lão đầu chỉ vào ta mặt ta mắng đồ vô dụng, vừa gầy vừa lùn còn không ưa sạch sẽ, đó chính là ngoại công của ta, dặn dò ta không được ghét bỏ ngài cũng không được bất kính với ngài ——"
"Cái gì?!"
Lão nhân kêu lên quái dị, "Nó vậy mà nói ta như vậy? Cái đồ vô dụng này, uổng công năm đó ta đào nó ra từ đống người chết, đáng nhẽ nên nhét nó trở lại trong bụng mẫu thân đã chết của nó, để nó thối rữa trong đó!"
"Mẫu thân còn nói...... Nếu ta gặp được ngài, nhất định phải mang ngài về nhà, bà ấy... bà ấy còn cất giấu loại rượu Ngũ Trùng ngài thích uống nhất, vẫn luôn đợi ngài......"
Đôi mắt của Cẩu Lương bỗng dưng ươn ướt.
Gương mặt tức giận của lão nhân cứng đờ, nhất thời không biết nói gì, sau một lúc lâu mới đổ nước thuốc trên bếp ra, không khách khí ném trong tầm tay của cậu, nói: "Nói nhảm nhiều như vậy, xem ra có thể tự mình uống thuốc!"
Dứt lời, ông chắp tay sau lưng hai bước cũng làm thành một bước đi khỏi gian nhà đá đơn sơ này.
Cẩu Lương hết chỗ nói rồi.
Tính tình tiểu lão đầu này nói đến là đến, cũng quá kiêu ngạo, nhưng nhìn lại vẫn là khẩu xà tâm phật, cậu thật hoài nghi không biết đối phương có phải đang trốn bên ngoài khóc không nữa.
Nhưng hiện tại, việc uống thuốc thực sự là một vấn đề nan giải đối với cậu.
Tuy rằng cậu đã che chắn cảm giác đau, có thể làm ra vẻ mặt âm thầm chịu đựng không biết sợ, nhưng thân thể suy yếu là có thật. Hiệu lực của đạo cụ hồi máu được cậu chỉnh đến mức thấp nhất, chỉ có thể bảo đảm cậu sẽ không chết hẳn mà thôi, lúc nói mấy lời này sức lực còn lại của cơ thể cũng gần như tiêu hao hết, lúc này hai tay duỗi về phía bát thuốc cũng đang run rẩy, một động tác đơn giản cũng lập tức khiến trên người cậu đổ mồ hôi lạnh.
Cũng may, lúc này Chung Thuyên đã trở lại.
"Chủ nhân, đừng di chuyển."
Hắn đi đường mệt mỏi, quần áo và tóc đều dính hạt cát, thấy Cẩu Lương lại muốn tự mình uống thuốc, vội vàng tiến lên.
Cẩu Lương nhíu mày —— nguyên chủ có thói sạch sẽ ở mức độ nhất định —— nhưng không nói gì thêm, để hắn nhảy vào đút, từng ngụm uống hết bát thuốc đắng như muốn mạng.
Lão nhân kia nhất định là cố ý! Cẩu Lương thầm mắng, một vị thần y có thể làm thuốc khó uống được như vậy, cũng là lợi hại!
Uống thuốc xong, cậu nhấp nhấp môi, nghẹn giọng nói: "Nước."
Chung Thuyên vốn không giỏi chăm sóc người khác nhanh chóng cho cậu uống nước, sau khi uống xong một bát nước, không thấy cậu nói muốn uống thêm hay muốn nằm xuống, hắn mới cẩn thận đỡ cậu dựa vào tường.
"Đã liên lạc với bọn họ rồi chứ?"
Cẩu Lương nhẹ giọng hỏi.
Chung Thuyên: "Vâng."
"Thương vong...... Thì sao?"
"Trong số 150 Khuyển Ảnh ở Kinh thành, có 5 người chạy thoát, một trong số đó bị thương nặng." Khi Chung Thuyên nói chuyện, giọng nói không chút gợn sóng, "Các Khuyển Ảnh phân tán ở khắp nơi, thuộc hạ đã liên lạc được với bọn họ và phân phó bọn họ hành động cẩn thận. Nếu chủ nhân yêu cầu, bọn họ có thể lập tức xuất phát trở về bên cạnh chủ nhân."
Cẩu Lương không làm được không chút gợn sóng như hắn, môi mím chặt đường viền môi căng đến mức muốn nứt ra, hai tay giấu trong tay áo cũng nhéo thật chặt, thật lâu sau mới lên tiếng: "Là hắn thổi còi xương, cho nên....."
Chung Thuyên gật gật đầu.
Cẩu Lương nghiến răng, lửa giận và sát khí như muốn trào ra từ đáy mắt, trong đó còn có thống khổ không thể xua tan.
Ngày đó, khi Chung Thuyên nghĩ cách tới giải cứu nguyên chủ, số lượng ảnh vệ được sử dụng không vượt quá 50 người, đối mặt với hàng phòng thủ của Đông Cung, nhóm người này thương vong nặng nề cũng là điều dễ hiểu, nhưng những người còn lại lẽ ra không nên bỏ mạng ở Kinh thành. Mỗi người trong số họ đều là cao thủ lấy một chọi mười, chỗ ẩn nấp luôn rất kín đáo, nếu không phải có tiếng còi xương làm tín hiệu liên lạc đặc biệt với Khuyển Ảnh khiến bọn họ chui đầu vào lưới, nhất định đã không hy sinh vô cùng thê thảm như vậy.
Mà còi xương kia là nguyên chủ tự tay giao cho Lý Ngạn, để hắn dùng để phòng thân......
"Bây giờ mới đến giả từ bi, muộn rồi!"
Lão nhân lại đi đến, ông đã điều chỉnh xong cảm xúc, không khách khí mắng: "Có phải lúc mới sinh ra trán ngươi bị bóp giống như mẹ của ngươi không? Mắt nhìn đàn ông sao lại kém như vậy! Thật là khiến ta mất mặt!"
Cẩu Lương giật giật môi, cuối cùng không phản bác lời của lão nhân, gắng sức nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc bạo ngược xuống, lúc này mới thấp giọng hỏi: "Vết thương của ta..... Còn có thể chữa khỏi được không?"
"Có ta là Giang Hồ Lang Trung ở đây, không có bệnh nào là không chữa được!" Vẻ mặt lão nhân kiêu ngạo, sau đó lại nói: "Tiểu quỷ Chung gia, ngươi cũng biết quy tắc cứu người của ta chứ?"
Cẩu Lương nhìn về phía ông.
"Giang Hồ Lang Trung chỉ chữa cho một người, một lần và một chứng bệnh."
Lão nhân nói: "Trên người của ngươi có ba
căn bệnh không phải cứ điều dưỡng là có thể tốt lên được, một là ở chân của ngươi, hai là mặt của ngươi và ba là chất độc trên người ngươi. Tuy rằng ngươi là do nha đầu chết tiệt kia sinh ra, nhưng nha đầu kia cũng không phải do lão nhân ta sinh ra, ta cũng không thể vì ngươi là tiểu tử họ Chung mà phá vỡ quy tắc của mình. Cho nên, ba căn bệnh này ta chỉ có thể chữa khỏi một thứ cho ngươi."
"Cái đó, ta ——"
"Hãy để ta nói tỉ mỉ về tình trạng của ngươi trước khi ngươi thực hiện bất kỳ kế hoạch nào."
Lão nhân ngắt lời cậu, "Vết thương trên chân của ngươi, cần phải định hình lại xương gãy, quá trình này rất đau đớn. Sau khi vượt qua, phải nằm trên giường ít nhất nửa năm, ăn uống vệ sinh cũng không thể tự lo được. Sau đó, phải mất khoảng ba năm nữa mới có thể khôi phục hành động thoải mái, đương nhiên không thể chạy nhảy đấm đá như người tập võ được, nhưng đi lại thì không có vấn đề gì."
"Đối với mặt của ngươi, người huỷ dung ngươi có kỹ thuật rất tốt. Một nhát chém này, nó cắt qua toàn bộ khuôn mặt của ngươi, rất xấu xí và đối xứng! Hơn nữa miệng vết thương cũng đủ sâu, nếu không có y thuật và bí dược của lão nhân ta thì cả đời này cũng không khá lên được. Tiểu tử ngươi rất may mắn đấy, với bàn tay vàng của ta vết thương trên mặt của ngươi ư, trải qua 1356 năm cũng phục hồi như lúc ban đầu. Nếu không chữa khỏi nó, chắc chắn sẽ để lại sẹo."
"Cuối cùng, hãy nói về chất độc trên người của ngươi......"
Nói tới đây, ông khéo léo tạm dừng một chút, đánh giá Cẩu Lương, nói: "Nếu người hạ độc và rạch mặt của ngươi là cùng một người, thì người này nhất định là một tai hoạ. Khiến ngươi xấu xí như vậy, còn hạ loại thuốc khiến ngươi không thể sống thiếu nam nhân, ai đã bị ngươi làm khổ rồi, không còn hứng thú nữa?"
"Giang lão."
Chung Thuyên ở một bên không có cảm giác tồn tại không nghe nổi nữa, lên tiếng cảnh cáo.
Nếu đổi lại là những người khác, dám dùng lời nói vũ nhục chủ nhân của hắn như vậy, đã sớm thành vong hồn dưới kiếm của hắn rồi, làm sao còn cho phép đối phương đứng đó cười lạnh.
Cẩu Lương nghe mà mặt không đổi sắc, chỉ là hận ý trong mắt đã bị cưỡng ép chìm xuống đáy lại bắt đầu cuồn cuộn lên,"Chung Thuyên, không được vô lễ."
Giang lão hừ một tiếng, ông nói chuyện khó nghe nhưng là lời nói thật, "Ta thật ra có chút bội phục tiểu tử ngươi. Không nói đến cả người xương cốt đứt đoạn, da thịt tổn thương, chính là chất độc đi vào trong bụng đang truyền khắp cơ thể của ngươi, nó có thể so sánh với loại xuân dược mạnh nhất. Khiến cho toàn thân ngứa ngáy, nhất là nơi đó như bị trăm con kiến
gặm nhấm, không quan hệ rất khó xoa dịu được. Đã nhiều ngày rồi mà ngươi lại có thể chịu đựng được."
"Loại xuân dược này đến từ Nam Cương, mỗi đêm phát tác một lần, nếu một lần không được xoa dịu thì các đợt phát tác sau sẽ càng nặng hơn."
"Ở vùng đất Nam Cương sương khói, người nghèo đến mức phải ăn cỏ, hễ cướp được tức phụ xinh đẹp trở về cũng luôn muốn bỏ trốn, cho nên mới có người nghiên cứu chế tạo ra loại xuân dược hèn nhát này để khống chế nữ tử đã có chồng. Món đồ chơi mất trí này còn không có thuốc giải, ngay cả lão nhân ta cũng chỉ có thể áp chế độc tính của nó đến mỗi tháng phát tác một lần, nếu muốn nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải cũng không phải là việc nhất thời."
"Bây giờ, ưu nhược điểm trong đó ngươi đều đã biết được, muốn ta chữa khỏi chỗ nào cho ngươi?"
"Chân."
Cẩu Lương không chút do dự.
Lão nhân cũng đoán được lựa chọn của cậu, nhưng vẫn nói: "Ngươi đã có thể hình dung rõ ràng, cũng đã biết về sự lợi hại của chất độc kia, về sau ngươi đã làm một lần thì cả đời này không thể sống thiếu nam nhân."
Hai mắt Cẩu Lương trở nên thâm trầm, "Dù có nhảy xuống địa ngục thì sao chứ? Tổ phụ của ta, cha mẹ của ta, hơn một trăm người Chung gia của ta không thể chết một cách không rõ ràng như vậy! Chung gia công lao to lớn, nhiều thế hệ trâm anh, hiện tại ô danh chưa sạch, oan tình chưa rửa, ta tuyệt đối không thể nằm trên giường làm phế nhân cả đời! Còn có..... Lý Ngạn, Chung Cố ta có thể nâng hắn lên địa vị bây giờ, cũng phải đích thân kéo hắn khỏi vị trí đó! Ta sẽ trả lại gấp mười lần sự khuất nhục của ngày hôm đó!"
Lão nhân sau khi nghe xong, cười ha ha, "Được lắm, điểm này mới giống mẫu thân của ngươi."
Cẩu Lương nhìn về phía ông, "Chỉ là, còn muốn làm phiền ngoại công nghĩ cách điều chế một số loại thuốc có thể giúp ta giảm bớt một chút khi phát tác......"
Lão nhân lập tức thu lại gương mặt tươi cười, "Không được không được, không thể phá vỡ quy tắc của Giang Hồ Lang Trung ta được!"
Cẩu Lương nói: "Ngoại công điều trị cho những bệnh nhân mắc bệnh toàn thân, nhưng chỉ chữa khỏi một trong số đó, đã lấy tiêu chí chữa khỏi làm chuẩn thì chỉ dùng thuốc để giảm bớt cũng không coi là phá vỡ quy tắc, ngài nói có phải không?"
"Cưỡng từ đoạt lí, nam nhân Chung gia các ngươi ăn nói giỏi quá nhỉ, hừ." Nói xong, lão nhân cũng không từ chối, chỉ là không vui nói: "Loại thuốc này rất cổ quái, ba năm tháng không có thuốc giảm bớt, ta sợ cũng khó điều chế ra..... Nếu đổi lại là những người khác có nghĩ cũng không cần nghĩ tới, cũng không phải là ta không có năng lực!"
【 Cẩu Lương: Chà, ba năm tháng à, thế cũng rất tốt rồi ~~(≖ ‿ ≖)✧】
【 Hoa cúc nhỏ nở rộ trong biển ý thức, hệ thống:...... Tôi rất nhớ người hôn Dâu tây nhỏ mà mặt đỏ tim đập, chủ nhân thân yêu của tôi ạ, _(:зゝ∠)_. 】
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác
- Chương 44: Ảnh vệ công vị quất ngọt (2)