Khương Tuế ở trong bóng tối sờ soạng tiến về phía trước, chuẩn bị gọi điện khẩn cấp hỏi trung tâm điều khiển xem chuyện gì xảy ra thì đột nhiên bắp chân lạnh toát.
Cảm giác lạnh lẽo, nhớp nháp truyền đến, khi quan sát kỹ lại thì nó đột nhiên biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác nhất thời.
Khương Tuế khom lưng sờ bắp chân nhưng lại sờ thấy một bàn tay toàn nước.
Trong bóng tối giơ tay không nhìn thấy năm ngón, giác quan của con người được khuếch đại lên, dù chỉ là trong chốc lát, anh cũng cho rằng đó không phải ảo giác.
Alison lại bí mật nuôi cá thòi lòi trong căn cứ nữa à? Cảm giác thực sự hơi giống đuôi cá.
... Anh đã nói bao nhiêu lần rằng ở căn cứ không được phép nuôi vật nuôi, cho dù loài này tẩm bột mì rồi chiên lên cũng được xem như một món ăn nhẹ về khuya.
(Ủa anh???)
Khương Tuế bám vào tường đi đến cửa phòng tắm, khi anh xoay tay nắm cửa, chợt cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Cảm giác lần này đặc biệt rõ ràng, Khương Tuế chắc chắn đó là cảm giác đuôi cá cọ vào da mình. Đuôi cá lạnh buốt, trong nháy mắt khiến vùng da bị cọ sởn da gà.
Khương Tuế kêu rên một tiếng, đưa tay lên che phần eo của mình và sờ thấy một chút chất nhầy.
Rất ít nhưng vô cùng tanh.
Lúc này, Khương Tuế cảm thấy sự bao dung của mình dành cho Alison đã lên đến đỉnh điểm.
Đợi tới ngày mai...à không, tối nay anh sẽ tịch thu cua ẩn sĩ, hải sâm, cá sư tử...và tất cả cá thòi lòi của Alison!
Khương Tuế vừa mở cửa phòng tắm đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài truyền đến: "...Tiến sĩ? Ngài ngủ chưa? Tôi thấy đèn phòng ngài đã tắt."
Khương Tuế ngay lập tức nhận ra giọng nói của Trần Kiến Khanh. Âm thanh trong trẻo và ấm áp này có thể dễ dàng phân biệt được với các âm thanh khác.
Anh mở nguồn điện dự phòng lên, nhanh chóng lau qua người, rồi tìm đồ ngủ mặc vào, bật đèn trong phòng tắm để tìm cá thòi lòi nhưng không thấy gì cả.
"Tại sao đột nhiên mất điện?" Khương Tuế cuối cùng cũng mở miệng.
Trần Kiến Khanh sửng sốt: "Mất điện? Tiến sĩ, nguồn điện trong phòng ngài có vấn đề sao? Nguồn điện bên ngoài vẫn bình thường mà."
Khương Tuế tặc lưỡi, nói: "Kêu người đến sửa đi."
Giọng điệu lạnh lùng, không có bất kỳ cảm tình nào, mang theo một chút sự ra lệnh.
Trần Kiến Khanh vẫn ôn hoà đáp: "Được, tôi sẽ lập tức thông báo cho bộ phận hậu cần."
"Tiến sĩ, tôi có thể vào được không?"
Khương Tuế không kiên nhẫn nói: "Có việc?"
"Tôi có nướng bánh quy bơ." Trần Kiến Khanh nói: "Moi người đều khen nó rất ngon, nên tôi muốn mang cho tiến sĩ nếm thử."
Vì ở trong bóng tối lâu nên tính tình Khương Tuế càng thêm gắt gỏng: "Tôi đối với việc ăn bánh quy không có hứng thú, cậu kêu người sửa điện tới rồi trở về phòng đi."
Trần Kiến Khanh im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng chào hỏi, rồi bước chân rời đi.
Không lâu sau, đội hậu cần đến và kiểm tra nguồn điện dưới ánh mắt lạnh lùng của tiến sĩ, cuối cùng họ phát hiện ra công tắc bị chập do tiếp xúc với nước.
Ánh sáng lại tràn ngập căn phòng, Khương Tuế mang theo tâm trạng không tốt quay trở lại phòng tắm và tắm rửa sau gần 48 giờ bắt được nhân ngư. Anh thực sự quá mệt mỏi, lau khô tóc liền chuẩn bị đi ngủ.
Tuy nhiên, ngay khi nhấc chăn lên, anh nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Chăn bông mềm mại khi chạm vào có chút ẩm ướt, như thể bị dính nước, hơn nữa...
Khương Tuế mím môi nhấc gối lên, nhìn thấy một vũng chất nhầy trên đó.
Anh đưa đầu ngón tay ra chạm nhẹ, sau đó cụp mắt ngửi.
Mùi còn tanh nồng hơn cả chất nhầy trong phòng tắm.