Môi nhân ngư lạnh ngắt.
Thậm chí Khương Tuế còn có cảm giác như anh đang hôn một thi thể.
Nhưng thi thể sẽ không mang đến cho anh cảm giác áp bức mạnh mẽ như vậy.
Ares ôm lấy anh cùng rơi xuống biển, quá trình này dường như không có điểm cuối, bởi vì môi răng của Khương Tuế cơ hồ bị nó liếʍ từ trong ra ngoài, còn là ở trong làn nước xanh thẳm.
Kỹ thuật hôn của nhân ngư thực kém, nói đây là cái hôn không bằng nói là quá trình ăn cơm, giống như cách nó đối xử với cá tuyết bạc vậy. Đầu tiên chậm rãi liếʍ đi vết máu trên da, sau đó cắn miếng thịt cá non mềm, gặp phải xương cá liền kiên nhẫn gỡ thịt xuống -- dù cho hằm răng sắc nhọn của nó có thể trực tiếp cắn đứt xương cá.
Khương Tuế có cảm giác rằng anh đang được Ares yêu thích.
Rõ ràng anh đang ở trong mơ của chính mình, nhưng nhân ngư còn mạnh hơn so với anh, một khi Khương Tuế cố gắng trốn thoát, nhân ngư sẽ càng hôn hung ác hơn. Thậm chí Khương Tuế còn cảm thấy yết hầu anh bị chiếc lưỡi mềm mại kia liếʍ qua.
"...Ares." Khương Tuế chật vật túm lấy mái tóc dài của nhân ngư, hơi dùng sức liền đem môi hai người tách ra.
Mơ chính là mơ, không có một chút logic nào, dù ở trong nước biển Khương Tuế vẫn dễ dàng hô hấp, anh phẫn nộ nhìn Ares: "Mày đang làm cái gì?"
"Em trông có vẻ khổ sở." Giọng nói Ares trầm thấp mà ưu nhã, hắn tiến lại gần Khương Tuế, áp trán vào trán anh: "Đây là an ủi."
Khương Tuế: "..."
"Tao không cần." Khương Tuế nói.
"Không, em cần." Ares đột nhiên ôm lấy eo anh, khiến hai người dán vào nhau. Khương Tuế nháy mắt ngơ ngác, không thể tin được nhìn hắn, vành mắt phiếm hồng.
Ares dựa vào cổ anh, môi chạm vào động mạch chủ, nhẹ nhàng nói: "Tôi cảm giác được em tựa hồ yêu cầu tôi an ủi."
Khương Tuế: "..."
Khương Tuế đột nhiên mở mắt.
Căn phòng tối đen như mực, nhiệt độ quanh năm luôn ổn định ở mức 26°C. Tiến sĩ mặc áo mỏng nhưng lại ra một thân mồ hôi lạnh.
Anh bật công tắc đèn nhỏ bên cạnh giường lên, nhấc chăn lên nhìn, sắc mặt lập tức đen lại sánh ngang với đáy nồi.
Khi các bạn đồng trang lứa đều trải qua bùng nổ hormone ở tuổi dậy thì, thì Khương Tuế lại bận rộn với nhiều thí nghiệm tẻ nhạt, mỗi ngày ngủ không đến bốn giờ, cho nên ở thời điểm quan trọng nhất của tuổi dậy thì làm bạn với Khương Tuế chỉ có đĩa petri, mẫu vật nghiên cứu, quá trình thí nghiệm cùng các loại tài liệu xếp chồng chất như núi, bởi vậy rất ít thứ có thể làm cho anh xao động.
Trước kia từng có một người theo đuổi đã trần như nhộng đứng trước mặt anh, mà anh không có chút phản ứng nào, đối phương thẹn quá hoá giận mắng anh bị vấn đề. Khương Tuế cũng từng hoài nghi chính mình mắc bệnh về phương diện kia, nhưng nghĩ lại thì anh không nghĩ đến việc kết hôn, sinh con đẻ cái, cũng không có ý định cùng người khác sống chung cả đời, cho nên bệnh này trị hay không cũng được, vì thế anh tiếp tục an tâm làm thí nghiệm, dạy học sinh, mắng cộng sự.
Mãi cho đến hôm nay, mộng xuân vốn phải đến với anh khi anh 17-18 tuổi...Cứ tạm thời gọi là mộng xuân, khoan thai tới muộn, anh ý thức được, anh hẳn không có bệnh kín về phương diện kia.
Nhưng khả năng là tinh thần có chút vấn đề.
Suy cho cùng, đối tượng mộng xuân là nhân ngư, còn chật vật bị đối phương hôn hôn sờ sờ, tám phần là do trạng thái tinh thần của anh không tốt.
Khương Tuế trầm mặc đứng dậy thay quần áo rồi vào phòng tắm giặt qυầи ɭóŧ. Anh vừa giặt vừa tức giận đến mức muốn vào phòng thí nghiệm mắng Ares một trận, nhưng nếu làm như vậy thì càng trông giống bệnh tâm thần hơn?
Khương Tuế vô cảm tiếp tục giặt qυầи ɭóŧ.
Anh đem mảnh vải nhỏ treo ở phía trong cùng của giá phơi quần áo, không muốn nhìn thấy nó nữa. Khi quay lại giường ngủ, không biết có phải ảo giác hay không mà anh cảm thấy có hơi ẩm của nước trên chăn.
..........
Ngày hôm sau tiến sĩ phá lệ xin nghỉ nửa ngày.
Vì căn cứ nghiên cứu được xây dựng dưới đáy biển, quanh năm không thấy ánh mặt trời nên cấp trên rất coi trọng sức khoẻ tinh thần của nhóm nghiên cứu viên, còn đặc biệt mời cố vấn chuyên trị về tâm lý tới làm, nghe nói tiền lương vô cùng cao.
Khương Tuế ở nơi này được bảy năm, đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng tư vấn, bác sĩ giật mình run tay không cầm chắc điện thoại, trên màn hình hiện lên thông báo nhắc nhở tử vong.
Bác sĩ chưa dám đi nhặt lại điện thoại, lắp bắp nói: "Tiến, tiến sĩ Khương...."
Khương Tuế liếc mắt nhìn điện thoại, "Đã chết lần thứ mười lăm, đồng đội không mắng cậu?"
"..." Bác sĩ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, cậu luống cuống tay chân nhặt điện thoại lên, ho khan một tiếng nói: "Tôi, tôi cũng không phải thường xuyên câu cá, chỉ là..."
Khương Tuế ngắt lời cậu: "Tôi không phải tới đây kiểm tra công việc."
Anh gằn từng chữ một nói: "Tôi cảm thấy tôi chính là một kẻ biếи ŧɦái."
Bác sĩ: "...Hả?"
Thời điểm Khương Tuế từ phòng tư vấn đi ra, sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Giọng nói dịu dàng của bác sĩ văng vẳng bên tai anh: "...Xuất hiện tình huống này cũng không nhất thiết là bệnh tâm thần hay tâm lý biếи ŧɦái cả. Có lẽ là đã lâu rồi tiến sĩ chưa yêu đương? Con người là loài động vật quần cư, sẽ có khát vọng muốn tìm kiếm bạn bè, đây là điều bình thường, cho nên để giải quyết phiền não của ngài, tôi kiến nghị ngài nên tìm một đối tượng."
Lời này phiên dịch một chút chính là: lão xử nam, nghẹn.
Khương Tuế: "..."