Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bản Lậu Vạn Nhân Mê [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Tuế phẫn nộ nhìn Trần Kiến Khanh: "...Đừng mong tôi sẽ ký vào báo cáo thực tập của cậu!"

Trần Kiến Khanh mỉm cười một lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt cảnh giác, bước tới nắm lấy tay Khương Tuế, kéo anh ra khỏi nước biển và mảnh kính vỡ trên đất.

Cả người Khương Tuế nhiều vết thương, lục phủ ngũ tạng bị chấn động nhẹ. Vừa được kéo lên, anh đứng không vững liền đâm vào l*иg ngực Trần Kiến Khanh, Trần Kiến Khanh thuận thế ôm lấy vòng eo thon gọn của tiến sĩ, giúp cho anh không đến mức vì chân mềm mà ngã xuống đất.

Mặc dù biết Khương Tuế rất gầy, nhưng khi Trần Kiến Khanh thực sự vòng tay qua vòng eo đấy, cậu mới nhận ra Khương Tuế hàng năm ngâm mình trong phòng thí nghiệm là một trạch nam không có bất kỳ sở thích vận động rốt cuộc gầy yếu tới mức nào.

Cậu thậm chí cảm thấy chỉ cần mình hơi dùng sức liền bẻ gãy nó.

Khương Tuế căn bản không biết trong đầu Trần Kiến Khanh đang suy nghĩ thứ gì, anh hét lên: "Không được nổ súng!"

Các nhân viên bảo an hai mặt nhìn nhau, có người thận trọng nhìn về phía Trần Kiến Khanh. Thấy Trần Kiến Khanh không phản ứng, liền chậm rãi buông cò súng, nhưng vì nhân ngư cực kỳ hung hãn cùng lực sát thương mạnh, mọi người vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nó.

Vết thương do đạn bắn trên người nhân ngư vẫn đang rỉ máu, nhưng nó dường như không cảm thấy đau đớn, không rời mắt nhìn Khương Tuế.

Trần Kiến Khanh đem chắn Khương Tuế ở phía sau mình, nói: "Tiến sĩ, tôi cũng không muốn làm nó bị thương, nhưng có vẻ nó không quan tâm điều này."

Động tác của Trần Kiến Khanh đã chọc giận nhân ngư, nó nhe hàm răng sắc nhọn, lộ ra vẻ mặt hung ác, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy đe doạ khiến mọi người nghe thấy đều nổi da gà, giống như gặp phải mãnh thú, sự sống và cái chết treo lơ lửng, nhịp tim tăng mạnh, adrenaline dâng trào, trong đầu chỉ có một cảm xúc duy nhất, đó là nỗi sợ hãi.

Trần Kiến Khanh nắm chặt tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh, nhìn chằm chằm nhân ngư, chỉ cần nó có động tác công kích, liền lập tức nổ súng.

Nhưng nhân ngư chỉ ngẩng đầu lên, chậm rãi đưa tay ra, từ cổ họng phát ra một âm thanh cổ xưa huyền ảo, mơ hồ và xa xăm, như thể phát ra từ nơi sâu nhất của biển cả.

Mái tóc đen dài của nó dán trên cơ thể trắng trẻo và săn chắc, dưới thắt lưng là chiếc đuôi màu xanh lam đẹp đến mức chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của người nghệ sĩ, vây cá trong suốt có màu đỏ sẫm lây dính máu của chính nó, càng kinh diễm động lòng người.

Rất ít người có thể chống lại sự quyến rũ của sinh vật này, các nhân viên bảo an có mặt đều chầm chậm buông vũ khí trong tay xuống, như thể bị thanh âm kia mê hoặc, ngay cả Khương Tuế cũng bước từng bước với vẻ mặt ngơ ngác.

Anh chậm rãi đến gần nhân ngư như một người hành hương, ngón tay hơi run rẩy muốn nắm lấy tay nhân ngư, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Trần Kiến Khanh đột nhiên tỉnh táo lại, túm lấy Khương Tuế, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bịt tai lại! Âm thanh của nó có khả năng mê hoặc!"

Mọi người hoàn hồn, hoảng sợ nâng vũ khí lên, nhân ngư tức giận phát ra tiếng hét chói tai. Nó không còn mềm dẻo ôn hoà như lúc nãy nữa, đuôi dùng sức nhảy lên, né tránh viên đạn đang bay tới, tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ bóng dáng.

"Aaaaa!!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bảo an bị nhân ngư bóp chặt yết hầu, khoé môi nó nhếch lên, phát ra âm tiết không ai có thể nghe hiểu được, rồi sau đó dùng sức muốn vặn gãy cổ đối phương, người nọ sợ hãi khua tay hòng giảm bớt lực đạo.

Hành động này vừa lúc chạm vào miệng vết thương nhân ngư, bởi vì đau đớn, nó đột nhiên ném gã ra, bảo an nhặt về một cái mạng, vừa lăn vừa bò chạy ra bên ngoài -- cuộc chạm trán ngắn ngủi này gã ý thức được, nhân loại tuyệt đối không phải đối thủ của dã thú!

Đạn bay khắp nơi trong phòng thí nghiệm, làm vỡ nát vô số dụng cụ nghiên cứu quý giá, Khương Tuế gần như tức giận đến phát điên, hai mắt đỏ hoe chửi rủa: "Cafu nhất định sẽ gϊếŧ tôi cho mà xem!"

Khi báo cáo tổn thất về vụ tai nạn nghiên cứu này lên trên, Cafu • Garcia nhất định sẽ tự vẫn đi gặp thượng đế trước tiên!

Trần Kiến Khanh đẩy Khương Tuế ra phía sau tủ, vội vàng nói: "Tiến sĩ, xin ngài đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Khương Tuế túm lấy cổ áo cậu: "Không thể gϊếŧ nhân ngư!"

"Nhưng nó muốn gϊếŧ tôi." Trần Kiến Khanh lau đi vết máu trên má, nói: "Cho dù vậy, tôi vẫn không thể gϊếŧ nó?"

"Không thể." Khương Tuế lạnh lùng nói: "Đó là mẫu vật duy nhất trong bảy năm tôi bắt được, trong mắt tôi giá trị của cậu kém xa nó, nếu nó chết, tôi sẽ cho cậu xuống địa ngục."

Nếu người khác nghe những lời này khẳng định sẽ tức giận mắng Khương Tuế là kẻ tâm thần.

Mạng người chẳng lẽ không trân quý hơn vật thí nghiệm sao?!

Nhưng Trần Kiến Khanh lại cười một cách quái dị: "Tiến sĩ, xem ra lời đồn đại trong căn cứ là sự thật."

"Cái gì?"

Trần Kiến Khanh cởϊ áσ blouse trắng, lộ ra áo sơ mi và quần tây bên trong, thuần thục thay băng đạn trong tay, nói: "Tiến sĩ giống như một cỗ máy đẹp nhưng lạnh lùng, trong mắt ngài ai cũng không đáng giá nhắc tới, bao gồm cả chính bản thân ngài."

Khương Tuế không hiểu cậu đang nói nhảm cái gì, liền túm tóc cậu ép cậu cúi đầu: "Trần Kiến Khanh, tôi nói lại lần nữa, không được gϊếŧ nhân ngư."

"Tiến sĩ, không bằng ngài vẫn là nên lo cho tôi đi." Trần Kiến Khanh cười nhẹ: "Con thú đó hung ác hơn ngài nghĩ rất nhiều."

Khương Tuế sửng sốt nhìn Trần Kiến Khanh xoay người đi ra ngoài.

Lúc này phòng thí nghiệm đang rất hỗn loạn.

Nhân ngư là vua của biển cả, không ai ngờ rằng nó còn có thể di chuyển nhanh như gió trên đất liền, thậm chí còn nhanh hơn những viên đạn.

Khương Tuế nghe thấy tiếng súng kịch liệt, anh nghiêng người ra, liền nhìn thấy đuôi nhân ngư đang quấn quanh cỗ máy lớn, treo ngược trên không trung. Trần Kiến Khanh bắn ba phát, nhưng nó né được, rồi cái đuôi của nó dùng lực bắn ra ngoài như quả đạn.

Trần Kiến Khanh lập tức né tránh, nhưng cổ vẫn bị móng vuốt cào xước, máu tươi chảy ròng ròng.

Ánh mắt nhân ngư tối tăm, chậm rãi liếʍ máu trên đầu ngón tay, rồi chán ghét cau mày, càng thêm điên cuồng tấn công Trần Kiến Khanh.

Làm một nghiên cứu viên mới tới, năng lực phản ứng của Trần Kiến Khanh thật sự quá nhanh, cậu ta gần như bóp cò ngay khi nhân ngư di chuyển, viên đạn khiến nhân ngư chuyển hướng treo lơ lửng trên kệ bày khay nuôi cấy, phát súng tiếp theo vang lên, ngay lập tức nhân ngư bắn ra.

Loảng xoảng!

Chiếc kệ ầm ầm đổ xuống đất, đĩa petri vỡ tan tành thành vụn, Khương Tuế: "..."

Khương Tuế thề anh sống 27 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy tức giận như thế.

Chuông báo động vang lên khắp căn cứ, quân tiếp viện từ bộ phận an ninh lần lượt lao tới đây. Nhân ngư dường như biết rằng Trần Kiến Khanh đang cố tình kéo dài thời gian, cười lạnh một tiếng, đuôi dài dùng sức vung.

Xẹt xẹt xẹt ----

Đèn của phòng thí nghiệm bị phá hỏng, ánh đèn lúc sáng lúc tối. Khương Tuế cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, trước khi anh có thể nhận ra điều này quen thuộc đến mức nào, lưng anh đột nhiên cứng đờ.

Anh ngửi được hương vị nhớp nháp, ẩm ướt, tanh ngọt, sự hiện diện của đối phương mãnh liệt đến mức dù anh có muốn cũng không thể phớt lờ.

Nhân ngư lợi dụng khoảng trống trong bóng tối, đi tới nơi anh ẩn nấp!

Cánh tay dài ôm lấy eo anh từ phía sau, bộ ngực lạnh băng áp vào lưng, cho dù nhân ngư dùng đuôi đỡ thân thể đứng thẳng, vẫn cao hơn Khương Tuế một cái đầu, đem tiến sĩ mảnh khảnh che phủ hoàn toàn.

"Thyhurt..." (Đau...)

Cằm con thú đó tì vào vai Khương Tuế, giọng nói trầm thấp từ tính, mang theo vài phần ủy khuất.

Toàn thân Khương Tuế cứng đờ.

Không phải ảo giác của anh.

Nhân ngư thực sự biết ngôn ngữ nhân loại!

Khương Tuế hít sâu một hơi, nói: "Mày có nghe hiểu tao nói chuyện không? Mày có trí tuệ sao?"

Khương Tuế chậm rãi quay người, ngón tay dọc theo cánh tay nó đi lên trên, sờ đến vết thương gần đó.

Không biết có phải vì đau hay không mà cơ bắp trên cánh tay nhân ngư căng cứng lại.

Khương Tuế nhẹ giọng nói: "Xin lỗi vì đã làm mày bị thương."

Nhân ngư nhẹ nhàng rúc vào cổ anh, tâm trạng dường như có chút vui vẻ: "Never mind." (Không sao.)

(Bản gốc là nevermind: sự chú ý, sự quan tâm (N)

Never mind: đừng bận tâm, không có gì

Nên mình để cái này nhé)

Sau khi đèn điện phát ra âm thanh chói tai, cuối cùng nó cũng hoàn toàn dừng hoạt động, phòng thí nghiệm rơi vào bóng tối vô hạn, Trần Kiến Khanh thở hổn hển: "Tiến sĩ?!"

Khương Tuế không trả lời.

Anh nhìn vào khoảng không một lát, rồi đột nhiên đâm cây kim trong tay vào cơ thể nhân ngư!

Bởi vì khoảng cách quá gần nên ngay cả nhân ngư cũng không có thời gian phản ứng. Thuốc gây mê nồng độ cao rất nhanh có tác dụng, Khương Tuế cảm giác được bàn tay nhân ngư bên eo anh càng thêm dùng sức nắm chặt, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị móng vuốt cào hoặc bị cắn mất một miếng thịt trên người.

Nhân ngư cũng thực sự đã cắn vào cổ anh.

Khương Tuế kêu lên một tiếng.

Nhân ngư không tiếp tục dùng sức mà chỉ ngậm khối thịt mềm vào miệng, nghiến răng thì thầm: "You...betray..." (Em...phản bội...)

Khương Tuế mặt không biểu tình rút ống tiêm ra, nói: "Chúng ta chưa bao giờ ở cùng trận doanh, nói gì đến phản bội."

"Rầm" một tiếng, nhân ngư ngã ra trên sàn.

Nghe được tiếng động lớn, Trần Kiến Khanh lập tức chạy tới: "Tiến sĩ?"

"Tôi không sao." Khương Tuế một tay che cổ, một tay chống vào tường, thở hồng hộc: "Lập tức khởi động lại bể nước, quá trình trao đổi chất ở nhân ngư diễn ra rất nhanh, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại."

Trần Kiến Khanh tuy không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cũng nhanh chóng phân phó người tới làm.

Đèn khẩn cấp trong phòng thí nghiệm được mở lên, Trần Kiến Khanh thấy sắc mặt Khương Tuế trắng bệch, bên cạnh là nhân ngư đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Khương Tuế không thể chống cự được nữa, lưng tựa vào tường từ từ trượt xuống đất. Anh ngẩng đầu nhìn Trần Kiến Khanh, trán toát mồ hôi lạnh.

Tiến sĩ không biết rằng lúc này, quần áo anh xộc xệch, mái tóc đen mềm mại ướt đẫm mồ hôi dán vào vầng trán trắng nõn, đuôi mắt đỏ bừng, lông mi run rẩy, thực sự rất quyến rũ.

Trần Kiến Khanh chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt, kêu người đến khiêng nhân ngư mang đi, nâng Khương Tuế dậy, giúp anh xử lý vết thương.

Trần Kiến Khanh cũng bị thương không ít, đặc biệt là cổ bị móng vuốt nhân ngư cào xước, trông rất ghê rợn. Bởi vì miệng vết thương khá to nên tiểu cầu trong cơ thể không thể cầm máu được nữa khiến máu chảy xuống chiếc áo sơ mi trắng tinh của cậu làm nó nhuộm một màu đỏ tươi chói mắt.

Ngược lại thì tình huống của Khương Tuế khá tốt -- khi anh hết oxy trong bể nước, nhân ngư đã hô hấp nhân tạo cho anh, đến khi từ trong bể ra ngoài, nhân ngư cũng đã dùng thân mình che chắn nên anh chỉ bị vài vết xước nhỏ nhoi, nghiêm trọng nhất là vết cắn trên cổ đang rỉ máu.

Sau khi xử lý vết thương xong, Khương Tuế nóng lòng muốn xem quá trình nhân ngư được đưa về bể nước. Anh tự mình kiểm tra, xác nhận bể nước không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm, rồi kêu nhân viên hậu cần đến phòng thí nghiệm dọn dẹp mớ hỗn độn, còn mình thì quay về phòng tắm rửa.

Nghĩ đến những dụng cụ nghiên cứu quý giá bị phá hỏng Khương Tuế liền nhức nhức cái đầu.

Bởi vì đã nhiều năm không có lấy một thành quả nghiên cứu nên hiện tại rất khó có thể yêu cầu cấp trên tài trợ nguồn kinh phí. Mỗi lần đều phải dựa vào mối quan hệ của Cafu và khả năng giao tiếp của ông ta, Khương Tuế đã có thể tưởng tượng cảnh ông ta lên cơn nhồi máu cơ tim sau khi xem xong báo cáo.

Sau khi lau khô tóc, Khương Tuế nhìn vào vết cắn trên cổ trong gương.

Anh biết thật ra nhân ngư không muốn lấy mạng anh, nếu không cho dù kim gây mê có đâm vào cơ thể thì cũng trong nháy mắt cắn đứt động mạch của Khương Tuế.

Vết cắn đó không nặng cũng không nhẹ, giống như là một hình phạt dành cho sự "phản bội" của anh hơn.

Nghĩ đến đôi mắt xanh thẫm đầy tính xâm lược đó, Khương Tuế có chút khó chịu.

Nhân ngư...

Loài có năng lực học tập mạnh mẽ, có lẽ là sau khi bị con người bắt vào bờ đã học được ngôn ngữ mà con người nói? Hoặc nhân ngư thậm chí còn thông minh hơn loài tinh tinh thời xưa, hay thực sự như trong một số sách viết chúng còn có riêng cho mình một nền văn minh.

Khương Tuế thở hắt một hơi, chuẩn bị viết báo cáo trong đêm, có lẽ phát hiện mới này có thể yêu cầu bên trên thêm chút kinh phí.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Khương Tuế đứng lên kéo cửa ra, thấy bên ngoài là một nghiên cứu viên đang cầm tờ báo cáo.

"Chuyện gì?" Giọng điệu Khương Tuế không tính là tốt.

"T-tiến sĩ!" Nghiên cứu viên nơm nớp lo sợ đem tờ báo cáo trong tay đưa cho Khương Tuế: "Báo cáo về chất lỏng tối hôm qua ngài bảo tôi kiểm tra có rồi."

Khương Tuế nhận lấy rồi mở ra xem.

"Fructose, protein...prostaglandin.." Khương Tuế càng xem càng cau mày.

Nghiên cứu viên nhỏ giọng nói: "Tiến sĩ, tôi đã kiểm tra ba lần và có thể xác nhận rằng đây là..tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân."
« Chương TrướcChương Tiếp »