101.
Nên nói sao đây ta.
Không hổ là bộ phim điện ảnh 5.8 điểm.
Cả cái rạp lớn như vậy, thế mà chỉ có mỗi tôi với Yến Thâm.
Nhìn cái cảnh quay lắc lắc lư lư này đi, nhìn cả cái diễn xuất gượng gạo đây nữa.
Tôi càng xem càng vui vẻ, không nhịn được ôm bịch bắp rang cười phá lên.
Tại sao lại gọi là phim thanh xuân đau trứng chứ?
Bởi vì tình tiết bộ phim này thực sự khiến người ta đau trứng.
Nam chính và nữ chính bởi vì hiểu lầm mà cãi vã, nam chính uống rượu say quắc cần câu, kết quả gọi điện thoại cho nữ chính nói lời xin lỗi, dấm dớ thế nào lại gạt bà nó phải số bạn thân của nữ chính.
Hai người ông nói gà bà nói vịt một hồi, cuối cùng nam chính tuyên bố: “Em mà không đến tôi sẽ từ trên lầu nhảy xuống!”
Thế là cô bạn thân gọi điện cho nữ chính, nhưng nữ chính lại vẫn đang trong quá trình giận dỗi, điện thoại tắt máy.
Cô bạn thân hết cách, chỉ có thể tìm tới chỗ nam chính, kết quả thế mà lại trực tiếp bị nam chính say xỉn cường bạo một trận ngay trên sân thượng.
Một bên cường bạo còn một bên vẫn kêu tên nữ chính.
Mà cô bạn thân lại ôm lấy vai nam chính, một bên yên lặng rơi lệ, một bên vì tình yêu của bạn mình mà góp gạch xây ngói: Em tha thứ cho anh, em không giận anh nữa, chúng ta làm lành đi.
Xem tới đây, tôi đã không nhịn được vỗ tay.
Dựa theo cái trình độ máu chó này, nam chính rất có thể một phát nhập hồn, mở ra truyền thuyết hoàng kim.
Bộ phim này có thể qua được thẩm định, cũng thật là không dễ dàng, 5.8 điểm quá đáng tiếc rồi.
102.
Tôi hồi vị lại bộ phim vừa mới ngừng một phen, bỗng nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng.
Tôi nhớ lại thời điểm lần đầu tiên làm với Yến Thâm, phải chăng tôi cũng coi hắn thành Đồ Trần?
Vậy tôi có một bên vừa làm một bên kêu tên của Đồ Trần?
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy không được tự nhiên, không ngừng liên tục liêng liếc cái người bên cạnh, muốn nhìn ra chút sơ hở nào đó từ trên mặt hắn.
Yến Thâm đưa cốc hồng trà trong tay ra: “Muốn uống?”
Tôi lắc đầu, nhanh như chớp thu hồi tầm mắt.
Tôi nghĩ, chơi đùa trên giường một chút mà thôi, tôi kêu ai liên quan cái rắm gì đến hắn ha.
Tôi cho rằng cứ nghĩ như vậy mình sẽ thoải mái, thế nhưng lại cứ đứng ngồi không yên một cách khó hiểu.
Kết quả là nửa đoạn phim còn lại tôi căn bản không nhìn thấy gì, cuối cùng ngu ngu ngơ ngơ được Yến Thâm dắt ra khỏi rạp.
103.
Không được.
Tôi cảm thấy vấn vấn đề này nếu như hôm nay không biết rõ câu trả lời, buổi tối tôi liền ngủ không yên giấc.
Tôi chọc chọc bạch tuộc trên takoyaki, ngẫm nghĩ lời này nên nói như nào mới tỏ ra tự nhiên nhất.
Sau khi xe đến dưới lầu tiểu khu, tôi rốt cuộc cũng nghĩ ra một cái cách hỏi coi như là ổn thỏa.
Thế là tôi mở miệng: “Ông chủ Yến, tôi chưa từng làm trong khi say rượu, không biết lúc uống say tôi có… sở thích kỳ quặc nào không?”
Tỷ như gọi tên của người khác gì gì đó?
Yến Thâm nghe câu hỏi của tôi, rút chìa khóa xe ra, biểu tình có chút ‘một lời khó nói hết’.
Tôi nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng lộp bộp một tiếng.
… Không phải tôi thật sự có cái gì kỳ quặc mà đến chính mình cũng không biết chứ?
104.
Năm giờ hơn, trời đã nhá nhem tối, nhưng đèn trong tiểu khu cũng không có mở.
Bây giờ chìa khóa xe mà rút ra một phát, tôi chỉ có thể lần mò phân tích biểu tình của Yến Thâm trong bóng tối.
Tôi cảm thấy, trong khoảng thời gian đó nhất định đã phát sinh ra chuyện gì.
Tôi ho khan một cái, khéo léo hỏi: “Đêm hôm ấy, tôi đã đã làm gì sao?”
Yến Thâm he hé môi, lại đóng lại.
Nhìn thấy tôi vò đầu bứt tai, gấp đến độ hoảng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc tôi không nhịn được mà nhảy chồm lên truy hỏi lần nữa, cuối cùng Yến thâm cũng chịu lên tiếng.
“Cũng không có gì, chỉ là… khi ấy em… ở trên giường… nói rất nhiều.”
105.
Không biết có phải là nguyên nhân không thân thiết với hắn hay không, Yến Thâm ngày thường không nói nhiều.
Nhưng đường đường một ông chủ lớn, căn bản nói chuyện sẽ không cà lăm như vậy chứ.
Giống như dáng vẻ ấp a ấp úng của hắn bây giờ, tôi lại càng chưa từng thấy qua.
Như là mở miệng nói ra mỗi một chữ sẽ khó khăn vạn phần vậy.
Tay tôi kéo kéo khe quần: “Vậy tôi đã nói cái gì? Mắng anh ư?”
Nếu mà nói nhiều, rất có thể là đang chửi hắn kỹ thuật kém muốn chết.
Hắn lại cau mày, tự hít một hơi thật là sâu.
Tôi hận không thể banh miệng hắn, để cho hắn nhanh chóng nói hết.
Yến Thâm chần chừ: “Thật sự muốn biết?”
Tôi gật đầu: “Nói đi, tôi chịu được.”
Hắn lại hít sâu một hơi: “Em nói rất nhiều lời thô tục.”
…
A.
Cái đồ chưa trải cảnh đời.
Trên giường dirty talk, đó không phải chuyện rất bình thường sao?
106.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Yến Thâm thuật lại rất nhiều những lời tôi nói đêm đó… và cả những việc tôi đã làm.
Đơn giản là hắn cầm chai dầu bôi trơn, tôi lại một cước đá văng đi, còn tự tách hai chân mình ra hỏi hắn có phải mình không đủ “ướt” hay không.
Hay là tôi chủ động mạnh mẽ ngồi lên, sau đó còn kêu cha gọi mẹ oán trách hắn không làm tiền hí.
Cuối cùng thực tủy biết vị rồi, một bên tôi vừa tự mình động, lại còn một bên hỏi hắn được tôi làm có sướиɠ hay không, nghi ngờ hắn chưa ăn cơm không có sức gì cả.
Sau khi nghe xong, tôi che kín mặt: “Được rồi, tôi biết rồi, anh không cần nói nữa.”
Vừa đúng sáu giờ, đèn đường trước mặt bụp một cái sáng lên.
Tôi xuyên qua kẽ ngón tay nhìn Yến Thâm.
Lỗ tai hắn đỏ bừng, bởi vì căng thẳng mà miệng mím lại, môi cũng đỏ.
Tim tôi đập có chút mau, vội vội vàng vàng ấn ngực mình lại.
Tôi ở trong lòng tự phỉ nhổ bản thân là cái đồ háo sắc, chỉ dễ dàng như vậy đẫ bị kẻ địch mê muội.
Còn hắn lại đột nhiên thở mạnh ra một hơi, sáp tới gần nhẹ giọng hỏi tôi.
“Tinh Tinh, tôi có thể hôn em không?”
107.
Tôi không mở miệng, hắn liền không động đậy.
Khuôn mặt đó chỉ cách tôi hai xăng ti mét, mí mắt hơi rũ xuống, giống như là đang đợi tôi một câu trả lời.
Tôi đưa tay gãi gãi mặt.
Sau đó học theo dáng vẻ của hắn, vòng ra sau đỡ gáy hắn, ấn về phía mình.
Mà tôi thì thuận thế nghiêng đầu một chút, bờ môi của hắn liền rơi lên mặt tôi.
Yến Thâm dính sát vào tôi, rồi cứ như vậy sửng sốt mấy giây.
Tôi cười lớn đẩy cửa xe, chạy nhanh tới dưới hành lang như một làn khói, vẫy vẫy tay về hướng hắn: “Ông chủ Yến, cảm ơn đưa tôi về nhà nha, ngày mai tôi nhất định sẽ không tới trễ.”
Tôi nhìn đầu ngón tay hắn vẫn đang đặt ở trên môi mình, ngồi ở chỗ cũ bật cười ra tiếng.
Coi như là trò đùa dai thành công, tâm tình tôi vô cùng tốt, bấm thang máy rồi quẹt thẻ.
Sau khi vào cửa nhà tôi đá tung giày, chạy tới ban công nhìn xuống dưới một cái.
Xe đã biến mất khỏi chỗ cũ, cùng lúc đó tôi nhận được một tin nhắn.
– Ông chủ Yến: Nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai tôi tới đón em.
108.
Tin nhắn tôi không trả lời, quẳng điện thoại di động ra một bên rồi úp một tô mì ăn liền, sau đó tiện tay mang hai cái đĩa hồi sáng đi rửa.
Trước khi rửa đĩa, tôi còn không quên tháo khuy măng sét xuống, cất vào tủ đầu giường.
Chiếc khuy măng sét này bên dưới gắn một viên đá màu đen, phía trên khảm một ngôi sao bằng mã não, là món quà hồi tốt nghiệp tôi được Đồ Trần tặng.
Tôi ngẩn người nhìn ngăn kéo, ngón tay vòng ra sau cổ, tháo miếng ngọc nhân duyên xuống.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi đột nhiên nhớ tới một việc, xoay người đẩy cửa phòng khách ra.
Trên sàn nhà quả nhiên vẫn còn lưu lại một chiếc hộp đựng trò chơi điện tử.
Lúc ấy Đồ Trần nói đã mua trò chơi điện tử cho tôi, trong lòng tôi vui sướиɠ đến không chịu nổi.
Nhưng hiện tại tôi lại thắc mắc nhiều hơn là mừng rỡ, vừa mở chiếc hộp kia ra vừa sinh lòng quái lạ.
Cái máy chơi game này…
Chẳng phải năm ngoái y vừa tặng tôi một cái rồi sao?
109.
Tôi tay trái cầm một cái máy chơi game, tay phải cũng cầm một cái.
So sánh hai bên một cách tỉ mỉ thì giống nhau y xì đúc, trừ một cái mới tinh, một cái rõ ràng đã có dấu vết từng sử dụng.
Tôi ngẩn ra, trong lòng nghĩ trí nhớ của Đồ Trần đều cho chó ăn rồi à, trước sau mang cho tôi hai cái giống nhau y đúc, có ý gì đấy?
Nhưng mà tôi lại nghĩ, tiểu tử này không chơi trò chơi, có thể năm ngoái tùy tiện mua một cái, năm nay cũng tùy tiện mua một cái, căn bản không biết đã mua trùng.
Tôi chép miệng một cái, đóng gói lại hộp máy đồ chơi mới, nhét vào ngăn kéo trong thư phòng.
Sáng sớm ngày mai đã hẹn đúng chín giờ tới biệt thự của Yến Thâm, tôi đặt chuông báo thức bảy rưỡi.
Aii, vốn là cuối tuần tươi đẹp, cả hai ngày tôi lại đến cả một giấc ngủ thoải mái cũng không có nổi.
A, đúng rồi, Yến Thâm có nói hắn sẽ tới đón tôi.
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, suy xét nên gửi cho hắn một cái tin nhắn.
– Tôi: Quá phiền phức, không cần đi nữa.
– Yến Thâm trả lời rất nhanh: Không phiền.
– Tôi: Sao lại không phiền, tự tôi lái xe qua cũng được.
– Yến Thâm nhắn lại: Em say xe, buổi sáng mà không thoải mái cả ngày đều sẽ khó chịu. Ngoan, ở nhà chờ tôi.
Tôi không còn lời nào để nói.
Tôi cầm điện thoại di động, cuối cùng cũng vẫn nới lỏng miệng.
– Tôi: Vậy tôi mời anh ăn sáng.
– Ông chủ Yến: Ừ, thân (hôn).
– Tôi: … Không hôn.
Hôn cái con mẹ nhà anh.
Giận.
110.
Đóng mục tin nhắn một cái, tôi thuận tay mở diễn đàn ra.
Buổi trưa đăng bài, bây giờ chắc đã có người trả lời rồi nhỉ.
Tôi im lặng ấn ấn vào bài, lướt bình luận từ trên xuống dưới.
[Sakaka]: Chủ lầu hẹn hò rồi sao?
[Đóa cúc non đợi chờ thả nụ hoa]: Trường Giang lại mất đi một số 1 nữa rồi đấy ư? Hức hức hức.
[Vịt vương gia]: Thỉnh chủ lầu, biện pháp tốt nhất là cùng bạn trai hắn HE, để cho tra nam kia độc thân đi.
[Gật đầu giống như hảo hữu thâm giao]: Nếu A là 1, vậy bạn trai hắn chính là 0 nhỉ? Bây giờ chủ lầu đã biến thành 0 rồi, thế thì cũng đâu thể nào chơi trò gì gì đó với bạn trai hắn được, chẳng có nhẽ muốn đối mông sao?
[Ca ca em có thể]: Đầu năm nay số 1 cũng cướp người với số 0 nhỏ bé chúng ta sao? Dũiii.
Đệt mợ, cái của khỉ gì đây chứ.
Diễn đàn này thật không đáng tin cậy mà.
Tôi mặt không đổi sắc nhìn mấy cái ID quen thuộc, ghim từng cái từng cái đồ tiểu dâʍ đãиɠ trong quán bar kia.
Ha ha.
Tôi đóng điện thoại, bắt đầu cười nhạt.
Chờ đến cuối tuần sau, tôi sẽ cho mấy cậu biết, tôi rốt cuộc ‘làm được’ đến thế nào.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Yến Thâm: Mặt bạn trai thật là đỏ, nhất định là em ấy xấu hổ owo
Cố Thiên Tinh: Bị tức chết, cảm ơn