“Tôi trả một nghìn đồng tiền.”
“Tôi trả Hai nghìn đồng tiền.”
Những người diễn viên đồng loạt bắt đầu kêu giá, trong giọng nói mang theo một tia đùa cợt.
“Vật phẩm đấu giá ưu tú như thế, tôi ra năm nghìn đồng.”
Chuyên viên đấu giá ra vẻ khoa tương nói.
“Ôi, quý ông số sáu ra giá năm nghìn đồng, giá cả cao như thế, còn có ai cao hơn cái này nữa không đây?”
Tất cả những thứ này làm toàn thân của Đồng Hiểu Kiệt trở nên run rẩy, nhìn Đông Tử Họa đang không ngừng vùng vẫy ở trong l*иg sắt, dường như là nhìn thấy chính mình.
Mà Đồng Kiến Văn cũng là biểu cảm đó, trong đầu còn đang suy nghĩ Sở Vĩnh Du làm như thế nào để chi phối Thiên Hải Lục Tiểu, hơn nữa chuyện Đồng Tinh Minh đã chắc chắn như vậy, thế mà đều có thể xảy ra sai sót. Chẳng lẽ là cho đến nay đều là do đã coi thường cái tên Sở Vĩnh Du này?
về phân Đông Tinh Minh, trong lòng vô cùng thống hận, nhưng mà vẫn còn phải xem, dù sao cảm giác đau nhức trên gương mặt hiện tại vẫn còn chưa biến mất.
“Tôi ra sáu nghìn."
Tiếng hét đột ngột xuất hiện, chuyên viên đấu giá mừng rỡ.
“Có người ra sáu nghìn, còn có người khác ra giá tiền cao hơn giá này nữa không, còn ai nữa không?”
Sở Vĩnh Du nhìn thấy tất cả những chuyện này, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Con gái, ba sẽ bù đắp tất cả mọi thứ lại, người nào đối xử với con không giống như là đối xử với con người, ba sẽ không bỏ qua cho một người nào.
“Sáu nghìn lần thứ nhất."
“Sáu nghìn lần thứ hai."
“Sáu nghìn lần thứ ba, thành giao, chúc mừng quý ông số ba đã đấu giá được Đồng Tử Họa mặt người dạ thú.”
Bốp bốp bốp!
Sở Vĩnh Du từ từ vỗ tay cười nói.
“Quả là một màn đấu giá đặc sắc ”
Người áo đen ở đằng kia kéo miếng vải từ trong miệng của Đồng Tử Họa ở trong l*иg sắt, anh ta lập tức cầu xin.
“Ba, cứu con với, ba mau cứu con với!”
Đồng Tinh Minh chậm rãi quay đầu lại nói từng câu từng chữ.
“Hứa hẹn đã được thực hiện rồi, chúng tôi có thể đi chưa?”
“Đương nhiên, xin cứ tự nhiên.”
Bước ra từ trong l*иg sắt, Đồng Tinh Minh vội vàng phủ thêm một lớp quần áo cho con trai của mình.
Mấy người bọn họ còn chưa đi bao xa, Lục Tân ở một bên đã xuất hiện.
Giờ phút này, Đông Tử Họa la hét bùng nổ trước đây chưa từng có, thậm chí lúc này vết thương cũng đang bị xé toạc ra.
“Lục Tân, gϊếŧ Sở Vĩnh Du đi, tôi muốn ông gϊếŧ Sở Vĩnh Du!"
Đồng Tinh Minh cũng gật đầu, mặc dù không nói gì nhưng mà đôi mắt đỏ ngầu đã biểu đạt hết tất cả.
Giờ phút này ở trong phòng bán đấu giá diễn viên đã lui ra bên ngoài, bao gồm cả Trần Hạo Hiên cũng đã đi rồi, chỉ còn lại Sở Vĩnh Du ngồi ở trên ghế, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Vâng.
Lúc này Lục Tân cũng vô cùng tức giận, ở bên kia rõ ràng đã đồng ý xong rồi, sẽ không xuất hiện bất cứ sai lầm nào, không ngờ đến vân xảy ra, hơn nữa trên đường tới đây ông ta đã gọi điện thoại cho phía bên kia, thế mà lại có âm thanh tắt máy, đây chính là chuyện mà cho đến bây giờ ông ta chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra.
“Sở Vĩnh Du, cậu chỉ là một tên lính đào ngũ, năm lần bảy lượt trêu chọc vào người nhà của ông chủ tôi, ngày hôm nay chính là ngày giỗ của cậu. Người như cậu, tư cách chết ở trên chiến trường cũng không có!”
Bước từng bước đi ra, khí thế xung quanh người của Lục Tân điên cuồng bộc phát, thậm chí trong đại sảnh lại đột nhiên truyên đến âm thanh có gió xâm nhập vào.
Lục Tân như thế, bọn người nhà họ Đồng nhìn thấy mà trong lòng tràn đây chờ mong, lần này Sở Vĩnh Du chắc chắn khó thoát khỏi tai kiếp rồi.
“Lục Tân!"
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, ở trên sân khấu xuất hiện một bóng người mặc quần jean với dây treo.
Nhưng mà đối với cái này, Lục Tân lại ngoảnh mặt làm ngơ, ông ta vẫn bước từng bước vững như núi thái sơn đi đến chỗ ngồi của Sở Vĩnh Du.
“Tôi là Tường Vi, đặc phái viên của tổ điều tra đặc biệt của nước R, Sở Vĩnh Du đang hỗ trợ chúng tôi điều tra một tổ chức thần bí, ông muốn gϊếŧ chết người trợ giúp của chúng tôi à?”
Bộp!
Kèm theo lời nói của Tường Vi, một quyển vở nhỏ bị cô ta ném ra bên ngoài, lúc này Lục Tân đưa tay nhận được.
Nhìn thoáng qua, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của Lục Tân tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Đặc phái viên Tường Vi, nếu như cô đã biết tên của tôi thì cô phải biết rằng tôi là thuộc hạ của ai? Ngày hôm nay cô ngăn cản tôi rồi, đến lúc ông chủ của tôi trở về cô cũng khó tránh khỏi tội."
Tường Ví cười lạnh.
“Chờ Giang Mạnh trở lại rồi hẵng nói."
Ném giấy chứng nhận trở về, Lục Tân xoay người lại.
“Sở Vĩnh Du tạm thời không gϊếŧ được cậu ta, chúng ta trở về trước đi.”
Cái gì?
Đồng Tử Họa đã điên rồi, nhìn Sở Vĩnh Du vẫn còn đang ngồi ở chỗ đó như cũ, giống như cái gì cũng đã đoán trước rồi, cái gì cũng nằm trong lòng bàn tay của anh, trong nháy mắt đã mất đi lý trí.
“Đáng chết Lục Tân, ông chính là thứ mà anh rể của tôi đã chuẩn bị đó à, chỉ dựa vào một câu của con đàn bà đó mà ông liên từ bỏ?”
“Ngậm miệng!”
Lục Tân giận dữ.
“Cô ta là người của tổ điều tra đặc biệt, nếu như vẫn còn dám nói lung tung thì cô ta có thể trực tiếp bắt giữ cậu, cậu có thể sẽ bị tống vào nhà tù khủng khϊếp nhất đất nước này mà không cần có phê duyệt."
Nghe nói như vậy, nhìn sắc mặt thận trọng của Lục Tân, Đồng Tỉnh Minh chỉ có thể cắn răng phun ra một chữ.
“Đi"
Trong phòng bán đấu giá lại quay về sự yên tĩnh ban đầu, Tường Vi nhảy xuống từ trên sân khấu đặt mông ngồi ở bên cạnh Sở Vĩnh Du, phủi tay cười nói.
“Không cần khách khí.”
“Xen vào việc của người khác.”
Phun ra sáu chữ, Sở Vĩnh Du đứng dậy đi ra ngoài, Tường Vi lập tức không vui.
“Này, con người của anh tại sao lại như vậy chứ hả? Lục Tân đó là người của Giang Mạnh đó, à đúng rồi, chắc có lẽ là không biết rõ Giang Mạnh cho lắm, trước kia ông ta là binh vương Nam Cảnh, khi đó không có danh xưng chiến thần, cho nên thực lực lực của ông ta rất kinh khủng.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du thờ ơ, Tường Vi tức giận đến giậm chân.
“Sở Vĩnh Du, chết tiệt, anh đi chết đi! Đúng là lòng tốt không có kết quả đẹp mà, hừ!”
Về đến nhà, đang muốn xem phim hoạt hình với Hữu Hữu, đột nhiên Đồng Thế Tân lại đi tới.
“Vĩnh Du, những người đó lại đến nhà máy gạch nữa rồi, vẫn ngăn ở cổng, nói là trước khi mặt trời lặn nếu như chúng ta không đóng cửa thì sẽ
ra tay đập phá, làm sao bây giờ đây, nếu không thì để ba báo cảnh sát.”
“Không cần đâu, để con tự mình đi một chuyến, có rất nhiều thứ vẫn phải tự mình giải quyết, vậy thì sẽ càng triệt để hơn.”
Ôm Hữu Hữu hôn một cái, đang muốn đi đột nhiên ngón út bị Hữu Hữu kéo lại.
“Ba ơi, con muốn đi đến công viên trò chơi.”
Sở Vĩnh Du im lặng, bởi vì trên phim hoạt hình bé heo peppa đang chơi trò chơi trong công viên trò chơi, tính tình trẻ con, đúng là như thế.
“Được rồi, ngày mai ba sẽ dẫn Hữu Hữu đến công viên trò chơi chơi nha”
Chụt!
Con bé trực tiếp hôn một cái trên gương mặt của Sở Vĩnh Du, để lại một ít nước bọt, Hữu Hữu chạy đến reo hò với bà.
“Bà nội ơi, ba đã đồng ý ngày mai dân cháu đến công viên trò chơi chơi đó ạ, hì hì."
Sờ sờ lên mặt của mình, lúc này nụ cười của Sở Vĩnh Du có hơi ngốc nghếch, nếu như bị một đám người Mã Trạch nhìn thấy chắc có lẽ sẽ trực tiếp hóa đá tại chỗ. Sở Vĩnh Du, chiến thần địa ngục là ác mộng của biết bao nhiêu kẻ thù, thế mà cũng sẽ như vậy...
Ở cách nhà máy gạch phong thông không xa, chiếc G63 lao vụt lên trên, Nguyễn Phong ngậm một điếu thuốc, tay phải ôm theo Lãnh Tiểu Mạt, không nhịn được mà nói.
“Cái nơi núi căn cõi như thế này, em còn muốn nhìn thấy Sở Vĩnh Du bị đánh?”
Lãnh Tiểu Mạt vội vàng gật đầu.
“Em tuyệt đối sẽ không quên những chuyện lúc trước anh ta đã làm với em, cùng với những nhục nhã lúc đó của anh ta đối với em. À đúng rồi Phong, người mà anh tìm có thể tin được không vậy? Buổi họp lớp lần đó, Sở Vĩnh Du có quen biết với mấy tên côn đồ.”
Gõ điếu thuốc, Nguyễn Phong khinh thường nói.
“Yên tâm đi, ở bên trong có một tên vệ sĩ thân cận của tôi, đã cầm được giải quán quân muay thái rất nhiều lần, một người đánh mười mấy hai mươi người cũng không thành vấn đề, Sở Vĩnh Du càng lại không đáng kể.”
Nói đến đây, Nguyên Phong nghĩ đến cái gì đó, cười xấu xa nói.
“Bắt đầu tra tấn trên da thịt, xem đi, không phải là lúc đó cậu ta đã gián tiếp làm nhục Vương Cường người anh em của tôi trong buổi họp lớp nho nhỏ của mọi người đó à? Vậy thì tôi sẽ tổ chức một lần họp lớp, trả lại cho tên phế vật Sở Vĩnh Du một lần đã kích này.”
“Hay quá đi."
Reo hò xong, sắc mặt của Lãnh Tiểu Mạt lại tối sầm xuống.
“Nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng mà Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ không đi, hình như là anh ta không cảm thấy hứng thú đối với những chuyện này đâu.”
Rít một hơi thuốc lá, Nguyễn Phong dựa đầu ra đằng sau, khóe miệng khẽ động.
“Ha ha, nếu như tôi nói Tỉnh Vu Dịch đến đây thì sẽ như thế nào?”