Bàn Long Ngoại Truyện

8.48/10 trên tổng số 132 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trần Tiểu Nhạn sau khi "chết hụt" thì nhận ra bản thân mình đã xuyên không, lại còn xuyên vào cái bộ truyện Bàn Long của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị dài mấy nghìn chương. Xuyên thì cũng xuyên rồi, nh …
Xem Thêm

Chương 25: Ma thú sơn mạch
Ma thú sơn mạch vô cùng vô tận.

Bước vào trong đó, có một gốc cổ thụ không biết đã mấy trăm hay thậm chí phải đến mấy ngàn năm tuổi sừng sững hiên ngang che phủ cả đất trời, cỏ dại mọc um tùm trên mặt đất, những bụi gai mọc thành búi dầy đặc. Lá khô rụng khắp nơi, chân đạp trên mặt đất lập tức phát ra tiếng, chung quanh, cây leo cỏ dại mọc rậm rạp.

"Loại thâm sơn lão lâm này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, cỏ dại, cây leo thực quá dày đặc, xem chừng kể cả có ma thú mai phục ở cách mười thước cũng không thể nhìn ra." Trần Tiểu Nhạn trong lòng bất chợt lo lắng.

"Noi không chừng trong bụi cây trước mắt đang ẩn náu một con ma thú mãng xà cũng nên" Nàng hít một ngụm khí lạnh,

miệng lẩm bẩm niệm ma pháp chú ngữ, một làn gió nhẹ từ Tiểu Nhạn tỏa ra bốn phương tám hướng rồi biến mất trong không gian.

Phong hệ ma pháp - Tham tri chi phong!

Thông thường khi đã đạt tới cảnh giới tam cấp ma pháp sư thì đã có thể thi triển 'Tham Tri Chi Phong', tuy nhiên, thực lực càng mạnh thì cự ly do thám lại càng rộng, 'Tham Chi Tri Phong' tam cấp chỉ có thể do thám trong vòng chục thước trong khi ngũ cấp có thể quét qua phạm vi hơn trăm thước.

"Trong phạm vi hai trăm thước, chỉ có một con nhất cấp ma thú Phao phao thỏ và một con nhị cấp ma thú Thổ hạt tử mà thôi." Tiểu Nhạn tự tin nói.

Tham tri chi phong có thể cảm nhận được hình dạng và hơi thở của sinh vật.

Khí lưu cuộn xung quanh chân Tiểu Nhạn, chính là hiệu quả của Phong hệ phụ trợ ma pháp 'Cực Tốc'.

Nàng lặng lẽ tiến bước trong Ma Thú sơn mạch, cẩn thận chú ý xung quanh, Tiểu Bạch bên cạnh cũng đồng dạng, nó quét mắt nhìn bốn phương tám hướng, một người một thú cứ như vậy dần dần xâm nhập vào ma thú sơn mạch.

Ma Thú sơn mạch dài hơn vạn dặm, rộng khoảng bảy đến tám trăm dặm, tại phạm vi một trăm dặm ngoài cùng, hầu như chỉ có ma thú nhị cấp, đi vào thêm trăm dặm nữa chính là địa bàn cư ngụ của ma thú cấp năm hoặc cấp sáu. Nếu tiếp tục tiến vào, ma thú cấp bảy, tám, chín sẽ rất nhiều, thậm chí có thể xuất hiện cả Thánh vực ma thú. Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, nói không chừng, cửu cấp ma thú thấy buồn chán cũng chạy ra ngoài dạo chơi một chuyến. Cũng có thể vô tình rơi vào giữa bầy Lang hình ma thú số lượng lớn đến hơn vạn con. Nếu ngươi không may đυ.ng độ phải những điều đó chỉ có thể trách là số ngươi không tốt.

Tiểu Nhạn hành tẩu giữa Ma Thú sơn mạch được một lúc cũng có thể nhận ra vòng ngoài của Ma thú sơn mạch này không được tính là nguy hiểm.

Hai chân nàng nhẹ nhàng dụng lực, toàn thân liền phiêu dật bay lên một chạc cây cao chừng bảy tám thước, cẩn thận quan sát phía đằng xa.

"Nhạn Nhạn, phía xa xa kia có một dã trư" Tiếng Tiểu Bạch hưng phấn vang lên trong đầu Tiểu Nhạn. Nàng nheo mắt nhìn, quả nhiên thấy cách khoảng trăm mét có một con dã trư đang chăm chú liếc quanh bốn phía, nếu không phải là nàng đang đứng ở trên cao thì căn bản không thể nhìn thấy con dã trư một sừng này.

"Độc giác dã trư, là Địa hệ ma thú cấp ba." Trong đầu Tiểu Nhạn lập tực hiện ra thông tin liên quan tới Độc giác dã trư.

"Mặc dù chỉ là một tam cấp ma thú, 'Độc giác dã trư' cũng có thể dùng làm bữa trưa đây, thịt dã trư cũng ngon lắm chứ bộ."

Tiểu Nhạn bò rạp xuống ẩn mình giữa núi rừng lặng lẽ tiếp cận dã trư, do cỏ dại cùng những bụi gai quá dày đặc, con dã trư kia căn bản cũng không hề để ý đến nàng.

Khi chỉ còn cách Độc giác dã trư gần mười thước, nàng nấp trong một bụi cỏ, xuyên qua đám cỏ cũng có thể lờ mờ nhìn thấy con Độc giác dã trư ở gần đó.

"Hây!"

Tiểu Nhạn toàn thân như giao long xuất động, đột nhiên từ giữa đám cỏ dại nhảy phốc ra, đến khi Độc giác dã trư vừa mới cảnh giác quay đầu lại nhìn thì nàng đã như từ trên trời giáng xuống, mang theo kình phong mạnh mẽ đánh tới người nó. Con dã trư lập tức rống lên một tiếng điên cuồng, chiếc sừng vừa thô vừa dài trên đỉnh đầu lập tức nhằm nàng đâm tới.

Tiểu Nhạn uyển chuyển né tránh, tay khẽ vẫy, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Từ trên không trung xuất hiện những cự thạch to nhỏ khác nhau, thẳng tắp nện xuống đầu dã trư.

Địa hệ ma pháp – Toái Liệt Chi Thạch.

"Ầm!" Một âm thanh rợn người vang lên, xương đầu vỡ vụn, mặt đất cũng rung lên, Độc giá trư bị đất đá vụn đè lên che kín lấp, chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh gì nữa. Chỉ là một chiêu sơ cấp Địa hệ, nhưng với năng lực đã là ngũ cấp thì uy lực khủng bố hơn rất nhiều.

"Mặc dù ma tinh hạch của tam cấp ma thú chỉ đáng giá có mười kim tệ nhưng cũng không thể lãng phí" Tiểu Nhạn rút ra trong tay nải một cái bình đao, chỉ 2, 3 phát là đã có thể dễ dàng nậy xương đầu lên, bình đao nhẹ nhàng gẩy một cái, một ma tinh hạch màu thổ hoàng đã bật ra, Tiểu Nhạn một tay cầm ma tinh hạch lau vào có dại dưới đất một chút rồi cất vào trong bao.

Sau đó, bình đao trong tay nàng vô cùng thuần thục lột da Độc giác dã trư, cắt lấy bốn chân.

Chặt đại một ít nhành cây, Trần Tiểu Nhạn khẽ vung tay lên phát ra một ngọn lửa, làm qua loa một cái vỉ nướng đơn giản, bắt đầu nướng chân dã trư, Tiểu Bạch bên cạnh đã sớm thèm nhỏ dãi.

"Nhạn Nhạn, có thể mau chút, trực tiếp dùng Hỏa hệ làm chân giò chín được không a?"

"Dùng Hỏa hệ nướng? Nướng chân giò không phải cứ nhiệt độ cao là được đâu" Tiểu Nhạn cười nói, đồng thời lấy một ít muối thô rắc lên miếng thịt.

Mất một lúc, bốn cái chân giò đã được nướng xong.

Tiểu Nhạn cầm một cái gặm ăn, còn lại ba cái kia nhường Tiểu Bạch hết. Tiểu Bạch bây giờ đừng nói là ba cái đùi nướng dã trư, cho nó nguyên con Độc dã trư nó cũng có thể ăn hết.

Xử lý xong bữa trưa, Tiểu Nhạn dập lửa xóa dấu vết rồi cùng Tiểu Bạch lên đường.

Trong Ma Thú sơn mạch liên miên bất tận, các loài thực vật không biết đã sinh trưởng được bao nhiêu năm, đi giữa nơi này thực là phiền toái

Tiểu Nhạn ngửa mặt lên nhìn trời.

Trong rừng có quá nhiều đại thụ, cơ hồ che kín cả bầu trời, nhìn thấy cảnh này, nàng không khỏi nhớ lại kiến thức về cách sinh tồn trong thâm sơn lão lâm đã được học ở Ân Tư Đặc Học viện, tại loại địa phương khó có thể nhìn thấy mặt trời này, nhất định phải học cách phân biệt được phương hướng.

Tiểu Nhạn toàn thân linh xảo như viên hầu, nhẹ nhàng lướt qua đám gai mây dày đặc chắn đường, vừa mới đi được chừng hai bước.

"Kít ~" Trông thấy cảnh tượng cách đó không xa, nàng không khỏi hít một hơi dài.

Phía trước hơn mười thước có năm thi thể, ba nam và hai nữ. Năm thi thể này còn chưa thối rữa nhưng lại có những dấu vết rõ ràng cho thấy là đã bị ăn thịt. Năm thi thể đều không còn hoàn chỉnh, một nam nhân bị ăn mất hơn nửa một chân, bụng cũng có một lỗ thủng lớn, giữa đại tràng và tiểu tràng còn nguyên một vết cắt. Đầu của một nữ nhân cũng bị ăn mất hơn phân nửa, xương đầu lâu trắng bệch vẫn còn lại một ít dòi bọ bò ở trên. Năm thi thể này có lẽ đã ở đây được hai ba ngày rồi. Nàng đảo mắt nhìn năm cô thi thế, nhanh chóng phát hiện ra một chỗ vô cùng đặc thù. Năm thi thể này trên áo tại vị trí đều có vết máu, lại gần kiểm tra thì phát hiện trên mỗi thi thể đều có một đường cắt giống hệt nhau.

Ma thú không bao giờ làm ra điều này, chỉ có thể kết luận, đây là do bị người ta gϊếŧ, hơn nữa là cùng 1 người làm.

Trần Tiểu Nhạn trán bắt đầu rỉ ra mồ hôi. Nàng sao lại quên được, trong ma thú sơn mạch, ngoài việc ma thú đầy rẫy, còn một mối nguy hại khác, chính là con người!!



Loài người tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch để làm gì? Tuyệt đại đa số là để tìm kiếm ma tinh hoạch, gϊếŧ một con ma thú xong mới có thể có được một viên ma tinh hạch. Trong khi đó, nếu gϊếŧ chết một người, người đó hoàn toàn có thể nắm trong tay một vài ma tinh hạch. Như vậy hắn có thể có nhiều ma tinh hạch hơn rồi.

Đây là lòng tham.

Đều là do lòng tham, vì nơi đây có những người muốn dễ dàng sở hữu nhiều ma tinh hạch, gϊếŧ người khác trong Ma Thú sơn mạch để cướp đồ chính là biện pháp nhanh nhất.

Trần Tiểu Nhạn nàng nhất định sẽ không để bản thân rơi vào tình trạng giống như năm người này. Tiếp tục đi sâu vào trong ma thú sơn mạch. Trên đường đi, nàng gặp không ít hài cốt của người và ma thú, bản thân cũng chạm chán một vài ma thú yếu nhược. Buổi tối, sau khi làm thịt một con dã trư khác, Tiểu Nhạn và Tiểu Bạch đang cùng nhau nghỉ ngơi. Nàng không thể đốt lửa, trong ma thú sơn mạch mà đốt lửa, căn bản là tìm chỗ chết.

Ngồi trên mặt đất, trong lòng tĩnh lặng, Tiểu Nhạn chậm rãi nhắm mắt lại, đồng thời cảm thụ sự lưu động của Địa nguyên tố nổi lên bên dưới cũng như sự dao động của Phong nguyên tố ở chung quanh, cảm giác này giống như đang được ở trong vòng tay ấm áp của cha mẹ.

Đối với người có Địa, Phong hệ nguyên tố siêu đẳng như nàng, cảm ứng cũng tương đối rõ ràng.

Tiểu Nhạn trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh, thân thể tiến vào trạng thái ngủ. Trong trạng thái này, nàng tự tin phi thường, một khi mặt đất gần đó có gì chấn động hay có cái gì tiến nhanh làm cho gió lay chuyển, đều sẽ khiến cho nàng phát hiện mà bừng tỉnh.

Đêm dần trôi, Tiểu Bạch cũng cuộn tròn bên cạnh nàng ngủ.

Đêm khuya tối đen như mực.

"Soạt soạt ..." Tiếng cơ thể ma sát với cỏ dại khẽ vang lên.

Hai con Phong lang cường tráng với bộ lông toát ra toàn một màu sáng xanh một trước một sau lặng lẽ hành tẩu giữa núi rừng, hai con mắt xám ngắt cảnh giác liếc nhìn xung quanh, bốn chân khỏe mạnh bước bước trên đường không hề phát ra lấy một tiếng động.

Hàm răng trắng ởn phản xạ hàn quang lấp lóe trong đêm tối.

Tiểu Nhạn đang ngồi dưới đất chợt bừng tỉnh, chăm chú nhìn về phía đông, nàng cảm nhận được có ma thú tiến tới.

~~~ Nay up hơi muộn, mọi người đọc vui, có gì cho ý kiến ạ ~~~

Bình Luận (2)

  1. user
    Nguyen Hoa (1 năm trước) Trả Lời

    Truyện hay quá

  2. user
    Sistine (1 năm trước) Trả Lời

    Hay

Thêm Bình Luận