“Hửm?”
Với giọng mũi của Sở Vĩnh Du, sự việc xảy ra khiến Trương Nhí càng hoảng sợ hơn, Lục Côn từng là đại ca của mình mà đùng một tiếng lại có thể quỳ xuống dưới đất.
Không nói đến Trương Nhí nữa, ngay cả những tên đàn em của Lục Côn mang theo cũng đều rất sợ hãi, không dám tin những gì bản thân nhìn thấy trước mắt lúc này.
Cũng may hai tên cao lớn vạm vỡ trước đó lần này không đến, nếu không thì làm gì có chuyện không thoát được khỏi mấy tên khủng bố này.
“Cậu Sở tha mạng! Thật sự không phải là tôi, việc này thật sự không liên quan đến tôi, tôi dõi theo từng bước trưởng thành của Trương Nhí, sự việc của quyền phổ Hình Ý Quyền, là do ông ta uống say rồi tự nói với một người, việc này thật sự không liên quan đến tôi.”
Hết cách rồi, Lục Côn thật sự rất sợ, sự việc lần trước xảy ra ở biệt thự còn rành rành trước mắt, sau khi trở về, anh ta mấy đêm liền không ngủ được, không dễ dàng gì mới trở lại bình thường, không ngờ lại gặp phải tên đại ma vương Sở Vĩnh Du này.
“Cho anh một phút, hệ thống lại ngôn ngữ của anh đi rồi hãy nói.”
Sở Vĩnh Du cau mày, người bao nhiêu tuổi rồi, lời nói nghe như bản thân đang trên mây trên sương.
“Vâng vâng!”
Lau mồ hôi xong, Lục Côn từ từ đứng lên.
“Có một nhân vật nổi tiếng muốn có quyển Quyền Phổ này, tạm thời người này vẫn chưa đến thành phố Ninh, cho nên trước tiên để tôi cầm từ chỗ Trương Nhí, bảo quản đợi anh ta đến lấy, tôi cũng chỉ là phụng mệnh hành sự thôi, anh Sở, hôm nay tôi có thể đồng ý, nhưng mà nhân vậy nổi tiếng đó thì sẽ không từ bỏ đâu.”
Trương Nhí đứng bên cạnh sắc mặt thay đổi liên tục, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đại ca, là Trương Xương Hoành nói sao?”
Nhìn thấy Lục Côn gật đầu, Trương Nhí cực kỳ phẫn nộ.
“Tên đó.... tại sao lại là tên đó! Rõ ràng tôi đã đối xử với anh ta như anh em ruột, tại sao!”
Lúc này, Sở Vĩnh Du lại đi tới cầm lấy Quyền Phổ từ trong tay Trương Nhí, sau đó vừa đi ra ngoài vừa lắc lư hai cái rồi nói.
“Tôi cầm quyền phổ, khi nào nhân vật được xem là nổi tiếng đó đến thì thông báo với tôi, đích thân tôi sẽ đưa cho anh ta, cứ quyết định như vậy đi.”
Sắc mặt Lục Côn vô cùng phức tạp, mặc dù không ngờ Sở Vĩnh Du lại lợi hại như vậy, nhưng mà lai lịch của người đó lại không rõ ràng, cũng không biết diễn biến cuối cùng sẽ như thế nào.
Thực ra hai người đều không biết, đây là Sở Vĩnh Du đang cứu bọn họ, Hình Ý Quyền Quyền Phổ, còn là bản gốc, một khi đã nằm trong tay, phải gϊếŧ chết tất cả những người trong cuộc để diệt khẩu, nếu không truyền ra ngoài, nhất định giang hồ sẽ xảy ra một trận cuồng phong đẫm máu.
Ngay lúc này, trong phòng bệnh VIP của bệnh viện thành phố Ninh, Đồng Hiểu Kiệt hôn mê đang nằm trên giường bệnh, Đồng Kiến Văn và Ngô Ngọc Ngọc đều đang ở bên cạnh, không ngừng lau nước mắt.
Lúc này, bác sĩ vừa đi vào, hai người vội vàng lại gần hỏl:
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
“Phẫu thuật rất thành công, cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời, loại bỏ những bộ phận hoại tử, những cái khác đều bình thường.”
Nghe được những lời này, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, Đồng Kiến Văn lập tức hỏi:
“Vậy... chỗ đó của nó sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?”
Bác sĩ lắc đầu.
“Yên tâm đi, sẽ không đâu, nhưng mà trước mắt xem ra phải cấm dục ba tháng, hai người làm ba mẹ phải có trách nhiệm giám sát đúng thời gian đã định, dẫu sao thì ngày kia cậu ta có thể xuất viện rồi, còn lại chỉ cần mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là được.”
Đến lúc này, trái tim treo lơ lửng mới có thể hạ xuống.
“Chết tiệt! Ra tay tàn nhẫn như vậy, suýt nữa thì khiến Đồng Hiểu Kiệt nhà chúng ta đoạn tử tuyệt tôn.”
Ngô Ngọc Ngọc oán trách, Đồng Kiến Văn mặt mày sa sầm, điều quan trọng là người đi đường đã gọi cấp cứu, đến hiện tại vẫn không biết ra tay với con trai ông ta là ai, ông đã nhờ người đến nơi xảy ra sự việc, đang điều tra và theo dõi tình hình.
“Ba mẹ?”
Một giọng nói yếu ớt truyền tới, hai người nhìn qua, thì ra chính là con trai Đồng Hiểu Kiệt đã tỉnh lại.
“Con trai! Con trai, con có cảm thấy không thoải mái không?”
Ngô Ngọc Ngọc đang ân cần hỏi han, bị Đồng Kiến Văn đẩy sang một bên, trầm giọng hỏi:
“Ai đánh con thành ra như vậy? Yên tâm đi, phẫu thuật rất thành công, không có bất kỳ ảnh hưởng nào, nói cho ba nghe, là ai làm.”
Nghe được những lời này, đồng tử Đồng Hiểu Kiệt dần dần rõ nét, bắt đầu từ từ mở to, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
“Là Sở Vĩnh Du, thằng khốn đó, là nó!”
Sở Vĩnh Du?
Ngô Ngọc Ngọc đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngoài.
“Làm phản rồi! Tên Sở Vĩnh Du đó lại dám đánh con trai mình?”
Chưa đi được mấy bước thì bị Đồng Kiến Văn lôi lại.
“Em ở đây chăm sóc con trai, vốn dĩ nghĩ rằng Sở Vĩnh Du đó có của ăn của để, bây giờ xem ra, thực sự ép anh phải ra tay rồi.”
“Yên tâm đi con trai, thù này, ba nhất định sẽ trả cho con.”
Buổi sáng ngày thứ hai, trên đường đến Công ty bất động sản Thiên Nguyên, Sở Vĩnh Du vừa cười vừa nói với Đồng Ý Yên.
“Vợ, anh tìm được cho em một thư ký rất giỏi, có cô ấy ở bên cạnh, tốc độ trưởng thành của em sẽ trở nên rất nhanh.”
Đồng Ý Yên đang chơi với Hữu Hữu ngạc nhiên hỏi:
“Thật hay giả vậy? Với tình hình hiện tại của Thiên Nguyên chúng ta, còn có người đồng ý làm thư ký cho em sao?”
“Ừm, là Lam Mị, không biết em còn có ấn tượng không, chính là thư ký đã bị đuổi của Tập đoàn Chúc Thị.”
Chuyện này... Đồng Ý Yên không biết phải làm gì nữa.
“Miệng anh đuổi người ta, bây giờ người ta còn tới làm thư ký cho em sao? Anh cho rằng em bị ngốc hả?”
“Anh hứa cho Lam Mị 10% cổ phần, tiền lương 900 triệu một năm, tuyệt đối không thiệt thòi.”
Đồng Ý Yên không nói gì nữa, rất rõ ràng là cô vẫn không tin.
Vừa đến công ty, bước vào đại sảnh, Đồng Ý Yên rất ngạc nhiên, hết cách rồi, ánh mắt của 80% người trong đại sảnh đều đang tập trung vào một người phụ nữ, muốn không chú ý cũng khó, mà người phụ nữ này, thật sự là Lam Mị.
“Chào Chủ tịch Đồng, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là thư ký của ngài.”
Nhìn thấy tay phải của Lam Mị đang chìa ra, Đồng Ý Yên vẫn có chút không dám tin.
“Há... chào, cô Lam Mị, cảm ơn cô đã tín nhiệm tôi.”
Khoảnh khắc bắt tay, Đồng Ý Yên vô cùng vui vẻ, cô cũng không phải là ngốc, Lam Mị này là một người tài, treo đèn l*иg cũng không tìm được.
Đến tầng 3, Đồng Ý Yên nhìn thấy Sở Vĩnh Du vừa bế Hữu Hữu vừa đi, không nhịn được mà nói:
“Em phải làm việc rồi, không phải anh nói muốn đưa Hữu Hữu ra ngoài chơi sao?”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Phải, nhưng mà anh còn phải giải quyết chút chuyện trước đã, Lam Mị, phiền cô đưa con gái tôi vào phòng khách chơi một chút, nhiều nhất là nữa tiếng thôi, có lẽ sẽ giải quyết xong.”
“Được.”
Hữu Hữu cũng rất nghe lời, sau khi được Lam Mị bế, còn cười hì hì.
“Trên người cô rất thơm, cháu rất thích ngửi.”
“Thật không? Trên người Hữu Hữu cũng rất thơm, cô đi chơi cùng con nhé.”
Rất nhanh đã đến phòng làm việc của Chủ tịch, Đồng Ý Yên vẫn có chút nghi hoặc.
“Anh nói muốn giải quyết việc gì? Giải quyết cái gì?”
“Đương nhân là giải quyết những nhân viên không có lòng tin với công ty.”
Vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Đồng Ý Yên đã đẩy cửa bước vào, nhìn thấy 3 vị Phó chủ tịch cùng với giám đốc tài chính đều đang ở trong phòng của mình, Lưu Sam cũng ở đây.
“Chủ tịch Đồng, ngài mau khuyên nhủ bọn họ đi, bọn họ muốn từ chức.”
Lưu Sam nói, Đồng Ý Yên giật mình đang định nói, nhưng giám đốc tài chính lại cho rằng mình hiểu rất rõ Đồng Ý Yên, cười khẩy nói.
“Không cần nói Chủ tích Đồng nữa, chúng tôi đã quyết định rồi, chúng tôi tin Thiên Nguyên dưới sự lãnh đạo của ngài, phá sản cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Vị Phó chủ tịch kia thậm chí còn cười khẩy một cái, rồi ném hai tờ đơn từ chức xuống bàn.
“Chủ tịch Đồng, phiền ngài ký tên.”
Đầu Đồng Ý Yên trống rỗng, mới nhậm chức ngày thứ hai, bây giờ lại phải tổn thất hai vị Phó chủ tịch cực kỳ quan trọng của Thiên Nguyên, bản thân còn là Chủ tịch nữa hay không?