Chương 57
Sau khi kết thúc cuộc họp, Tiểu Nhạn liền được Địch Lỵ Á dẫn đi tham quan xung quanh phủ đệ Lai Ân. Lai Ân gia tộc quả không hổ danh là một đại gia tộc, phủ đệ vô cùng rộng lớn, so với Ba Lỗ Khắc gia tộc thì lớn hơn nhiều, nhân số cũng đông đảo.
"Hừ, chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi cũng mơ tưởng tới Địch Lỵ Á, thật là buồn cười"Một đám thanh niên quí tộc khinh bỉ liếc nhìn Tiểu Nhạn.
Nghèo rớt mồng tơi? Tiểu Nhạn cảm thấy vô cùng buồn cười. Chính bản thân đang nắm giữ một tấm ma tinh tạp trị giá lên tới trăm vạn, ngoài ra còn sở hữu một viên thánh vực ma tinh hạch, một không gian giới chỉ. Chỉ sợ nói ra khiến bọn họ sợ hết hồn ấy chứ.
"Tiểu Nhạn, huynh cười gì thế" Địch Lỵ Á nghe thấy Tiểu Nhạn bị sỉ nhục thì bất mãn, nhưng Tiểu Nhạn lại bật cười trào phúng, vẻ mặt không có chút gì là tức giận.
"Muội nói xem, ta nghèo rớt mồng tơi vậy, đi theo ta, không sợ bị ăn đói mặc khổ sao?"
Địch Lỵ Á liếc nhìn Tiểu Nhạn, thẳng thắn đánh giá nàng từ đầu tới chân, Tiểu Nhạn bị Địch Lỵ Á nhìn như vậy thì có chút rợn người, cười ha ha hai tiếng, thân thiết nắm lấy tay Địch Lỵ Á
"Ta chỉ đùa thôi, muội làm gì mà nhìn ta ghê vậy chứ?"
"Hừ, quỷ linh tinh, không cho phép huynh hỏi những câu như vậy nữa" Địch Lỵ Á lườm nguýt Tiểu Nhạn một cái, cũng tùy ý để nàng nắm lấy tay mình. Hai người tay trong tay đi vong quanh, chọc cho không ít nam thanh niên ghen tị đến đỏ cả con mắt.
Buổi tối, sau khi dùng bữa tối, Long Nhĩ Tư muốn Tiểu Nhạn theo ông trở về chỗ ở của mình, dù sao cũng là đồ đệ, hơn nữa ông cũng cảm thấy đám người ở gia tộc Lai Ân không hề thích vị tân đồ đệ này của ông.
"Huynh cứ đi theo Long Nhĩ Tư sư phụ trở về đi, khi nào rảnh, muội sẽ tới thăm huynh" Địch Lỵ Á có chút không nỡ, gần một tháng nay, nàng với Tiểu Nhạn gần nhau như hình với bóng, giờ phải tách ra đúng là có chút khó chịu.
Lưu luyến một hồi, cuối cùng vẫn phải rời đi, Long Nhĩ Tư trực tiếp ngồi trên lưng Mạt Lôi. Hùng ưng sải cánh ra, phải rộng đến năm sáu thước, thừa sức đủ cho một người trưởng thành ngồi trên nó. Bên cạnh Long Nhĩ Tư có một con gấu dáng vẻ đáng yêu đang lăng không, từ miệng con gấu đáng yêu đó phát ra tiếng người
"Tiểu tử kia, ngươi và con tiểu miêu miêu đó không mau lên là bị chúng ta bỏ lại phía sau đấy!"
Chính là thánh vực ma thú – Đại địa chi hùng, Cáp Đốn.
Tiểu Nhạn không còn cách nào khác là phải ngồi trên lưng Tiểu Bạch, với tốc độ của nàng, bất luận là cửu cấp ma thú hay thánh vực ma thú, nàng đều kém rất xa.
"Tiểu tử, ngươi thích cái nữ nhân đó à?" Đại hùng 'Cáp Đốn' nhiều chuyện dò hỏi, Tiểu Nhạn chỉ khẽ cười không đáp.
Phi hành trong chốc lát, cuối cùng Cuồng lôi tật phong ưng đáp xuống một tòa phủ đệ nằm cách Lai Ân gia tộc không xa.
"Đồ nhi, chỗ này là nơi ta ở, sau là cũng là chỗ của con, về sau con cứ ở nơi này mà tu luyện. Ở nơi này có rất nhiều ma pháp bút ký của ta, con có thể tùy ý xem, chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi ta" Long Nhĩ Tư cười nhạt nói.
"Lúc nào buồn chán liền tới tìm ta luận bàn cũng có thể, ta hết sức vui lòng tiếp tiểu tử ngươi, cái tên tiểu miêu miêu kia để Mạt Lôi xử lý cũng đủ rồi" Đại hùng Cáp Đốn chen miệng vào, bộ dáng vô cùng vui vẻ. Long Nhĩ Tư giơ chân đạp Cáp Đốn một cái, lực đạo không nhỏ, khiến cho con gấu đáng yêu văng đi một đoạn.
Cáp Đốn bị đạp bay đi một khoảng, chốc lát lại bay trở về, vẻ mặt đầy oan uổng, tố giác Long Nhĩ Tư "Chủ nhân, người lại đạp ta".
Long Nhĩ Tư hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt đáng thương của Cáp Đốn
"Tiểu Nhạn, con bây giờ là thất cấp ma pháp sư hay bát cấp ma pháp sư?"
Tiểu Nhạn cung kính đáp
"Hồi sư phụ..."
"Ở đây không có người ngoài, con có thể bỏ mấy cái lễ nghi đó đi, phiền chết đi được" Nàng chưa kịp nói thì Long Nhĩ Tư chen ngang. Tiểu Nhạn cũng cảm thấy thoải mái hơn, xem ra vị sư phụ mới này của nàng cũng không thích mấy cái lễ giáo phức tạp.
"Dạ, con hiện tại đang là thất cấp tam hệ ma pháp sư, nhưng con tin trong vòng nửa năm, đột phá bát cấp đối với con hoàn toàn không có vấn đề gì" Tiểu Nhạn tự tin đáp.
Long Nhĩ Tư đối với sự tự tin của nàng thì gật đầu tán thưởng.
"Tự tin như vậy là tốt, ở Ân Tư Đặc không có mấy ma pháp cao cấp, con có thể thông qua ma pháp bút ký của ta để học tập, tuy rằng ta chỉ là Phong hệ thánh vực, nhưng con cũng có thể học hỏi Địa hệ qua Cáp đốn, về phần Hỏa hệ, ta cũng có thể lấy cho con bí tịch để tham khảo."
Tiểu Nhạn đối với sự an bài của Long Nhĩ Tư thì vô cùng vừa ý, trước kia nàng có Đức Lâm Kha Ốc Đặc chỉ dạy về Địa hệ, nay lại có Long Nhĩ Tư dạy nàng Phong hệ, Tiểu Nhạn cảm thấy vận mệnh của bản thân có chút kỳ diệu.
***
Lại qua tiếp mấy tháng, gần đây Tiểu Nhạn ít có cơ hội được gặp Địch Lỵ Á. Có lẽ do tiết Ngọc Lan sắp tới gần chăng?
Lúc này Tiểu Nhạn đang ngồi một mình trong đình viện nghiên cứu ma pháp bút ký của Long Nhĩ Tư đại sư, Tiểu Bạch sớm đã đi luận bàn cùng Cáp Đốn và Mạt Lôi.
"Hửm? Ra là như vậy." Tiểu Nhạn mắt sáng lên nhìn những lời trong ma pháp bút ký, trên mặt hiện lên nét cười. Lý giải của thánh vực đối với ma pháp đích xác rất cao, Tiểu Nhạn cảm thấy chính mình hiểu ra không ít.
Chợt nàng cảm thấy không khí xung quanh có phần xao động
"Tiểu Nhạn, huynh thật chăm chỉ" Một giọng nói ôn nhu mềm mại truyền tới. Tiểu Nhạn cười cười, buông quyển ma pháp bút ký xuống, xoay người ôm lấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc, cảm giác nhung nhớ mấy ngày nay chớp mắt được thỏa mãn.
"Cũng bởi vì ta mong bản thân có thể nhanh chóng mạnh lên, như vậy mới xứng với muội"
Địch Lỵ Á nghe vậy liền bĩu môi không đáp, tựa trong lòng Tiểu Nhạn thở dài.
Tiểu Nhạn nhận thấy Địch Lỵ Á có điểm bất đồng liền hỏi
"Muội có chuyện không vui sao?"
"Gần đây muội nghe nói một vài việc liên quan tới Lâm Lôi. Huynh ấy đã được phong hầu tước ở Thần Thánh đồng minh"
"Vậy cũng tốt" Tiểu Nhạn nghe vậy liền gật đầu, xem ra Lâm Lôi đã bắt đầu trả thù rồi.
"Nhưng sau đó huynh ấy ám sát đức vua Khắc Lai Đức, hiện tại đang bị quang minh giáo đình bắt giữ" Địch Lỵ Á lại tiếp, trong mắt không giấu được sự lo lắng.
"Cái gì?" Tiểu Nhạn kinh hãi.
Sự việc xảy ra y hệt như trong bản gốc, cho dù bản thân đã cảnh báo cho Lâm Lôi, nhưng vẫn khiến hắn không tránh khỏi một kiếp này.
"Chỉ còn mấy ngày nữa là đến tiết Ngọc Lan, nghe nói ngày 2 tháng 1 huynh ấy sẽ bị xử tử... Tiểu Nhạn, chúng ta phải làm gì đó để cứu Lâm Lôi" Địch Lỵ Á đau lòng nói, Lâm Lôi đối với nàng như thân ca ca. Ca ca gặp chuyện, thân làm muội muội sao có thể đứng yên trơ mắt nhìn.
Tiểu Nhạn siết chặt tay, tin tức truyền đi quá chậm, kể cả lúc này nàng xuất phát, đi cả ngày lẫn đêm tới Phân Lai Thành cũng không kịp, chỉ còn có thể hy vọng mọi chuyện tiến triển như trong nguyên tác.
Truyện hay quá