Chương 1: Cuốn tiểu thuyết cẩu huyết
01 giờ sáng!
Đường Tâm ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường trong phòng trực rồi gấp quyển truyện dày cộm vừa đọc xong lại. Cô lật qua lật lại ngắm bìa quyển tiểu thuyết màu xanh ngọc nhạt điểm xuyến những đóa hồng màu trắng đậm chất ngôn tình rồi khẽ thở dài.
Ting! Ting! Tiếng chuông báo tin nhắn từ laptop của cô vang lên.
" Cậu đọc xong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết đó chưa? "
" Mình vừa đọc xong! "
" Cậu thấy nó như thế nào? "
" Cũng khá hay! Happy Ending theo đúng chuẩn ngôn tình! "
" Trời đất! Truyện máu chó như vậy mà cậu khen là sao? "
" Máu chó chỗ nào? "
" Chị hai à chị hai, chị không thấy tên của hai nhân vật siêu cấp nữ phụ xúi quẩy, đen đủi là tên của tui và chị hay sao? "
" À! Chỉ là trùng tên thôi mà! Cậu bực mình làm gì?! "
" Sao lại không?! Cái tên xinh đẹp của chị đây bị người ta lấy đặt cho nhân vật phụ chị không nói, đã như vậy còn bị tên tác giả kia cho thêm mấy ngôi sao quả tạ và mấy xô máu chó như vậy làm sao một người thiện lương, dễ thuơng, yếu đuối như chị đây chịu đựng được? Không được! Mình phải gửi mail cho nhà xuất bản yêu cầu họ đổi tên hai nhân vật nữ phụ giống tên mình và cậu mới được, không đổi mình sẽ kiện họ vì quyển truyện họ xuất bản làm ảnh hưởng đến tâm lý và đời sống của mình! "
" Cậu xong việc chưa? "
" Mình có bận việc gì đâu! Bỏ ra mấy tiếng đồng hồ ngồi luyện cuốn tiểu thuyết này rồi ôm một bụng tức đây nè! "
" Mình tan ca trực rồi! Cậu ở shop đợi mình nha. Mình đến đón cậu rồi bọn mình đi ăn khuya nha. Mình đói bụng quá! "
" Ok baby! "
Đường Tâm mỉm cười tắt laptop rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình ra về.
Đêm khuya, đường xá vắng vẻ, Đường Tâm chỉ mất 30 phút đã chạy đến trước shop thời trang của Trác Đình. Đường Tâm lái xe vào chỗ đậu xe xong vui vẻ mở cửa shop bước vào thì thấy Trác Đình vẫn còn đang ngồi ôm laptop, những ngón tay thon dài xinh đẹp đang thoăn thoắt gõ bàn phím.
" Cậu làm gì đó? "
" Mình vào Fan Page của tên tác giả kia gửi bình luận! "
" Sắp xong chưa? "
" Rồi! "
Trác Đình đáp xong rồi lập tức tắt laptop, uể oải đứng dậy lấy túi xách cất bước đi theo Đường Tâm.
Trác Đình vừa đóng cửa cửa hàng xong, chưa kịp xoay người đi ra xe cùng Đường Tâm bỗng nhiên hai cô nhìn thấy một đám khói đen kịt bốc ra từ một ngôi nhà khá gần đối diện chỗ hai cô đang đứng, sau đó là tiếng la hét của nhiều người:
" Cháy! Cháy nhà rồi! "
" Có ai không? Làm ơn cứu cháu nội của tôi với! "
" Cháu nội của tôi! Hai đứa cháu của tôi còn kẹt trong đó! "
Đường Tâm và Trác Đình chỉ kịp nhìn nhau rồi vội vàng chạy về phía ngôi nhà đang bốc khói ngùn ngụt. Hai cô lấy cánh tay che ngang mũi của mình rồi lao vào bên trong căn nhà. Trong căn nhà khói đen mù mịt hai cô tìm thấy hai đứa trẻ bị mắc kẹt đang bị ngất vì ngộp khói. Mỗi người các cô ôm một đứa bé trên tay chuẩn bị chạy ra ngoài nhưng không kịp. Những bức tường vì chịu sức nóng cực cao đang chuẩn đổ ập xuống, lối ra duy nhất lúc này ngổn ngang đất đá. Đường Tâm nhìn Trác Đình hét lớn:
" Đình Đình! Cậu ôm đứa bé trên tay cậu chạy ra ngoài trước, mình sẽ ôm đứa bé này chạy ra sau, nhanh lên không có nhiều thời gian nữa! "
Chỗ Trác Đình đang đứng khá gần cửa ra vào, nghe tiếng kêu của Đường Tâm, cô nhìn Đường Tâm gật đầu ra hiệu rồi ôm chặt đứa bé trên tay lao ra ngoài.
Đường Tâm cố hết sức ôm đứa bé trên tay tránh những mảng trần nhà rơi xuống chạy về phía lối ra.
Trác Đình ôm đứa bé chạy ra giao cho một người phụ nữ đang đứng khóc nức nở gần đó rồi không một giây chần chừ cô lại xoay người chạy vào trong căn nhà đang chìm trong biển khói.
Đường Tâm chạy ra đến gần lối thoát thì một cây cột nhà to lớn đang bén lửa đổ rầm xuống trước mặt cô chắn ngang lối thoát. Đường Tâm hoảng hồn ôm chặt đứa bé trong lòng để bé không bị phỏng bởi sức nóng, cô nhìn khuôn mặt bị khói ám đen của bé rồi quay đầu nhìn lại phía sau thấy một đống gạch đá cùng ngọn lửa đang dần lan rộng.
" Bé con! Cố lên một chút nữa! "
Cô nhìn cây cột nhà trước mặt, cắn chặt răng, cố hết sức ôm đứa bé trên tay lấy đà nhảy sang bên kia nhưng không được, chân của cô bị thương trong lúc cây cột đổ xuống, tay ôm đứa bé tầm sáu bảy tuổi khá mập mạp làm cô không thực hiện được động tác. Ngay lúc cô đang vắt óc tìm cách nhảy qua cây cột thì Trác Đình chạy vào, Trác Đình không nói tiếng nào giơ hai tay ra hiệu cho Đường Tâm giao đứa bé cho mình. Đường Tâm rướn người gắng hết sức giao đứa bé vào tay Trác Đình.
" Cậu cố hết sức nhảy qua cây cột này cho mình, mình sẽ quay vào giúp cậu! " - Trác Đình nhìn thẳng vào mắt Đường Tâm, kiên định nói.
" Uhm! " - Đường Tâm cảm động nhìn Trác Đình rồi gật đầu đồng ý.
Trác Đình lại ôm đứa bé Đường Tâm vừa giao cho phóng người lao ra ngoài. Cô gấp đến mức không kịp ngẩng đầu nhìn người mình giao đứa bé là ai lại vội vàng xoay người lao vào biển khói trước mặt.
Trác Đình vừa chạy vào cũng là lúc ngôi nhà kia đổ sụp xuống, mọi thứ chìm trong biển lửa mang theo hai cô gái trẻ chưa từng nếm trải hương vị của hạnh phúc.