Chương 19: Đùa giỡn và bị đùa giỡn ngược lại (hạ)

Chiếm tiện nghi người ta là một điều vô cùng xấu hổ, mà càng đáng xấu hổ hơn chính là đã chiếm tiện nghi lại còn chết không chịu thừa nhận. Không hề nghi ngờ, Lâm Dực chính là cái tên càng đáng xấu hổ trong câu nói trên.

Trùng hợp thay, để đối phó với loại người như Lâm Dực, Ôn Kỳ có rất nhiều biện pháp để làm cho y càng thêm hổ thẹn về hành vi không chịu trách nhiệm của mình

Ngồi ở trong xe, Ôn Kỳ luôn chú ý quan sát hàng lông mi đã run hết nữa giờ của tên Lâm Dực ngồi nơi ghế phó lái, vậy mà vẫn quật cường không rên một tiếng này.

Mà Lâm Dực y, kỳ thật cũng biết rõ hành vi của mình bây giờ quả thực chẳng khác gì các em học sinh tiểu học ngây thơ hay làm, nhưng mà y đã chẳng còn lựa chọn nào khác, y cực kỳ sợ khi vừa mở mắt sẽ nhìn thấy đôi con ngươi không chút độ ấm của Ôn Kỳ.

Cứ thế, y cũng không biết mình đã giả ngủ được bao lâu, chỉ biết là toàn thân y không có chổ nào là không cảm thấy đau nhức, nếu còn không chịu “tỉnh” thì chắc đến mai, y chỉ có thể ngẹo đầu giảng bài cho mấy em sinh viên mất.

Vài phút sau, Lâm Dực hơi nhíu nhíu lông mày, giả vờ giả vịt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, đưa tay vuốt vuốt mặt, rồi híp mắt nhìn sang người bên cạnh, không ngoài sở liệu liền đối mặt với ánh mắt của Ôn Kỳ.

“…tôi ngủ quên sao?” Lâm Dực ngồi thẳng người, mặt không đỏ tim không đập nói dối.

Ôn Kỳ nhướng nhướng mày, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Lâm Dực.

“Tôi đã ngủ bao lâu?” Lâm Dực nháy hai con mắt.

Ôn Kỳ vẫn như cũ không lên tiếng.

“…” Trầm mặc vài giây, Lâm Dực vô thức quay đầu, không dám tiếp tục nhìn Ôn Kỳ nữa, “Đều đã trễ như vậy rồi à? Để tôi đưa anh về —— “

“Lâm Dực, ” Ôn Kỳ bỗng nhiên mở miệng, “Anh đừng quên mình đã là người trưởng thành.”

“…”

Giật mình, Lâm Dực cúi đầu gãi gãi mặt: “Ân.”

“Anh trốn cũng không thoát.”

Lâm Dực run run mí mắt, sau đó ngẩng đầu cười khẽ, tiếp tục ra vẻ trấn định mà giả ngu: “Trốn chỗ nào?”

Hừ một tiếng, hiển nhiên, Ôn Kỳ đã đánh giá thấp quyết tâm làm đà điểu của Lâm Dực.

Mà Lâm Dực hiển nhiên cũng không chú ý tới tín hiệu nguy hiểm đang ngày một rõ ràng hơn nơi đáy mắt của Ôn Kỳ, y lúc này chỉ có một ý niệm, tẩu thoát. Y luôn luôn như thế, vô luận là lúc trước hay là hiện tại, cái tật xấu này đã thành thói quen mất rồi.

“Lái xe đi, tôi coi như anh thật sự không nhớ rõ cái gì…”

Lúc câu này được nói ra khỏi miệng của Ôn Kỳ, Lâm Dực liền không hề còn chút khí khái mà nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, chỉ tiếc, chậc chậc, đáng tiếc chính là ——

Ngay vào lúc định xuống xe chạy qua chổ ghế lái, một tay Lâm Dực vừa mới sờ lên cửa xe, một giây sau đầu đã bị cưỡng chế lôi ngược trở lại.

“×…”

Lâm Dực lần đầu tiên chữi ra một câu thô tục trước mặt Ôn Kỳ, thật sự là đau lắm đó.

Chỉ thấy Ôn Kỳ một tay gắt gao chế trụ cái cằm của Lâm Dực, thân thể dồn sức nghiêng về phía trước, ngay vào lúc Lâm Dực còn chưa nói hết cậu, hắn đã không chút do dự lấp kín người đằng trước.

Đúng vậy…

Ôn Kỳ hôn Lâm Dực.

Ăn ngay nói thật, cách hôn của Ôn Kỳ nếu so với Lâm Dực thì rõ ràng bá đạo và cường ngạnh hơn nhiều lắm, mang theo một chút cướp đoạt, lạnh lùng mà không cho cự tuyệt. Về phần Lâm Dực, người căn bản không có chút năng lực vật lộn nào mà nói, Ôn Kỳ giống như một loại thuốc phiện, mà y không có cách nào chống cự lại, chỉ có thể bó tay để đối phương trói buộc.

Nhưng chỉ cần như vậy trong nháy mắt, Lâm Dực cơ hồ đã xác định, Ôn Kỳ dường như cũng có cảm giác với y, tuy chỉ có một chút xíu xiu thôi.

Bất quá chỉ chút xíu này là đã đủ lắm rồi, Lâm Dực cũng không phải là loại người nóng vội hấp tấp.

“Hiện tại đã nhớ ra chưa?” Buông tay ra, Ôn Kỳ nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dực.

Lâm Dực sững sờ, lập tức hiểu được lời ít ý nhiều trong câu nói của Ôn Kỳ, y có chút rủ mắt xuống, đưa tay sờ lên cái cổ vừa mới bị túm lại, ho nhẹ nói: “… Nghĩ ra rồi.”

Tựa hồ rốt cục đã thoả mãn với câu trả lời thuyết phục của Lâm Dực, Ôn Kỳ hừ lạnh một tiếng, rồi dựa vào ghế ngồi đằng sau: “Tôi nói rồi, anh mà càng che dấu, tôi lại càng muốn vạch trần anh.”

“…”

Lâm Dực đột nhiên cảm thấy, lời nói này của Ôn Kỳ tuy có chói tai, nhưng thật ra cũng trộn lẫn một chút tính trẻ con trong đó.

Không giải thích được, y vậy mà phát hiện mình càng ngày càng yêu thích một Ôn Kỳ cay nghiệt, chẹp, cái này không khoa học chút nào!

Vì vậy, ngay vào lúc Lâm Dực đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, thì chuyện càng thêm phiền phức đã ập tới.

Ôn Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Dực, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Hiện tại, cũng nên hỏi cho rõ rồi, anh đến cùng đã giấu diếm tôi chuyện gì?”

Lâm Dực kinh ngạc quay đầu, không kịp phủ nhận, rồi lại nghe đối phương tiến thêm một bước hỏi: “Ôn Minh vì sao lại tìm đến anh?”