Mua được thuốc nước cùng băng gạc, Lâm Dực liền ngăn Ôn Kỳ trước cửa quán bar, không nói không rằng đẩy người trở về.
Mà Ôn Kỳ cũng không trốn tránh, trầm tĩnh nhìn Lâm Dực, bộ dáng nhìn là biết chẳng tha thiết tán dóc gì với cái tên trước mặt này.
Trong quán rượu vẫn ồn ào như cũ, Lâm Dực kéo tay Ôn Kỳ một đường nhìn quanh, muốn tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, ít người dòm ngó.
“Chuyện gì xảy ra với cậu vậy hả?”
Trước mắt đột nhiên nhảy ra một người, là Tần An, hắn ta đang nhíu mày trừng mắt nhìn Lâm Dực, tức giận hỏi.
Lâm Dực cũng không muốn cùng hắn nói nhảm, trực tiếp lôi người lại hỏi một câu: “Có chổ nào vắng vẻ một chút không?”
Tần An liếc mắt nhìn Ôn Kỳ sau lưng Lâm Dực, lại nhìn bịch thuốc trong tay Lâm Dực một chút, biết rõ bây giờ có nói gì đối phương đều chưa chắc có thể nghe vào tai, hắn cũng coi như thức thời lập tức xoay người, mang Lâm Dực đến phòng nghỉ của nhân viên phục vụ.
Lại nói anh bạn Tần An này, hắn đối với Lâm Dực cũng coi như hiểu biết khá rõ, nói thật là Tần An hắn chưa từng thấy Lâm Dực đối với ai chủ động như vậy bao giờ, hoặc là nói, hắn đã rất rất lâu chưa thấy lại Lâm Dực đối với một người nam nhân để bụng đến như thế. Cũng vì lý do đó, cho dù trong bụng hiện tại đang chứa một đống vấn đề cùng lời nói muốn xổ ra, hắn vẫn như cũ không nói thêm lời dư thừa, chỉ lại gần vỗ vỗ vai Lâm Dực, rồi quay trở về đại sảnh, tiếp tục kể chuyện cho đám hồ bằng cẩu hữu của mình.
Rút cuộc, đợi cho Lâm Dực tay đã đổ đầy mồ hôi băng bó xong, đang mắc nhìn chằm chằm vào cái đầu đã bị mình quấn như cái dây tràng hạt nhếch miệng cười, thì giọng nói không nhanh không chậm của Ôn Kỳ cũng theo đó vang lên——
“Như tôi đã nói với anh vừa nãy, anh đừng phí tâm vào chuyện của tôi nữa.”
Lâm Dực nhíu nhíu mày, tạm dừng mất vài giây, rồi mới rủ mắt nói: “Ừ, tôi đã hiểu rõ.”
“Biết rõ thì tốt.” Vừa nói xong, Ôn Kỳ cũng liền đứng dậy, sờ lên băng gạc ở thái dương, “Còn có việc gì không?”
Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên gần hơn, Lâm Dực ngược lại có chút không được tự nhiên, nhìn nhìn cái cằm của người trước mặt, ho nhẹ một tiếng: “… Đã không có việc gì.”
Lâm Dực cũng vừa mới phát hiện ra một điều, kỳ thực phần cằm bên trái của Ôn Kỳ có một vết sẹo nhạt màu lớn bằng nữa ngón tay, bởi vì vị trí gần sát phía dưới, cho nên phần lớn mọi người đều không chú ý đến.
Kỳ cục là, Lâm Dực cũng không hiểu vì sao mình lại đối với sự tồn tại của vết sẹo này, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Chẳng qua, y cũng biết rõ, Ôn Kỳ chắc chắn sẽ không nói cho mình biết, ít nhất, hiện tại sẽ không.
Để hiểu biết thêm người ta, Lâm Dực làm như lơ đãng nâng nâng gọng kính, rồi hỏi: “Không biết Ôn tiên sinh….hiện đang làm nghề gì?”
Ôn Kỳ đã định ly khai, nghe thấy lời Lâm Dực nói, hắn mới ngừng bước chân, ngay thẳng trả lời: “Thầy giáo Piano.”
Đáp án này không phải đặc biệt vượt quá dự kiến của Lâm Dực, ngay từ lúc y quan sát hai tay của đối phương thì đã mơ hồ đoán được điều này, chẳng qua khi Ôn Kỳ nói ra ba chữ “Thấy giáo Piano” này thì tiềm thức của Lâm Dực cũng đồng thời nhớ ra cái gì đó, đáng tiếc, còn chưa kịp bắt lấy thì nó đã lóe lên rồi biến mất, làm thế nào cũng không thể nhớ nổi.
Dù vậy, Lâm Dực cũng không muốn tốn sức suy nghĩ làm gì, chủ động vươn tay: “Làm quen nha, tôi gọi Lâm Dực, là giảng viên đại học, chủ giảng môn mỹ thuật tạo hình. Nhắc tới, chúng ta cũng coi như cùng ngành, đều liên quan đến nghệ thuật, đúng không?”
Ôn Kỳ hừ lạnh một tiếng, cũng không có thò tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dực giả bộ khách sáo hỏi: “Cho nên?”
Cho dù có nguy cơ bị vạch trần tâm tư, trên mặt Lâm Dực vẫn giữ vững tươi cười, kiên trì trả lời: “Cho nên…có thể lưu lại phương thức liên lạc không?”
Đúng vậy, người vừa có năng lực rẽ ngoặt vạn dặm vừa có thể mặt dày xin số điện thoại ngoại trừ Lâm Dực ra thì đàn ông bình thường cơ hồ làm không được à, việc này nếu đổi cho Tần An thì câu chuyện có lẽ sẽ diễn biến như thế này—— một câu thôi, có cho hay không, không cho thì lão tử tự mình đi tra, cô có tin nếu tui tra ra liền ngay lập tức đặt hoa Lily online giao tận mặt không hả?
Đáng tiếc, Lâm Dực không phải Tần An, Lâm Dực…Là loại người vốn rất rụt rè.
Mà ngoài ý muốn chính là, Ôn Kỳ lần này không có cự tuyệt y.
Sau khi âm thầm ghi nhớ một chuỗi các con số trên màn hình điện thoại di động, Lâm Dực rõ ràng có chút đắc ý vênh váo, ngẩng đầu, “Vậy, để tôi tiễn anh ra ngoài.”
Ôn Kỳ lé mắt, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, cắn răng gằng từng chữ một: “Gặp lại sau, Lâm tiên sinh.”
Lâm Dực khẽ giật mình, sau đó khẽ cười rộ lên, gật gật đầu: “Lần sau —— “
Kết quả lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Ôn Kỳ đã bước chân ra khỏi phòng nghỉ được một nữa bỗng nhiên quẹo trở về, động tác dứt khoát khóa cửa lại, quay đầu, trên mặt cực lực đè nén sự bối rối.
Lâm Dực bị dọa cho giật mình: “Làm sao vậy?”
Ôn Kỳ cũng không lên tiếng, sắc mặt càng trở nên ngưng trọng, nhìn chung quanh một vòng.
Phòng nghỉ không lớn, bên trong chỉ có một buồng vệ sinh chuyên dụng cho nhân viên, đi qua vài bước, Ôn Kỳ đẩy cửa ra, ánh mắt dừng trên hàng rào bảo vệ bên ngoài chiếc cửa sổ nhỏ hẹp.
Lâm Dực vẻ mặt buồn bực, định đi qua đứng chung một chổ với người ta, chợt nghe sau lưng truyền đến một trận tiếng động vặn bẻ tay nắm cùng với âm thanh dùng đại lực không kiên nhẫn gõ cửa.
Lập tức phản xạ có điều kiện thụt lùi vài bước, Lâm Dực trừng lớn hai mắt, cố gắng hết sức trách xa cánh cửa đầy thị phị kia.
Chẳng qua…y rất muốn thốt lên, cái này cmn là tình huống gì đây?
Quay đầu nhìn về phía Ôn Kỳ, trong mắt Lâm Dực lập tức hiện đầy hai chữ kinh ngạc.
Ôn Kỳ lúc này ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại, cứ nhìn chằm chằm vào hàng rào sắt bên ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ, vài giây đồng hồ sau, hắn lại xoay người mở cửa tủ phía dưới bồn rửa tay ra, cẩn thận lục lọi gì đấy.
Âm thanh gõ cửa càng lúc càng lớn, xen lẫn là tiếng chữi bới của đàn ông, Lâm Dực nghe không rõ người nọ kêu cái gì, chỉ mơ hồ nghe rõ được vài tiếng: “Ôn Kỳ”.
Nheo lại mắt, Lâm Dực đi đến trước mặt Ôn Kỳ: “Anh muốn làm cái gì? Để tôi giúp anh một tay.”
Ôn Kỳ không trả lời, từ trong ngăn tủ kéo ra thùng dụng cụ phủ đầy tro bụi, hắn mở nắp thùng nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó từ bên trong lôi ra một cái kìm.
“Mau qua đây!”
Phát giác được ý đồ của Ôn Kỳ, Lâm Dực vội vàng tiến lên trước, tiếp nhận đồ vật trong tay đối phương, giẫm lên nắp bồn cầu trèo ra bệ cửa sổ, rồi ngồi xổm ở phía trên dùng kìm cắt hàng rào bảo vệ.
Mà trên thực tế, Lâm Dực cũng không phải là loại đàn ông có thể làm được những việc nặng thế này, bình thường mấy việc chân tay trong nhà cũng đều do Nam đại ca phụ trách, cậu nhiều lắm là làm chân sai vặt chạy đi mang đồ đạc đến mà thôi. Vừa nãy, sỡ dĩ cậu hùng hổ vung tay ôm đồ vào người mình, chủ yếu là do Lâm Dực theo bản năng cảm thấy,.. cảm thấy Ôn Kỳ có một đôi tay mang nồng đậm hơi thở nghệ thuật, thật sự không hề thích hợp tiếp xúc với những công việc nặng nhọc kiểu này được.
Chính vì phản ứng theo bản năng, nên y đã hoàn toàn không để ý đến năng lực thực tế của mình cùng Ôn Kỳ hoàn toàn kém xa.
Mắt thấy người ở phía ngoài sắp phá cửa xông vào, mà Lâm Dực vẫn đang bận rộn loay hoay, cái trán cũng đã đổ đầy mồ hôi, cứ thế mà ngay cả một đoạn hàng rào cũng chưa cắt được cho ra hồn.
Cũng may, Ôn Kỳ không phàn nàn gì, cũng không gấp gáp giống lúc đầu nữa, chỉ dựa lưng vào vách tường, buồn cười nhìn ánh mắt Lâm Dực rõ ràng đã khẩn trương muốn chết mà vẫn ra vẻ trấn định.
Cuối cùng, trong lúc Lâm Dực tay run run, thật vất vả bấm gãy một đoạn hàng rào chính giữa, lại cố sức dùng cái kìm mở rộng chung quanh, thì thanh âm của Ôn Kỳ đột nhiên truyền tới: “Có thể rồi.”
Lâm Dực lau mồ hôi, nhìn nhìn thành quả lao động của mình, quay đầu bán tín bán nghi: “Cái này có thể —— “
Lời còn chưa dứt, Lâm Dực đã bị dọa cho tóc gáy đều dựng đứng, cuốn quýt trốn về phía sau, Ôn Kỳ với một đôi chân dài cứ như vậy kề sát vào mắt kính của y lướt ngang qua.
Lại càng bi ai hơn, Lâm Dực bởi vì dùng lực lui về sau quá lố, y cứ thế trực tiếp từ trên bệ cửa sổ đập xuống dưới đất.
Chú ý, là đập thật đó, cho dù nói nắp bồn cầu có vỡ thành hai mảnh thì cũng không quá chút nào.
“…”
Tận lực kéo căng da mặt để cho biểu hiện thoạt nhìn không quá dữ tợn, Lâm Dực bưng bít phần xương cụt thiếu chút nữa đã dập nát, cố gắng ngẩng đầu, làm cho hai dúm tóc từ trên trán rủ xuống, nhìn thế nào cũng thấy hết sức chật vật.
Mà giờ phút này, Ôn Kỳ đã sớm lấy lại thăng bằng, nhìn hàng rào bị đá cong hướng ra phía ngoài, khe hở phía dưới đã có thể cho một người miễn cưỡng chui qua, vì vậy hắn lập tức chống tay lên bồn rữa mặt, động tác dứt khoát nhảy lên bệ cửa sổ.
Sau đó…
Sau đó, không có sau đó nữa.
Ôn Kỳ đào tẩu không chút do dự, thậm chí con mắt cũng chưa từng chớp lấy một lần.
Lâm Dực ngồi dưới đất, ngửa đầu khẽ nhếch miệng, sau nửa ngày, đẩy kính mắt đã trượt đến chóp mũi, lần nữa xác nhận —— Ôn Kỳ, đích thật là đã ra đi.
×…
Giật giật gân cốt đã cứng ngắc nơi eo, Lâm Dực nhịn không được chửi đổng dưới đáy lòng.
Mà chửi đổng cũng chưa kịp chửi xong, chưa tới một giây sau, bọn người ngoài cửa rốt cục đã cạy mở khóa thành công, tập thể lập tức xông vào trong. Lâm Dực nhìn bộ dáng của mười mấy tên lưu manh to con trước mặt, rốt cục còn thay Ôn Kỳ lau lau vài giọt mồ hôi lạnh, tuy rằng y không biết nội tình giữa bọn họ tột cùng là gì, bất quá có một điều hết sức đáng giá mà y có thể khẳng định, may mà Ôn Kỳ chạy được nhanh, không thì dựa vào tình hình trước mắt, chắc chắn sau cuộc ẩu đã này thì rõ ràng Ôn Kỳ không chết thì cũng bị thương nặng à.
Vì vậy, Lâm Dực ngồi xếp bằng ở bên cạnh bồn cầu, hít thở thật sâu, nhìn nhìn tên cầm đầu với một vẻ mặt hết sức vô tội: “Tôi cái gì cũng không biết, tôi chỉ mượn nhà vệ sinh chổ này giải quyết chút đỉnh, a, ha ha ha ha.”
“×!”
Đoán chừng là bọn người trước mặt thật sự không đem Lâm Dực coi ra gì, chỉ thấy tên cầm đầu ngay cả liếc nhìn Lâm Dực một cái cũng lười, dồn sức phun một bãi nước bọt trên mặt đất, chữi mẹ nó, rồi quay người giơ một tay lên: “Đi ra ngoài lục soát, khẳng định cậu ta còn chưa có chạy xa đâu!”
Vừa nói xong, một đám người lập tức biến mất sạch sẽ, triệt để xem Lâm Dực như người vô hình.
“…”
Thật kinh ngạc à, Lâm Dực nhịn không được tắc luỡi, xã hội đen hiện tại… cmn quá nhân tính rồi.
Ngồi một lúc, Lâm Dực vịn bồn cầu đở người đứng lên, dịch từng bước nhỏ đi ra ngoài.
Cậu không gấp, y còn có rất nhiều thời gian để tìm hiểu một người.
Tần An lúc này còn đang cùng mấy tên bạn tốt ở trong đại sảnh tán dóc, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Dực không biết khi nào đã đứng trước mặt, hắn trước tiên là sững sờ, tiếp theo nhìn chằm chằm vào cái tay đang đỡ thắt lưng của Lâm Dực, khóe miệng rung rung, sắc mặt… hèn mọn.
Lâm Dực cũng chẳng muốn giải thích cho hắn, khoát khoát tay liền muốn rời đi: “Về trước đây.”
“—— đợi một chút!”
Chợt nhớ tới còn có chuyện quan trọng chưa nói, Tần An vỗ chân cái đét, bắt lấy cánh tay Lâm Dực, đem y xô sang một bên, vẻ mặt đứng đắn hiếm có: “Cậu biết Lục Nhiên?”
颗椰: không biết tiếng trung gọi là gì, thấy bên mình gọi là tràng hạt