Bàn Long Ngoại Truyện

8.48/10 trên tổng số 132 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trần Tiểu Nhạn sau khi "chết hụt" thì nhận ra bản thân mình đã xuyên không, lại còn xuyên vào cái bộ truyện Bàn Long của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị dài mấy nghìn chương. Xuyên thì cũng xuyên rồi, nh …
Xem Thêm

Chương 30: Thực Lực Của Tiểu Bạch
Ma thú mãng xà phần lớn đều rất mạnh, cho dù tối nhược nhất là Tam giác độc xà cũng đã là lục cấp ma thú. Trần Tiểu Nhạn thông qua Tham Tri Chi Phong phát hiện con Lục Văn Cự Mãng này chỉ cách nàng 3-4 thước đang di chuyển chầm chậm về phía nàng, có lẽ do mùi máu của Mã Đặc đã hấp dẫn nó.

"Ha ha, cuối cùng cũng được đánh một trận thống khoái rồi!" Tiểu Bạch hưng phấn rống to, thân hình biến hóa, hiện nguyên hình Tam Nhãn Linh Miêu, con mắt trên trán vuốn luôn đóng lại nay bừng mở. Tiểu Nhạn nhanh nhẹn chuyển thân lên một cái cây đại thụ cách đó không xa. Lúc này từ trên cao nhìn xuống, nàng cuối cùng cũng nhìn rõ "vị khách" kia.

Phải dài tới hai ba mươi mét, thân thể cực lớn giống như một cái chum đựng nước to, trên cái đầu lớn có hai con mắt khiến cho trái tim của người ta phải ớn lạnh đang nhìn chằm chằm Tiểu Bạch.

"Hống" Tiểu Bạch gầm lên thị uy, cái đuôi dài quất qua quất lại trong không khí tạo nên tiếng "Chan Chát"

Một tiếng rít 'Xùy, Xùy' khủng khiếp từ trong miệng của con Lục văn cự mãng vang lên, đồng thời con Lục văn cự mãng quăng mình lao tới. Tiểu Bạch nhún mình né tránh, đồng thời há miệng, bắn một đạo phong nhận về phía Lục Văn Cự Mãng. Đạo phong nhận đánh lên trên thân của nó, nhưng không mảy may để lại dấu vết. Lực phòng ngự của lớp da rắn thực sự là rất kinh ngạc. Tiểu Bạch sau khi bắn thếm hai ba đạo phong nhận nữa, thấy không hiệu quả liền lao vào cận chiến. Lục Văn Cự Mãng dường như chỉ chờ có thế, từ miệng nó phun ra một vụ khí trắng mờ.

Thủy Vụ Thuật – Nhất cấp Thủy hệ ma pháp. Tiểu Nhạn khi kiểm tra ma pháp, thủy hệ cũng đạt mức trung, nhưng so với ba hệ kia thì không bằng, nên nàng không dồn nhiều thời gian tu luyện cũng như học tập.

Mặc dù chỉ là nhất cấp ma pháp, nhưng rất nhanh chóng, cả một vùng đã bị làn sương trắng mờ bao phủ, Tiểu Nhạn đứng trên cao lo lắng nhìn xuống, linh thức truyền âm cho Tiểu Bạch "Ngươi tuyệt đối phải cẩn thận, nếu thấy đánh không lại là phải chạy ngay!"

"Nhạn, yên tâm đi, tên kia còn chưa đủ mạnh để lấy mạng ta đâu" Tiểu Bạch trong lòng khinh thường. Đám vụ khí này có thể cản trở tầm nhìn của nó, nhưng nó vẫn cảm nhận rõ ràng vị trí cũng như cử động của con Lục Văn Cự Mãng, con mắt thứ ba trên trán phát ra một màu xanh quỷ dị. Từ trong vụ khí, Lục Văn Cự Mãng thấy Tiểu Bạch đứng im không cử động, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nó như thể chỉ giây sau Tiểu Bạch sẽ nằm gọn trong bụng nó vậy.

"Xùy, Xùy" Đột nhiên Lục Văn Cự Mãng rít gào, há cái miệng đỏ lòm như chậu máu hướng về phía Tiểu Bạch.

Tiểu Nhạn nhìn thấy liền hốt hoảng, họ mãng xà mạnh nhất chính là độc dược. Như nọc của Lục Văn Cự Mãng, chỉ cần một liều lượng rất nhỏ cũng đủ để gϊếŧ chết một ngũ cấp chiến sĩ, nếu như Tiểu Bạch bị cắn một cái, có thể sống xót hay không còn khó nói. Tiểu Bạch nhan nhẹn tránh thoát qua một bên, vung trảo bổ mạnh lên đầu con mãng xà. Lục Văn Cự Mãng bị đánh bật ra, cả người đập vào một tảng đá gần đó.

"Grào" Không đợi đối thủ kịp trở mình, Tiểu Bạch nhưnh chớp lao tới, một chân đè đầu Lục Văn Cự Mãng, miệng thì ngoạm lấy thân rắn, một chất dịch xanh lè thì miệng vết chảy ra. Con mãng xà không chịu thua kém, cuộn mình lại, nhanh chóng siết chặn lấy Tiểu Bạch. Tiểu Bạch gầm lên đau đớn, vùng vẫy như nào cũng không thể thoát ra. Nhìn hai cái răng nanh nhọn hoắt đang hướng về phía mình ngoạm tới, Tiểu Bạch hừ lạnh. Con mắt thứ ba của nó chợt bừng sáng, cả một vùng bị thanh sắc bao phủ, một tia sáng màu xanh phát ra từ con mắt thứ ba đó, chiếu thẳng vào hai mắt Lục Văn Cự Mãng. Lục Văn Cự Mãng khựng lại, con mắt dần trở lên vô hồn, thân mình cũng buông lỏng, giải trừ trói buộc lên Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, không sao chứ?" Trần Tiểu Nhạn vội vã truyền âm hỏi. Vừa rồi là gì vậy, Lục Văn Cự Mãng sao đột nhiên lại không động tĩnh gì nữa?

"Ha ha, chưa chết được. Thấy không Tiểu Nhạn, ta đã hạ được một thất cấp ma thú rồi đấy" Nó dùng chân trước đá lên người Lục Văn Cự Mãng. Trần Tiểu Nhạn chứng kiến toàn bộ cuộc chiến, kinh ngạc đến độ không nói lên lời. Một Thất Cấp Ma Thú, cứ như vậy mà chết đi?

Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống, tò mò hỏi "Rốt chiêu cuối cùng của ngươi là gì vậy?"

"Là tuyệt chiêu của ta, Đoạt Hồn" Tiểu Bạch ưỡn ngực tự hào. Đoạt hồn là một chiêu thức không nằm trong Phong, Địa, Thủy, Hỏa, Lôi, Quang Minh hay Hắc Ám thuộc tính, mà nó nằm trong Tử Vong Quy Tắc thuộc tam đại quy tắc, hai quy tắc khác là Sinh Mạng Quy Tắc và Vận Mệnh Quy Tắc. Đoạt Hồn công kích không phải lên thân thể mà trực tiếp tấn công vào linh hồn đối phương. Linh hồn công kích, đó một chiêu thức vô cùng đáng sợ! Vậy mà Tiểu Bạch lại sở hữu nó, rốt cuộc, Tiểu Bạch có lai lịch nguồn gốc như thế nào?

Trần Tiểu Nhạn chăm chú nhìn ma thú của mình, năm đó nàng chỉ thuận tay cứu một tiểu miêu đáng yêu, thật không thể ngờ qua bao nhiêu năm tháng, tiểu miêu đáng yêu lại trơ lên cường đại đến vậy.

"Nhạn, ngơ ngác gì đó, còn không tới lấy ma tinh hạch?" Tiểu Bạch nhận ra nàng đang ngẩn người lên thúc giục.

Trận Tiểu Nhạn rút đoản nhận ra, da của Lục Văn Cự Mãng tương đối dày vào dẻo dai, nếu không phải nàng đã đạt tam cấp chiến sĩ, muốn lấy thất cấp ma tinh hạch quả là khó khăn.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng nàng cũng lấy ra một viên ma tinh hạch còn đang tỏa ra màu xanh lam nhàn nhạt. Một viên thấp cấp ma tinh hạch trị giá khoảng 3-4 vạn kim tệ!

"Chỉ một viên thất cấp ma tinh hạch mà trị giá ngang ngửa với số kim tệ ba tháng qua ta vất vả có được" Nàng than thở.

Điều đó là dễ hiểu, cấp độ càng cao thì càng khó gϊếŧ, thất cấp ma tinh hạch trị giá khoảng vài vạn kim tệ, bát cấp ma tinh hạch có giá hơn 10 vạn kim tệ, cửu cấp ma tinh hạch trị giá khoảng trăm vạn kim tệ, còn về thánh vực ma tinh hạch, giá trị có thể lên đến vài ức (triệu), nhưng có lẽ không ai đem bán thánh vực ma tinh hạch.

Trần Tiểu Nhạn cho viên thất cấp ma tinh hạch vào túi, thu xếp một chút rồi nhanh chóng rời đi, bắt đầu hành trình trở về.



Trên đường về, ma thú càng ngày càng yếu, khi Tiểu Nhạn bước ra khu vực bên ngoài, gặp mấy con ma thú cơ hồ đều là tam cấp, tứ cấp, căn bản không có gì uy hϊếp. Cho dù là như vậy, nàng cũng không dám hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Ba tháng thí luyện, hiện tại Tiểu Nhạn toàn thân vẫn toát ra một cỗ hơi thở trầm ổn, nhưng trong khi động thủ thì tuyệt bất lưu tình. Nếu trước khi tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch, ánh mắt nàng hàm chứa sự chân thành, dễ dàng tin tưởng người khác, thì giờ đây, trong đôi mắt đang nhìn về xa xăm ngoài ngàn dặm là con ngươi thể hiện một sự lãnh đạm.

Cứ đi vài dặm nàng lại thả ra 'Tham Tri Chi Phong'

"Ý, có một nhóm người. Nhóm người này ẩn trốn ở trên cây làm gì nhỉ?" Tiểu Nhạn trong lòng nghi hoặc.

Lúc này phía nam cách nàng khoảng hơn một trăm thước có một gốc cây đại thụ cực lớn, phải đến tám người ôm không xuể, không biết là đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi, có khoảng mười mấy người đang ẩn ở trên đó. Tiểu Nhạn trong lòng hiếu kỳ, không tự chủ được mà lặng lẽ tiến đến gần.

Cực kỳ chậm rãi, cẩn thận tiến đến gần, nàng lẩn vào trong một bụi gai tùng giữa một rừng cỏ dày mọc rậm rạp, lúc đó mới thấy rõ được mười mấy người ở ngoài ba mươi thước đang ở trên cây cổ thụ.

Mười mấy người, mỗi người đều mặc một bộ hắc sắc y phục, bên hông đều đeo một thanh hắc sắc đoản nhận.

"Hắc sắc đoản nhận?" Tiểu Nhạn ánh mắt ngừng lại trên một thanh hắc sắc đoản nhận.

Vô luận là từ hình dạng cho đến màu sắc, đều giống với thanh hắc sắc đoản nhận mà nàng đang giữ trong tay như đúc. Đồng thời mười mấy người đang ẩn trên cây cổ thụ đều khiến nàng cảm nhận được một khí thế âm trầm, giống y như tên sát thủ đáng sợ đầu tiên mà nàng đã từng gặp.

"Đều là hắc sắc y phục, đều là hắc sắc đoản nhận, bọn chúng là cùng một tổ chức." Cho dù là một kẻ ngu đến mấy thì cũng phải thấy được điều này.

Tim Tiểu Nhạn không khỏi đập nhanh lên một chút, mà lúc này trên cây cổ thụ, mười mấy hắc y nhân đang khe khẽ đàm thoại

"Số 18 cùng với số 7 sao chưa thấy đến?" Một tên hắc y trong đó bất mãn nói.

"Không chừng chết rồi cũng nên." Một gã hắc y khác lạnh lùng.

"Án theo thời gian, cứ đợi đến đêm đã, nếu đêm nay mà bọn họ còn chưa tới, mặc kệ là bọn họ còn sống hay đã chết thì đều coi như là chưa vượt qua thử thách." Một gã hắc y trong đó lạnh lùng nói, những tên hắc y khác nghe tên hắc y đó nói vậy bỗng đều trở nên trầm mặc.

Trần Tiểu Nhạn đang ẩn trốn ở trong bụi cỏ cũng cảm nhận được, theo như cách nói chuyện của tên hắc y vừa rồi thì có lẽ y chính là thủ lĩnh của toàn đội, nàng trong lòng thất kinh: "Lúc trước tên sát thủ muốn gϊếŧ ta tu luyện Hắc Ám đấu khí chúc tính đã đạt tới lục cấp chiến sĩ, tên thủ lĩnh toàn đội kia e rằng còn mạnh hơn"

Lúc này nàng lập tức muốn thối lui, nhưng vừa mới lùi lại được vài bước, tên hắc y nhân vừa nói chuyện lúc nãy đột nhiên nhướng mày, ánh mắt chợt hướng về phía chỗ đứng của Tiểu Nhạn.

"Chíu!"

Đồng thời một đạo hắc sắc lưu quang cực nhanh bắn về vị trí của nàng. Tiểu Nhạn bị doạ đến phát hoảng, trong lòng minh bạch "Bại lộ rồi!", lúc này ma pháp phụ trợ 'Cực Tốc' lập tức được sử dụng, nàng tức thì sử dụng tốc độ nhanh nhất hướng ra bên ngoài ma thú sơn mạch mà phóng đi.

PS: Sắp trở về rồi, cuộc sống hoang dã sắp chấm dứt ~~~

~~~ Lạnh dã man, tay cứng đơ đơ cả lại rồi *cry*. Mọi người đọc vui ạ~~~

Bình Luận (2)

  1. user
    Nguyen Hoa (1 năm trước) Trả Lời

    Truyện hay quá

  2. user
    Sistine (1 năm trước) Trả Lời

    Hay

Thêm Bình Luận