Đúng vậy, ở chung.
Chạng vạng tối, Lâm Dực đứng ở trước cửa, ánh mắt có chút sờ sợ mà nhìn Ôn Kỳ đem đồ đạc của mình chuyển vào phòng ngủ…của Ôn Kỳ.
“Lâm thúc thúc.” Ôn Lục đi ra từ phòng nhỏ kế bên, vuốt mắt chào hỏi.
Lâm Dực lại càng hoảng sợ, giây tiếp theo liền kinh ngạc chuyển hướng qua Ôn Kỳ: “Sao nhóc vẫn còn ở nhà?”
“Thế nào?” Ôn Kỳ tựa vào cửa phòng ngủ, sắc mặt vẫn lạnh lùng như thường ngày, “Hôm nay là cuối tuần, nhà trẻ được nghỉ.”
“…”
Đối mặt với Ôn Kỳ hỏi mặt đằng trả lời một nẻo, Lâm Dực gãi gãi mặt, thức thời không có nói thêm gì nữa.
Vừa rồi lúc trong xe, Lâm Dực đã biết cảm xúc của Ôn Kỳ không được bình thường, sau khi Tần An rời khỏi hắn liền không phản ứng gì nữa, cứ thế yên lặng suốt một đường, miễn bàn đến bầu không khí lúc ấy còn khẩn trương biết bao nhiêu.
Lâm Dực không có cái năng lực suy đoán được nguyên nhân bên trong, mà thật lòng y cũng không dám hỏi.
Mắt thấy Ôn Kỳ im lặng quay người vào phòng, tiếp tục sắp xếp đồ đạc, Lâm Dực sờ sờ chóp mũi, do dự có nên dày mặt theo sau người ta hay không?
Nói thật, Lâm Dực đặc biệt muốn biết Ôn Kỳ đã đi đâu những ngày qua, làm sao mà ngay cả mặt hắn y cũng chưa thấy được một lần, kết quả lời nói đã đến bên miệng, nhưng dù làm thế nào y vẫn không thể nói ra được —— thật mẹ nó kì cục quá đi!
Vì vậy trái lo phải nghĩ một hồi, Lâm Dực cuối cùng bị những suy diễn của mình dọa sợ, cắm cọc tại nguyên chỗ bảo trì trầm mặc.
“Thúc thúc?”
Cúi đầu xuống, Lâm Dực phát hiện Ôn Lục đang trưng vẻ mặt tò mò nhìn mình chằm chằm vào cái tay đang quấn đầy băng của mình.
Hơi chút dừng lại hai giây, Lâm Dực liền xuất ra sự nhiệt tình dối trá vẫn thường hay dùng khi dạy học, nghiêm trang mà nói cho nhóc biết: “Về sau ngàn vạn đừng học Lâm thúc thúc, đánh nhau cũng không phải thói quen tốt.”
“Anh không vào à?”
Đang nói nữa chừng, y lại trong thấy Ôn Kỳ đột nhiên gõ gõ lên cửa phòng ngủ, nhìu hàng lông mày hỏi như vậy.
“… Ồ.”
Nói không rõ vì sao, Lâm Dực cảm thấy toàn thân không được tự nhiên cho lắm, cánh tay cẳng chân giống như không còn là của y nữa rồi. Mà chuyện càng làm cho y đứng ngồi không yên, là ánh mắt của Ôn Kỳ vẫn một mực chưa rời khỏi người y một giây một phút nào, thẳng cho đến khi hắn nghiêm mặt quay vào phòng.
“Ôn —— “
Không đợi cho Lâm Dực nói hết câu, Ôn Kỳ đã quay đầu bỏ đi.
×.
Lâm Dực có chút ngây người.
Mẹ nó chẳng lẽ cái người này chính là nhân vật mà mọi người hay nhắc đến trong truyền thuyết…bá đạo lãnh khốc đây sao?
Cứ như thế, thẳng đến sau bữa cơm tối, ngay cả Ôn Lục cũng ngủ rồi, Lâm Dực đang uốn éo ở trên ghế sô pha, hai mắt lom lom mà dõi theo Ôn Kỳ đem Ôn Lục ôm trở về phòng, mặt không biểu tình tiến bước, vẫn như trước mím chặt môi không hề phát ra bất kì âm thanh nào.
Buồn bã rũ mắt, Lâm Dực nhớ tới lúc ban ngày, Tần An còn ôm vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, phỏng đoán Ôn Kỳ đây là muốn bồi thường cho khoản nợ xém mất tay của y, mà chính mình tuy mặt ngoài vẫn giả trang chính trực còn xém chút nữa đã đổi tên thành Ẩn Nhẫn rồi, nhưng y càng rõ ràng cái niềm hưng phấn đang càng lúc càng lớn mạnh trong nội tâm của mình là từ đâu đến so với bất kì ai khác.
Ánh sáng trước mặt bỗng nhiên có chút mờ tối, Lâm Dực ngẩng đầu, mới phát hiện Ôn Kỳ không biết lúc nào đã bước đến bên cạnh, theo tư thế này ngẩng mặt nhìn lên, vết sẹo nhạt màu bên phía cằm trái của đối phương trông có vẻ khá rõ ràng.
“Anh ngủ trong phòng đi!” Ôn Kỳ mở miệng, ngữ khí lãnh đạm, “Tôi sẽ ngủ bên phòng piano, tôi có thói quen bật đèn suốt đêm, nếu ngủ cùng một chổ anh sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được.”
Nói xong, Ôn Kỳ quay người định ly khai.
“Tôi không ngại.”
Cơ hồ không cần nghĩ ngợi, Lâm Dực đã lập tức bật thốt ra câu nói.
Cho nên vừa dứt lời, Lâm Dực liền cảm thấy hối hận, ý đồ rõ rành rành như vậy, đến kẻ đần còn có thể nghe được nữa là.
Quả nhiên, Ôn Kỳ liền ngừng bước, nhìn về phía Lâm Dực lần nữa: “Không ngại?”
Ho nhẹ một tiếng, Lâm Dực giả bộ trấn định, tận lực để cho ánh mắt của chính mình coi như nho nhã mà nhìn thẳng đối phương: “Ý của tôi là…anh cứ tùy tiện là tốt rồi.”
Không hề nghi ngờ, kế tiếp là một hồi nặng nề đến khó chịu nổi.
Lâm Dực thật sự chịu không chịu được con người Ôn Kỳ vào giờ khắc này, thật giống như hết thảy mọi thứ lại trở về điểm xuất phát ban đầu, tầm mắt mà Ôn Kỳ nhìn về phía y, vĩnh viễn đều mang theo sự xem thường rõ ràng đến liễu nhiên.
Y chưa từng cảm thấy quẫn bách như thế này trước đây, nhưng hiện tại thì không được nữa, thực tế, y đã khó khăn nhẫn nhịn suốt cả một buổi chiều rồi.
Nhưng mà, ngay sau một giây Lâm Dực đứng dậy——
“Vì sao lại nói dối?”
Không hề có dấu hiệu báo trước, Ôn Kỳ bất thình lình hỏi y.
“…”
Lâm Dực trừng mắt, sững sờ tại nguyên chỗ.
Thẳng thừng nhìn chằm chằm vào đối phương, tựa hồ đã qua thật lâu, Lâm Dực rốt cục hiểu được lời nói của Ôn Kỳ là đang ám chỉ điều gì.
Hắn sở dĩ lạnh lùng, là vì Lâm Dực không nói cho hắn biết nguyên nhân thực sự khiến Ôn Minh tìm tới mình.
Nhớ tới hôm tại nhà kho, đáy mắt của Ôn Kỳ không chút che dấu sự tức giận, Lâm Dực có chút khẩn trương mà nháy mắt hai cái: “Ôn —— “
Đáng tiếc, Lâm Dực chưa kịp nói ra chữ còn lại, thật ra y nói không nên lời nữa, bởi vì Ôn Kỳ đã đột nhiên nghiêng thân về phía trước, làm cho Lâm Dực trực tiếp ngã lên ghế sô pha, đồng thời cùng lúc cố định cánh tay đang bị thương của y: “Tay chớ lộn xộn.”
Ngay sau đó, Ôn Kỳ co một chân lại, đặt đầu gối chặn giữa hai chân của Lâm Dực trên ghế sô pha, cứ như vậy cúi thấp đầu, hôn lên môi Lâm Dực.
Chậc chậc chậc, Lâm lão sư, mùa xuân đến rồi.