Quyển 1 - Chương 4

Cá thòi lòi sẽ không tiết ra chất nhầy này. Bởi trong mùi tanh xen lẫn cả vị thơm ngọt khó tả nổi.

Chẳng lẽ Alison còn nuôi những thứ khác?

Khương Tuế cau mày, bấm chuông gọi người vào rồi ném chiếc gối đó cho đối phương: "Lấy mẫu chất lỏng bên trên đi kiểm tra. Ngày mai mang báo cáo kiểm tra cho tôi."

"Vâng, tiến sĩ." Nhân viên nghiên cứu vội vàng nói.

"Còn có, ngày mai để người đến kiểm tra phòng tôi. Có thể có con vật nào đó đã lẻn vào trong đấy."

Nhân viên nghiên cứu gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Khương Tuế thay ga trải giường xong, có lẽ là quá mệt mỏi nên nằm trên giường khoảng 10 phút liền mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Nhưng chất lượng giấc ngủ không tốt cho lắm.

Anh nằm mơ thấy một giấc mơ...

Trong mơ, anh dường như bị mắc kẹt trong một loại chất lỏng có vị tanh ngọt, có cái gì đó lạnh lẽo quấn quanh mắt cá chân anh, anh có thể cảm nhận được lớp vảy mỏng manh, mịn màng đó cọ vào da mình, cảm giác hơi ngứa.

Ngón tay của anh...hình như bị thứ gì đó liếʍ..

Ướŧ áŧ, dính nhớp và lạnh băng, nơi nào đầu lưỡi đi qua đều có cảm giác run rẩy như bị điện giật. Anh muốn đẩy thứ đó ra ngoài nhưng ngón tay lại bị mυ"ŧ chặt, hàm răng nó sắc nhọn đến mức có thể nhẹ nhàng cắn đứt ngón tay anh.

Trong mơ mọi thứ đều vặn vẹo, mơ hồ, mu bàn chân Khương Tuế co lại, gân xanh lộ rõ, anh nắm chặt ga trải giường.

Ý thức của anh hỗn loạn và rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Anh cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt dường như bị dính keo khiến anh không thể mở ra để nhìn rõ tình hình hiện tại của mình.

Mãi cho đến khi cảm nhận được thứ đó trượt xuống rốn và chậm rãi liếʍ, anh mới rùng mình rồi chợt tỉnh dậy.

Trong phòng chỉ có ánh sáng xanh mờ nhạt từ các thiết bị điện, Khương Tuế lập tức vén chăn lên, nhưng trên giường lại không có thứ gì.

Dường như tất cả những cảm giác kỳ lạ lúc nãy đều chỉ là ác mộng.

Khương Tuế xoa xoa tóc và thở dốc.

Nếu bây giờ có gương, tiến sĩ có thể thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của anh giờ đây ửng hồng, đôi mắt ngấn nước, khiến người nhìn vào liền động tâm, giống như vừa từ trong cơn cực khoái dữ dội thoát ra.

"...Lâu rồi không gặp ác mộng." Khương Tuế lẩm bẩm: "Tuổi lớn, quả nhiên không thể thức khuya giống như trước kia nữa."

Anh đang định tắt đèn đi ngủ thì chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Khương Tuế chần chừ giơ cánh tay lên, một mùi tanh ngọt toả ra từ phần da thịt lộ dưới áo.

Giống hệt chất nhầy dính trên gối.

.......

Bởi vì ban đêm ngủ không ngon giấc, nên sáng hôm sau sau khi tỉnh dậy, sắc mặt Khương Tuế u ám, toàn bộ nhân viên trong phòng thí nghiệm không ai dám nói chuyện với anh.

"Alison." Khương Tuế lạnh lùng nói: "Tối nay cô đem mấy con vật nhỏ trước kia cô nuôi vứt đi hết đi. Căn cứ quy định rõ ràng không được phép nuôi thú cưng.

Alison tức khắc cứng người: "Tiến sĩ, chúng không phải thú cưng của tôi, chúng là...ừm, mẫu thí nghiệm của tôi!"

Khương Tuế ngước mắt, khuôn mặt diễm lệ nhưng vẻ mặt lạnh lùng: "Cô đang chơi chữ với tôi à?"

"...Xin lỗi tiến sĩ, tôi sẽ xử lý tốt việc đó." Alison ủ rũ nói.

"Ồ... Alison đáng yêu chỉ muốn nuôi những con vật nuôi nhỏ mà thôi, sao anh ta có thể độc ác như vậy chứ?" Có nhân viên nghiên cứu nhỏ giọng nói.

"Có lẽ là vì giải phẫu quá nhiều động vật nên anh ta mới trở nên máu lạnh và tàn nhẫn như thế!" Một người khác thấp giọng nói: "Ngoài việc chế nhạo người khác, tôi chưa thấy anh ta nói năng nhẹ nhàng bao giờ...Tâm lý người này sẽ không phải lệch lạc rồi chứ?"

Nhân viên nọ mờ mịt liếc nhìn khuôn mặt thanh tú của tiến sĩ rồi nói: "Tiến sĩ đã bảy năm không ra ngoài, không chừng tâm lý đã sớm biếи ŧɦái đi?"

"Trước đây tôi thực sự đã rất thích anh ta, chết tiệt!" Nghiên cứu viên da trắng nói với vẻ mặt cường điệu: "Cùng loại người này yêu đương chắc sẽ bị tức chết mất? Tôi vẫn thích kiểu người dịu dàng như tiến sĩ Trần hơn."

"Tôi không thể tưởng tượng được bộ dạng tiến sĩ sẽ yêu ai đó..."

Bọn họ mới vừa nói đến Trần Kiến Khanh, liền nhìn thấy Trần Kiến Khanh bước vào.

Cậu mặc áo blouse trắng cao ráo, dung mạo tuấn mỹ mà ôn hoà, khác biệt hoàn toàn với Khương Tuế xinh đẹp, lạnh lùng. Hơn nữa, lại rất lịch sự và có chừng mực khi đối xử với người khác, chính vì vậy cậu ta đã chiếm được thiện cảm của mọi người chỉ trong vòng nửa tháng.

Người duy nhất trong căn cứ không thích Trần Kiến Khanh có lẽ chỉ có Khương Tuế mà thôi.

"Tiến sĩ." Trần Kiến Khanh đứng bên cạnh Khương Tuế nói: "Mọi việc đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu lấy máu."

"Ừm." Khương Tuế nhàn nhạt trả lời, đeo găng tay vào, vừa cầm hộp dụng cụ lên, Trần Kiến Khanh đột nhiên nói: "Tiến sĩ, mặc dù hiện tại nhân ngư đang hôn mê nhưng không ai có thể đoán trước được khi nào nó tỉnh lại, vậy nên việc lấy máu sẽ có một số rủi ro nhất định, có lẽ ngài không nên tự mình đi vào trong đó."

Khương Tuế nhìn cậu ta một cách kỳ lạ, kéo khoé môi: "Tôi sẽ không giao thí nghiệm quan trọng như vậy cho người khác, đặc biệt là loại người đến phòng thí nghiệm của tôi để làm giàu lý lịch."

Những người khác hai mặt nhìn nhau.

Chuyện tiến sĩ có ác ý với Trần Kiến Khanh không phải ngày một ngày hai nhưng khi nghe điều đó họ vẫn cảm thấy tức giận thay.

Trần Kiến Khanh như cũ vẫn là bộ dạng ôn hoà, lùi về phía sau một bước nói: "Vậy tiến sĩ, xin hãy cẩn thận."