Quyển 1 - Chương 9

"Rầm" một tiếng, báo cáo trong tay Khương Tuế rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt tiến sĩ trông rất khó coi, ngón tay run rẩy.

Nghiên cứu viên đứng nhìn không dám thở mạnh.

Không biết tại sao, cách đây một thời gian, tiến sĩ Khương như có ma lực thu hút mọi người trong căn cứ, vì để dành được sự chú ý của anh mà không tiếc bất cứ giá nào, bao gồm làm bữa sáng, trưa, tối, thậm chí còn có ý đồ cưỡng hôn tiến sĩ, bò lên giường anh, rình mò phòng tắm, v.v. Tuy nhiên, kể từ lúc Trần Kiến Khanh xuất hiện, những điều kỳ lạ này đã được cải thiện rất nhiều.

Thái độ của tiến sĩ đối với những kẻ cuồng nhiệt theo đuổi là bình đẳng, căn cứ vào mức độ nghiêm trọng mà cho viết bản kiểm điểm, phạt, giáng chức, nhưng loại hành vi biếи ŧɦái để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên gối đầu của tiến sĩ chưa bao giờ xảy ra.

"...Kiểm tra camera giám sát." Khương Tuế nghiến răng nói: "Điều tra ra là ai, lập tức báo cho tôi!"

"Vâng tiến sĩ!" Nghiên cứu viên nhanh chóng nói: "Tôi đi ngay đây!"

Khương Tuế đứng ở cửa bình tĩnh một lúc rồi quay vào phòng.

Mặc dù ngày hôm qua đã thay khăn trải giường, nhưng giờ phút này nhìn cái giường kia vẫn vô cùng chán ghét, anh thay đổi khăn trải giường một lần nữa, xác nhận trong phòng ngủ không có đồ vật kỳ lạ, lúc này mới lạnh mặt ngồi vào bàn viết báo cáo.

Là một trong những người chủ chốt của căn cứ, anh phải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn ngày hôm nay.

Vừa viết được một nửa thì tiếng di động vang lên, Khương Tuế liền bấm máy nghe, đối phương lập tức nói: "Nghe nói nhân ngư suýt gϊếŧ chết cậu! Chúa ơi, cậu không sao chứ?!"

"Tôi còn có thể trả lời cuộc gọi của ông, nên đừng hỏi như thế." Khương Tuế không mặn không nhạt nói: "So với tôi, ông còn tồi tệ hơn. Theo ước tính sơ bộ của tôi, số lượng thiệt hại cần được báo cáo lên tới tám triệu đô la Mỹ."

Cafu: "..."

Cafu trầm mặc hồi lâu, một âm thanh vang lên, Khương Tuế: "?"

"Ồ, không sao thân ái." Cafu nói: "Tôi chỉ là muốn tìm cái máy thở oxi của mình."

Khương Tuế bình tĩnh nói: "Đây là tai nạn không kiểm soát được. Bên trên phải phê duyệt toàn bộ máy móc mới cho tôi trong vòng một tuần."

"...trong vòng một tuần?!" Cafu nghẹn họng: "Thân ái, cậu có biết khoản trợ cấp tám triệu đô la Mỹ là gì không?"

"Tôi không rõ lắm." Khương Tuế nói: "Nhưng tôi có thứ có thể giúp ông thuyết phục mấy nhà tư bản đó."

"Cái gì?"

"Nhân ngư có thể nói được ngôn ngữ của nhân loại." Khương Tuế dừng một chút, nói: "Chính tai tôi đã nghe thấy, mặc dù không chắc có phải là nó tự biết hay học được trong vài ngày qua. Nhưng có một điều chắc chắn rằng nhân ngư có một bộ não vô cùng thông minh."

Cafu kinh ngạc: "Cậu nói thật sao?!"

"Tôi không bao giờ nói đùa." Khương Tuế bỏ qua những chi tiết khiến mình khó chịu, khái quát sự việc ngày hôm qua cho Cafu: "Còn một điều nữa."

Cafu hưng phấn nói: "Cậu nói tiếp đi!"

"Nó đang trong thời kỳ phối ngẫu." Khương Tuế mặt không biểu cảm nói: "Chúng ta cần một nhân ngư giống cái để nghiên cứu quá trình sinh sản của nó, ông hỏi xem mấy căn cứ bên cạnh có bắt được không."

Hôm nay bị thứ kia dán chặt vào người, Khương Tuế cảm nhận vô cùng rõ ràng nhu cầu của nhân ngư trong thời kỳ phối ngẫu, bây giờ phải mau chóng tìm được một nhân ngư giống cái, nếu không bi kịch hôm nay khả năng cao sẽ còn phát sinh.

"Được." Cafu vẫn luôn đáng tin cậy trong các việc quan trọng, "Nhờ cơn bão dữ dội lúc trước nên chúng ta mới bắt được nhân ngư, các căn cứ khác có lẽ cũng sẽ có thu hoạch gì đó."

"Thân ái còn chuyện gì nữa không?"

Khương Tuế giật giật khoé môi: "Nghiên cứu viên các ông tuyển chọn thực không hề đơn giản, thế mà có thể đánh tay đôi với nhân ngư, điều này thực sự khiến tôi kinh ngạc đấy."

Cafu sửng sốt: "Cái gì?"

Khương Tuế đang định nói thêm thì có tiếng nói ngoài cửa vọng vào: "Tiến sĩ, ngài có đó không?"

Lại là Trần Kiến Khanh.

"Lần sau nói tiếp." Khương Tuế treo điện thoại, mở cửa thấy Trần Kiến Khanh trên cổ quấn băng vải, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng gì đến vẻ tuấn mỹ của cậu.

"Có việc?" Khương Tuế đứng ở cửa, không có ý tứ mời Trần Kiến Khanh bước vào.

"Chỗ tôi có thuốc trị sẹo." Trần Kiến Khanh lấy ra một tuýt thuốc: "Bác sĩ nói vết cắn trên cổ ngài có thể sẽ lưu lại sẹo, thuốc này rất hiệu quả nên tôi mang tới cho ngài."

Khương Tuế liếc nhìn nhưng không nhận lấy, chỉ nói: "Cậu so với tôi càng cần nó hơn."

Trần Kiến Khanh đương nhiên biết Khương Tuế nói ra lời này thuần túy là đang giễu cợt chứ không phải lo lắng cho cậu, vì thế bất đắc dĩ cười: "Tôi vẫn còn có một tuýt."

Khương Tuế khoanh tay dựa vào khung cửa, nheo mắt nhìn Trần Kiến Khanh: "Trước đây hình như tôi đã hiểu lầm cậu."

Trần Kiến Khanh mỉm cười: "Phải không?"

"Tôi còn tưởng rằng cậu dùng tôi làm bàn đạp mạ vàng lý lịch." Khương Tuế lạnh giọng: "Nhưng hiện tại xem ra cậu còn có mục đích khác."

Trần Kiến Khanh bất động nói: "Tôi đúng là có mục đích khác."

Khương Tuế không nghĩ tới cậu dễ dàng thừa nhận như vậy, hơi giật mình.

Trần Kiến Khanh chậm rãi nói: "Tôi chọn thực tập ở đây vì tôi ngưỡng mộ tiến sĩ, chuyện này tôi chưa nói qua với ngài sao?"

Đồng tử Khương Tuế co rút lại: "Cậu..."

Trần Kiến Khanh đem thuốc mỡ bỏ vào túi áo trước ngực khương Tuế, nói: "Chờ miệng vết thương đóng vảy, mỗi ngày bôi hai lần sáng tối, tiến sĩ đừng quên."

Không đợi Khương Tuế nói gì, cậu lịch sự quay người rời đi.

Khương Tuế lạnh mặt đem thuốc mỡ ném lên bàn, tiếp tục viết báo cáo.

.......