Bảy năm.
Căn cứ vào cuộc trò chuyện yên bình ở lần gặp mắt trước, Lâm Dực hiện tại tựa hồ mới ý thức tới, y và Hàn Ninh Cẩn đã biệt ly bảy năm.
Bảy năm trước, Lâm Dực vừa mới tốt nghiệp đại học, người của Hàn gia liền tìm tới cửa, bắt buộc Lâm Dực cùng Hàn Ninh Cẩn chia tay.
Lâm Dực nhớ rất rõ, giống như lời của Hàn Ninh Cẫn đã nói, người của Hàn gia lúc ấy đã cho Lâm Dực hai con đường, hoặc là lấy tiền xéo đi, hoặc là liên lụy đến tất cả mọi người.
Mà phải tỉ mỉ nói tiếp, kỳ thật còn có một việc Lâm Dực chưa từng đề cập qua cùng bất kì ai, thậm chí ngay cả chính bản thân y cũng không muốn nhớ tới nữa.
Ngày đó, cha Hàn mang theo một vẻ mặt vô cùng thành thật nói với y, nếu như y chịu chặt bỏ một ngón tay phải của mình, Hàn gia sẽ không ngăn cản chuyện của y và Hàn Ninh Cẩn nữa, dù bất luận chuyện gì xảy đến.
Hàn gia hiển nhiên nắm rất rõ chuyện này đối với Lâm Dực quan trọng đến cỡ nào, chuyện ngành của Lâm Dực là hội họa, hơn nữa chỉ vừa mới tốt nghiệp, y còn chưa tìm được một công việc cho ra đáng với người ta.
Mà Lâm Dực cũng tưởng tượng không nỗi nếu như không vẽ tranh thì y phải làm gì để nuôi sống bản thân mình vào nữa đời còn lại đây.
Cho nên…có hơi chút buồn cười, Lâm Dực do dự.
Bất quá chỉ là một ngón tay, nhưng y lại không có biện pháp thực hiện cái hành động trung trinh như đại đa số các nhân vật trên TV không chút ngần ngại đem tay chặt bỏ.
Cho nên, nếu như nói trước đây Lâm Dực còn chứa đựng một tia may mắn trong lòng, nghĩ đến cho dù bất đắc dĩ cùng với Hàn Ninh Cẩn tách ra một thời gian ngắn, chỉ cần mình chịu liều mạng cố gắng trở nên mạnh mẽ, cũng như có được khả năng quang minh chính đại mà đem người mang về bên mình là được.
—— như vậy thì vào lúc này, từ một khắc Lâm Dực thử trầm mặt trước điều kiện của cha Hàn trở đi, Lâm Dực biết rõ, chính mình triệt để thua cuộc, không chỉ là thua bởi Hàn gia, mà con thua bởi một giây từng tin vào việc ông là đồ phá hoại ái tình của người khác.
Nói cho cùng, ở trong nội tâm của Lâm Dực, Hàn Ninh Cẩn còn không trọng yếu bằng một ngón tay của bản thân.
Lâm Dực đột nhiên không hiểu được chính mình một mực kiên trì là vì cái gì, y chỉ biết là, vào lúc cha Hàn không chút nào che dấu ánh mắt trào phúng, bản thân y rốt cuộc đã không có tư cách yêu Hàn Ninh Cẩn nữa, cũng không thể trách bất kì kẻ nào, là chính bản thân y đã tự tay đẩy đối phương ra.
“Tôi thay cho con tôi buồn nôn.”
Đây là câu sau cùng mà cha Hàn đã nói vơi Lâm Dực.
Vào lúc đối phương quay người rời đi, Lâm Dực đã không nhịn nổi ý cười trào phúng, y cũng thay Hàn Ninh Cẩn cảm thấy buồn nôn à.
Xét đến cùng, Lâm Dực đã không yêu đối phương nhiều như y vẫn nghĩ, mà ngay lúc đó Lâm Dực thậm chí cảm thấy, chính mình vĩnh viễn sẽ không có biện pháp níu giữ người mình yêu ở bên cạnh, bởi vì người y yêu nhất vĩnh viễn chỉ có bản thân mình.
Cho nên trong suốt một đoạn thời gian rất dài sau đó, Lâm Dực đã không dám công khai yêu mến ai nữa, mà ngay cả chữ thích cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng.
Y càng không có dũng khí cùng bất luận người nào nhắc tới chuyện này, y khinh bỉ chính mình, thậm chí gần một năm sau khi Hàn Ninh Cẩn đã rời đi, y chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ mới có thể an ổn qua một đêm.
Bởi vì vào từng giờ từng phút y đều có thể nhớ đến cái ngày mình đưa ra lời chia tay với Hàn Ninh Cẩn, đối phương cơ hồ là quỳ ở trước mặt y, bả vai ở dưới áo sơ mi trắng có chút rung rung, hắn nói: “Lâm Dực em yêu anh.”
“… cậu buông tôi ra đi,” Lâm Dực nhớ rõ giọng nói khàn đặc không giống với bản thân y thường ngày, y nhìn vào ánh mắt của Hàn Ninh Cẩn nói: “Tôi muốn kết hôn, muốn có hài tử.”
Vì vậy vào cuối ngày hôm đó, Hàn Ninh Cẩn chẳng thiết nói năng gì nữa mà cho Lâm Dực ngay một bạt tay vào mặt, Lâm Dực cũng không hề nhúc nhích thẳng cho đến khi đối phương đá một cước vào bụng y.
Lâm Dực té trên mặt đất, Hàn Ninh Cẩn lại nhấc chân đá vào mặt Lâm Dực, hắn chỉ nói bốn chữ ——anh sẽ hối hận. Sau đó không chút do dự ly khai.
Hắn không hề phát hiện vào một giây sau khi rời đi, Lâm Dực đã co còng thân thể, cực kỳ chật vật tiếp tục nằm trên mặt đất, đè nén tiếng khóc đứt quãng, thê thảm giống như nữ quỷ.
Về sau, Hàn gia đã tuân thủ theo hứa hẹn, tài khoản ngân hàng của Lâm Dực đột nhiên xuất hiện một khoản tiền khổng lồ, đủ cho y ngồi ăn chờ chết đến hơn mười năm sau.
Mà Lâm Dực…cũng không có lập tức đem tiền trả lại, để cho mình thoạt nhìn còn có thể lưu lại một tí tẹo tôn nghiêm, y chỉ là miễn cưỡng kéo ra một tia cười, nhìn người viên chức ngân hàng đọc lên số dư tiền gởi lần nữa cho cái tên Tần An đã đầy mặt kinh ngạc kế bên, rồi lại như không có việc gì giải thích ba chữ —— tiền chia tay.
Chỉ là từ đó về sau, Lâm Dực không hề chạm qua tấm chi phiếu kia lần nào nữa.