Chương 2: Chiến sĩ huấn luyện
Tại phủ đệ Ba Lỗ Khắc, Trần Tiểu Nhan đang ngồi trong phòng riêng ngẫm nghĩ. Ba Lỗ Khắc gia tộc, là một gia tộc trong tứ đại chung cực chiến sĩ đến từ Địa Ngục- Long Huyết chiến sĩ. Ba Lỗ Khắc gia tộc sau khi suy bại, đến nay chỉ còn ba thành viên: Tộc trưởng Hoắc Cách Ba Lỗ Khắc, và hai người con trai là Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc năm này khoảng 6 tuổi và Ốc Đốn Ba Lỗ Khắc khoảng 2 tuổi. Nhưng sẽ rất nhanh thôi, hài tử 6 tuổi Lâm Lôi sẽ nhanh chóng quật khởi, dưới sự giúp đỡ của hồn ma Thánh Ma Đạo và ma thú mạnh mẽ của mình, hắn sẽ đứng đỉnh ở Ngọc Lan đại lục này. Trần Tiểu Nhạn cảm thấy may mắn vì xuyên tới Ô Sơn tiểu trấn và gặp được Lâm Lôi bọn họ, chứ nếu xuyên vào Ma Thú Sơn Mạch, nơi tập trung toàn ma thú thì giờ chắc nàng đã thành bộ xương rồi, có khi xương cũng không còn...
"Tiểu Nhạn. có nước ấm rồi đó, con mau đi tắm đi" Giọng nói hòa ái của quản gia Hi Lý vang lên, ông cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, còn nhỏ như vậy mà phải xa cha mẹ, sống ở một nơi xa lạ.
Ngâm mình trong mộc dũng, Trần Tiểu Nhạn thầm thở ra một hơi. Nàng là một bé gái, lúc cởϊ qυầи áo thực sự là có chút run rẩy. Lâm Lôi và mọi người đều gọi mình là huynh đệ, cứ nghĩ phải mang thân xác nam nhân. Nhưng thật ra cũng không thể trách bọn họ, thân hình này còn nhỏ, chưa phát dục, da lại sạm đen, cũng không giống các bé gái bình thường,mái tóc đen lại cắt ngắn, nhìn qua chẳng khác nào một nam hài.
"Thật ra ở nơi này cũng không tệ lắm, chỉ là không có nàng..." Trần Tiểu Nhạn thở dài. Nàng dường như đã chấp nhận một điều rằng, nàng đã không thể nói lên cảm xúc của mình với người nàng yêu mến.
"Tiểu Nhạn ca ca, ta vào cùng huynh nha!" Giọng nói non nớt của trẻ nhỏ vang lên ngoài cửa, sau đó đó một cái đầu lấp ló nhìn nàng, đúng là tiểu Ốc Đốn. Trần Tiểu Nhạn phì cười, nàng rất thích trẻ con, nhất là những đứa trẻ đáng yêu như tiểu Ốc Đốn.
"Vào đây đi, ca ca tắm cho đệ"
Ốc Đốn nghe vậy thì mắt sáng lên, hắn nhanh nhảu chui vào mộc dũng tắm cùng nàng.
"Có Tiểu Nhạn ca ca thật tốt, ca ca của đệ thường không có thời gian chơi cùng đệ" Tiểu Ốc Đốn ngay lập tức cáo trạng ca ca mình.
Nàng mỉm cười không nói gì, xoa đầu đứa nhỏ này, nàng cũng cảm thông cho Lâm Lôi, hắn là trưởng tử của gia tộc Ba Lỗ Khắc, trọng trách đè nặng trên vai, tự nhiên sẽ phải cố gắng hơn người khác, thời gian chơi cùng tiểu Ốc Đốn cũng không có nhiều là phải thôi. Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho tiểu Ốc Đốn thì cũng là lúc Lâm Lôi học xong và chuẩn bị đi tắm, nàng bế tiểu Ốc Đốn dạo quanh phủ chờ tới giờ cơm thì quay về.
Không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ, Hoắc Cách thực ra cũng không nghiêm khắc như trong truyện miêu tả, ông cười hòa ái nhìn hai đứa con của mình, nhưng nàng biết trong lòng ông có một nỗi khổ đè nặng.
"Hoắc Cách đại nhân, con muốn xin người cho phép con ngày mai tham gia huấn luyện cùng Lâm Lôi" Trần Tiểu Nhạn mở lời hướng Hoắc Cách xin phép. Ông nhìn nàng một hồi, sau đó gật đầu chấp thuận " Tốt, sáng sớm mai, con hãy cùng Lâm Lôi bọn chúng tập luyện. Nhớ kỹ, phải tập luyện chăm chỉ, không được lười biếng!" Ông nghiêm nghị nói.
"Vâng!" Nàng cười vui vẻ, sau đó vùi đầu vào ăn cơm.
Buổi tối đầu tiên tại Ngọc Lan đại lục của nàng cứ thế êm đềm trôi qua.
***
Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên của mặt trời ló dạng, khí lạnh vẫn bao trùm cả tiểu trấn, Trần Tiểu Nhạn và những đứa trẻ khác đang đứng nghiêm trang nhìn vị trung niên trước mắt.
Trích dẫn nguyên văn: ""Muốn trở thành một chiến sĩ vĩ đại thì ngay từ nhỏ đã cần phải khắc khổ rèn luyện." Vị trung niên nhân đứng đầu hai tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu lạnh lùng cất tiếng. Khi ánh mắt lăng lệ ấy quét qua đoàn đội đứng phía bắc, đám quân 6, 7 tuổi đó đều mím chặt môi, những con ngươi đen láy như dán chặt lấy vị trung niên nhân này, tuyệt đối không có một âm thanh nào phát ra.
Vị trung niên nhân đứng đầu này tên là Hi Nhĩ Mạn, là đội trưởng đội hộ vệ của gia tộc Ba Lỗ Khắc tại Ô Sơn trấn.
"Các ngươi đều là thường nhân, không thể giống như những quý tộc có đấu khí mật điển vô cùng lợi hại để tu luyện, muốn vượt lên, để sau này không bị người khác xem thường, các ngươi phải tuân theo phương pháp rèn luyện cổ điển nhất, đơn giản nhất, phổ biến nhất mà rèn luyện thân thể, đả thông khí lực, đã rõ chưa?!"
Hi Nhĩ Mạn đưa ánh mắt hướng về phía đám quân hài tử này.
"Rõ!" Đám quân thiếu niên cùng đồng thanh hô vang hưởng ứng.
"Tốt lắm." Hi Nhĩ Mạn hài lòng gật gật đầu."
Trần Tiểu Nhạn đưa mắt nhìn xung quanh, những đứa trẻ 6,7 tuổi xung quanh thì thần thái lộ ra nét mơ hồ, nhưng đám thiếu niên hơn 10 tuổi đều toát lên vẻ kiên nghị, có lẽ bọn họ hiểu được lời Hy Nhĩ Mạn nói có ý nghĩa gì. Bên cạnh Lâm Lôi cả người toát ra vẻ hưng phấn, đôi mắt hiện lên sự quật cường, kiên nghị mà hiếm đứa trẻ 6 tuổi nào có được.
"Sáng sớm, lúc mặt trời nhô cao, vạn vật sinh sôi nảy nở, chính là thời khắc để hấp thụ tinh hoa thiên địa, nâng cao tiềm lực thân thể của chúng ta một cách tốt nhất. Vẫn như cũ, hai chân cách nhau một khoảng bằng vai, đầu gối hơi chùng xuống một chút, hai tay thu về ngang hông, thành 'Uẩn Khí Thức', với uẩn khí thức thì quan trọng nhất là phải tập trung sự chú ý, giữ cho lòng bình tĩnh, hít thở thực tự nhiên." Hy Nhĩ Mạn dõng dạc hướng dẫn.
Tức thì 100-200 đứa trẻ, trong đó có cả Tiểu Nhạn thực hiện tư thế Uẩn Khí Thức. Tư thế này không khác gì tư thế đứng tấn như nàng đã từng được học ở thế giới cũ.
"Nhớ kỹ, phải tập trung sự chú ý, giữ cho lòng bình tĩnh, hít thở tự nhiên." Hi Nhĩ Mạn đi giữa đám thiếu niên, cao giọng hô vang. Trần Tiểu Nhạn vững vàng tư thế, đã đạt được đến cái "Thâm, Bình, Ổn". Bất quá cái thân thể này vẫn còn non nớt, để giữ được tư thế này một lúc lâu quả thực là khó khăn.
Nhận thấy nhóm 6,7 tuổi đứng run rẩy, khó khăn, Hy Nhĩ Mạn liền bước về phía chúng. Cả đám nhóc liền nhao nhao lên.
"Mọi người làm tốt lắm" Hy Nhĩ Mạn hừ lạnh một tiếng. Được khen ngợi, nhất thời cả đám hài tử đứng thẳng lên, ưỡn ngực về phía trước. Hy Nhĩ Mạn khóe miệng thoáng nét cười, sau đó bước lên phía trước cới áo, những sẹo do đao kiếm để lại, đối với bọn họ mà nói, chính là những huy chương cao quý. Sau đó, ông ta tiến tới một tảng đá to, dễ dàng nhấc bổng nó lên. Vẫn biết Hy Nhĩ Mạn là một vị chiến sĩ mạnh mẽ, nhưng khi thấy cảnh này, Trần Tiểu Nhạn vẫn không khỏi trợn mắt, há hốc miệng.
Trích dẫn nguyên văn:""Chưa nhằm nhò gì, trải qua một thời gian huấn luyện, các ngươi đều có thể làm thế với những tảng đá lớn hơn một chút nữa." Hi Nhĩ Mạn tiện tay ném tảng đá, tảng đá liền bay xa hơn mười thước. "Bồng!"Nặng nề rơi xuống bên cạnh một gốc cây đại thụ. Mặt đất rung lên ầm ầm. Hi Nhĩ Mạn lập tức đi về phía đám loạn thạch ở đằng trước.
"Hô!"
Hi Nhĩ Mạn hít sâu một hơi, toàn cơ thể hiển nhiên bộc lộ ra những nét nổi bật nhất, Hi Nhĩ Mạn một quyền trực tiếp hướng đến một khối đá xanh trong đó, nắm đấm xuyên phá không khí, tiếng rít bén nhọn vang lên bên cạnh khiến lũ trẻ không khỏi trố hết cả hai mắt, chỉ thấy nắm đấm của Hi Nhĩ Mạn mạnh mẽ nện thẳng lên trên tảng đá xanh.
"Bồng!" Nắm tay giáng thực mạnh xuống tảng đá, khiến tim lũ trẻ chực như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Đó quả nhiên là một tảng đá vô cùng cứng rắn.
Chỉ thấy tảng đá chấn động, sau đó liền xuất hiện 7, 8 vết nứt. Cuối cùng "Bồng!" một tiếng tứ phân ngũ liệt, trong khi nắm đấm của Hi Nhĩ Mạn thì đến một vết thương cũng chẳng có."
Quả nhiên là mạnh mẽ! Trần Tiểu Nhạn nuốt một ngụm nước bọt, nàng sau này có thể làm được như thế không? Nhìn đám trẻ con đang dại ra trước màn trình diễn của Hy Nhĩ Mạn, Trần Tiểu Nhạn lắc đầu, không, nếu có thể nàng muốn trở thành Ma Đạo Sư hơn là Chiến Sĩ. Nhưng Ma Đạo Sư yêu cầu khắt khe về thiên phú, nàng không chắc mình sẽ có thiên phú để học hay không.
Phía trước Hy Nhĩ Mạn lại bắt đầu giảng giải, nhưng thực sự những đứa trẻ này còn quá nhỏ, chẳng bao lâu, chúng không chịu được mà ngồi bệt xuống. Nàng cũng cảm thấy bản thân sắp đạt tới giới hạn rồi, chân nàng run rẩy, tê dại như thế chúng không phải của nàng nữa. Rốt cuộc không thể chịu được thêm nữa, nàng ngã phịch xuống đất, nhìn xung quanh, tiểu đoàn 6-7 tuổi đều đã ngã, thậm chí bên tiểu đoàn 10 tuổi cũng ngã đi một vài người. Thế nhưng Lâm Lôi hắn vẫn cắn răng đứng trụ, vẫn biết trong người hắn ẩn chứa Long huyết chiến sĩ huyết mạch, nhưng rõ ràng là đã có sự bất đồng rồi! Trần Tiểu Nhạn cảm thán, cho dù là thời đại nào, là con ông cháu cha thì đều có xuất phát điểm cao hơn người khác! Nghỉ ngơi trong chốc lát, quá trình huấn luyện lại tiếp tục.
Kết thúc một buổi huấn luyện, cả người Trần Tiểu Nhạn ê ẩm đau nhức, cho dù nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ngờ khắc nghiệt đến vậy. Như thường lệ, kết thúc buổi huấn luyện, bọn trẻ nhao lên đòi Hy Nhĩ Mạn kể chuyện.
"Lâm Lôi, ta về trước, ngươi ở lại với mọi người nghe kể chuyện đi" Tiểu Nhạn nói với Lâm Lôi
"Ừ, ngươi về trước đi, một lát nữa ta mới trở về" Những câu chuyện của Hy Nhĩ Mạn thực sự có sức hút rất lớn với bọn trẻ.
Trần Tiểu Nhạn trở về tắm rửa cho hết mồ hôi trên người, sau đó leo lên giường khoanh chân ngồi. Nàng thử theo trí nhớ của mình, thử tiến vào trạng thái tường minh*, Lâm Lôi có người chỉ dẫn, nhưng là chuyện về sau, hơn nữa hắn là thiên tài, còn nàng phải sớm tự mình tu luyện, như vậy sau này cơ hội sống sót và thành tựu cũng cao hơn.
*Tường Minh: mọi người có thể hiểu như ngồi thiền tĩnh tâm vậy đó.
Tác giả: Chậc, tu luyện tu luyện, ta cũng muốn tu luyện mà nghe khắc khổ quá :'(
Truyện hay quá