Chương 2.2

“Đừng nhé,” Tô Hạc Đình nói lúc đi qua cậu ta, “cược Mèo Con ấy, đảm bảo được tiền.”

“Hả?” Đối phương ngoảnh đầu lại, nhưng chỉ thấy bóng lưng Tô Hạc Đình,

“Này…”

Tô Hạc Đình tách khỏi biển người, nhảy mấy bước lên cầu thang, bước vào một tòa nhà cũ.

Thang máy trong những tòa nhà kiểu này rất cũ, từ cửa vào đến tầng chờ phải đi qua tổng cộng ba lần nhận dạng thông tin. Công nghệ sinh trắc học của Hình Thiên là một câu đố, vì để quản lý người lai trong thế giới mới, kỹ thuật nhận dạng gương mặt và võng mạc đều đã bị loại bỏ.

Mỗi một chỗ rẽ ra vào tại mỗi tầng đều có đội tuần tra của Hình Thiên. Có điều đa số thời gian họ đều tự chơi việc mình, thái độ với những người lai ra vào đây vẫn luôn tương đối dễ dãi.

Nhưng việc gì cũng có ngoại lệ.

Tô Hạc Đình đến chỗ rẽ, thấy ba cảnh sát tuần tra đang chơi bi-a. Bàn bi-a choán hết cả không gian chật hẹp trong hành lang, ngoài ra còn để hình chiếu của hai người đẹp để châm thuốc. Đám người ấy chặn kín lối đi, trên tường vẫn

còn đang phát trận đấu giữa Titan và Mèo Con.

Đệt mẹ.

Tô Hạc Đình cảm giác không ổn.

“Đánh bi-a không?” Một tay cảnh sát tuần tra gảy thuốc vào trong gạt tàn trên tay, gọi ID thi đấu của Tô Hạc Đình, “Mèo Con.”

Hôm nay Tô Hạc Đình mới bị Hòa thượng cảnh cáo, cậu không muốn gây rắc rối, nhưng lúc này mà từ chối đối phương thì hình như sẽ còn rắc rối hơn. Vành mũ ướt sũng của cậu nhỏ xuống mấy giọt nước mưa, khiến cậu nhìn có vẻ nhếch nhác:

“Tôi chỉ biết chơi kiểu tám bi Trung Quốc thôi.”

“Tôi thích nhất kiểu tám bi Trung Quốc đấy.”

Cảnh sát tuần tra mỉm cười với Tô Hạc Đình, hàm răng xỉn vàng chói mắt,

“Qua chơi hai ván, chúc mừng cậu thắng trận đấu.”

Bọn họ không có ý định nhường đường cho Tô Hạc Đình, lúc gã kia nói chuyện đã có người đưa cây cơ cho cậu.

Tô Hạc Đình bỏ mũ xuống, nhận cây cơ. Cái tai mèo màu đen của cậu vểnh lên trên, lông tơ đung đưa theo động tác cậu mài phấn cho đầu cơ.

“Bắt đầu đi,” viên cảnh sát tuần tra tựa vào mép bàn, vẻ mặt thản nhiên, “cậu là

mèo kiểu gì?”

Bọn họ không coi Tô Hạc Đình là “kẻ sống sót loài người”.

Những kẻ đứng đầu Hình Thiên quy những người lai về loại công cụ máy móc, bởi vì các thí nghiệm cấy bộ phận cơ thể cùng chip sinh học đầu tiên đều do hệ thống Chủ Thần thực hiện, sự ra đời của kết nối não máy khiến Hình Thiên bị khủng hoảng, bọn họ không muốn bị hệ thống Chủ Thần thuần hóa, đành phải thuần hóa trước những người lai bị cấy ghép công nghệ của hệ thống.

“Là mèo thôi,” Tô Hạc Đình cảm giác tín hiệu kí©h thí©ɧ lúc còn trong trận đấu vẫn chưa rút hết khỏi não mình, giữa bầu không khí bị nhắm đến này cậu không kiềm được phải run rẩy lỗ tai, “loại thông thường ấy.”

Cảnh sát tuần tra túm lấy áo mưa của Tô Hạc Đình rồi nhấc lên, vừa tìm vừa nói:

“Cái đuôi kia của cậu đâu, giấu trong quần à?”

Tô Hạc Đình cầm cây cơ gạt tay gã ra:

“Mẹ mày thích tò mò không?”

Tô Hạc Đình vừa dứt lời, đầu đã bị gã cảnh sát tuần tra nhấn xuống bàn. Cậu nghe được tiếng đối phương ra tay, nhưng cậu không tránh. Hai bên tầng đều có camera giám sát, cậu không thể làm gì được. Một khi bị phán là chủ động tấn công, đội vũ trang gần đó sẽ nổ súng.

“Tao tò mò thì sao?” Gã cảnh sát bắn bay tàn thuốc, xoay người cúi xuống, chửi ầm lên vào mặt Tô Hạc Đình,

“Tao đệt mẹ mày, tối nay tại mày mà ông thua

nhẵn túi rồi!”

Gã giật dùi cui điện đa năng cài sau lưng xuống, quật Tô Hạc Đình ngã xuống đất. Một gã khác bên cạnh dùng cánh tay ghì cổ Tô Hạc Đình, đυ.ng lệch cả bàn bi-a, khom người kéo Tô Hạc Đình về phía nhà vệ sinh công cộng.

Nhà vệ sinh không có camera theo dõi. Tô Hạc Đình nghiêng đầu, để cổ họng tránh được chỗ đối phương dùng lực. Cậu thúc khuỷu tay vào mu bàn chân đối phương, lợi dụng một giây mà gã thả lỏng tay ra này để níu cổ áo gã, sau đó

quật gã về phía trước làm gã đo đất. Ngay khi cậu đứng dậy, gã cảnh sát tuần tra vung một dùi cui vào ngực cậu.

“Gọi cho tổ vũ trang,” một tay gã cảnh sát giữ máy bộ đàm trong tay, một tay tiếp tục vung mạnh cây dùi cui điện vào Tô Hạc Đình, “có người lai—” Tô Hạc Đình ngồi xổm, lúc tránh cái dùi cui điện thì cũng đồng thời lên một đòn mạnh bạo vào đầu gối gã kia. Đầu gối gã cảnh sát tuần tra đau nhói lên, chân sau khuỵu xuống. Tô Hạc Đình túm lấy tay gã, quật mạnh cái dùi cui điện vào lỗ tai đeo bộ đàm kia.

Gã cảnh sát tuần tra rú lên một tiếng, máu tươi tứa ra.

Tô Hạc Đình vẫn im lặng, đứng dậy nhấc chân lên gạt gã ngã nhào vào cái bể nước bên cạnh. Cậu mở vòi nước, nước “ào” xuống đỉnh đầu gã cảnh sát tuần tra.

“Đệt… mày…” Gã bị nước xối cho lạc giọng, bật ho, hai cánh tay quờ lên mép bể những muốn ngẩng đầu lên.

“Ai bảo mày đéo đặt cược cho tao?” Tô Hạc Đình giơ tay lau trán, tâm trạng nát bét. Cậu tiếp tục giẫm lên lưng gã kia:

“Đáng đời mày thua nhẵn túi!”Gã cảnh sát bị sặc, từ cổ họng phát ra tiếng “òng ọc”.

【 Gϊếŧ gã đi! Gϊếŧ gã đi! 】

Bình luận trong trận đấu vẫn còn trước mắt, Tô Hạc Đình ngờ rằng mình vẫn đang nghe thấy tiếng la hét của khán giả trong trường đấu, cảm giác kí©h thí©ɧ còn sót lại trong não râm ran trên cột sống, những phấn khích ấy khiến đuôi của cậu ve vẩy. Cậu tiếp tục dồn lực xuống cái chân đang giẫm, dường như muốn

nhấn cả nửa người trên gã cảnh sát vào trong bể.

“Cảnh báo,” máy theo dõi sự sống trên người gã cảnh sát tuần tra vang lên tiếng báo động, “cảnh báo!”

Tấm kính bên cạnh trong nhà vệ sinh công cộng đột nhiên vỡ tung tóe. Hòa Thượng vũ trang đầy đủ lăn một vòng đáp xuống đất, nổ súng nhằm về Tô Hạc Đình.

Tốc độ phản xạ thần kinh đã qua cải tiến của Tô Hạc Đình một lần nữa lại phát huy ưu thế, tốc độ xử lý dữ liệu âm thanh của đôi tai mèo kia đã vượt xa người bình thường, ngay giây phút Hòa thượng nổ súng cậu đã ôm đầu lăn qua chỗ khác.

Đạn ghim vào tường, gạch men nổ cái “choang”.

“Ngồi xuống!” Hòa Thượng đeo mặt nạ phòng độc, họng súng nhắm vào Tô Hạc Đình, đột ngột quát lên:

“Không thì tôi bắn chết mẹ cậu đấy!”