Vừa hôn xong, Lạc Tiểu Tịch thở hổn hển xùi lơ trên sopha, ngửa mặt ngốc hồ hồ nhìn Cung Lâm.
Tiểu ngốc tử dưới thân sạch sẽ đơn thuần, nếm qua tư vị tuyệt đến mê người, đôi mắt Cung Lâm bị du͙© vọиɠ nhuộm thành màu đen, ôm ngang Tiểu Tịch mang lên phòng ngủ. (?)
Đằng nào sớm muộn cũng là người của mình, chi bằng sớm một chút ăn tươi luôn bé, tránh bị người khác…(ta chẳng biết dùng từ gì nữa)
Lạc Tiểu Tịch đông cũng chẳng dám động, răng run lên cầm cập như con thở nhỏ bị kinh hách.
Cái cái cái cái kia, mình còn chưa luyện tập giảm béo, không có cơ ngực không có cơ bụng, cũng không biết cụ thể pahir làm thế nào… Khẩn trương không chịu được…
“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch nắm lấy y phục đang bị Cung Lâm giải khai, lắp bắp gọi hắn.
“Ân?” Cung Lâm cúi người tại trước tiểu hung (ngực) phấn nộn nhẹ nhàng cắn một cái, “Làm sao vậy?”
“Ta ta ta ta… đi tắm.” Lạc Tiểu Tịch sắp ngất đến nơi, bị bị bị cắn…
“Ta cùng ngươi.” Khóe miệng Cung Lâm cong lên, đưa tay cởi hết mấy lớp áo trên người Tiểu Tịch.
“Ta tự đi là được rồi!” Tiểu mập mạp khẩn trương cũng không cố che lấp cái bụng nhỏ, hai tay nắm lấy quần mình.
Không có mặc nội y gợi cảm… không không không nên để lộ thí thí a…
Cung Lâm nhìn sắc mặt Lạc Tiểu Tịch đỏ bừng, cười đến tà ác, đột nhiên đưa tay xoa bóp cái bụng mềm mại của bé.
“Nha!” Lạc Tiểu Tịch theo bản năng che bụng, lại bị nâng thắt lưng lên, còn chưa kịp phản ứng gì thì hai chân đã lạnh lẽo.
Tiểu mập mạp khóc không ra nước mắt, ôm mông liều mạng chui vào chăn.
“Phốc…” Cung Lâm vứt quần Tiểu Tịch xuống đất, ôm gối cuồng tiếu.
Đến ngay cả qυầи ɭóŧ cũng là Spongebob, tiểu ngốc tử này rốt cuộc mê hoạt hình đến mức nào.
Thật khôi hài mà.
Lạc Tiểu Tịch giấu mình trong chăn, quẫn đến muốn khóc.
Tiểu thuyết đều gạt người! Lần đầu tiên không phải đều rất tốt đẹp sao!
Phải có ánh nến, phải có âm nhạc du dương, phải có bó hoa hồng thật lớn, còn phải có cả rượu vang.
Nói mấy câu tâm tình, sau đó hôn nhau trong hương hoa hồng, rồi mới kìm lòng không đậu… cái kia cái kia.
Như vậy mới đúng!
Đâu như mình bây giờ, mặc một cái qυầи ɭóŧ spongebob bị hắn chế nhạo!
Mất mặt muốn chết.
Cung Lâm cười đến chảy nước mắt, xốc chăn lên kéo tiểu mập mạp vào lòng.
Lạc Tiểu Tịch vừa ủy khuất vừa xấu hổ, cúi đầu không chịu nhìn Cung Lâm.
“Sinh khí?” Cung Lâm xoa xoa mũi bé.
“Không có.” Lạc Tiểu Tịch rầu rĩ nói.
“Quên đi, sau naỳ hãy nói.” Cung Lâm hôn nhẹ lên mặt bé, “Ta đi giúp ngươi chuẩn bị nước.”
Tiểu ngốc tử này sao lại khả ái như vậy, bây giờ thực sự muốn bỏ cũng bỏ không được.
Chờ bé lớn hơn chút nữa rồi tính tiếp vậy.
Nhìn bóng lưng Cung Lâm đi ra ngoài, mặt Tiểu Tịch liền méo xệch, chui lại vào chăn.
Thân thể Lâm Lâm vừa rồi, rõ ràng có phản ứng, vì sao đột nhiên lại không làm nữa…
Ngại dáng người mình không đẹp sao?
Lạc Tiểu Tịch xoa xoa cái bụng của mình, ghé đầu lên gối thở dài.
Chính là béo một chút.
Ai nha chẳng gợi cảm gì cả…
Sau này ăn ít một chút vậy?
Tâm tư tiểu mập mạp đang hướng đến kế hoạch giảm béo của mình, đột nhiên thấy giường rung rung mấy cái.
Nhìn chung quanh, là di động của Cung Lâm, đại khái là vừa nãy không cẩn thận rớt lại trên giường.
Hiếu kỳ liếc một cái, lông mày Lạc Tiểu Tịch lập tức nhăn lại.
Tiểu Viễn.
Lầu bầu, là tin nhắn của tình cũ!
Có nên xem không ta?
Tâm tiểu mập mạp lại kịch liệt giãy dụa, làm như vậy hình như rất không có đạo đức, nhưng không xem thì thực khó chịu.
Ngón tay nhỏ mập mạp sờ sờ điện thoại, ai nha thật khó xử.
“Tiểu Tịch.”Cung Lâm đẩy cửa tiến vào, “Đi tắm đi.”
“Ách…” Lạc Tiểu Tịch tức tốc rụt tay lại, che giấu cái mông cong cong.
Điện thoại rung không ngừng, Cung lâm cầm lấy nhìn thoáng qua, thần sắc nao nao.
“Tiểu Tịch ta…”
“Lâm Lâm chúng ta cùng nhau tắm!” Lạc Tiểu Tịch ngắt lời Cung Lâm.
“Cùng nhau?” Cung Lâm cười vuốt mũi bé, “Đừng nháo, tự tắm đi.”
“…Vậy còn ngươi?” Tiểu Tịch thấp thỏm hỏi hắn.
“Ta có việc, đi ra ngoài xem chút.” Cung Lâm dương dương tự đắc liếc di động, “… Bệnh viện có ca cấp cứu, thầy gọi ta tới.”
“…Nga.” Lạc Tiểu Tịch nhếch miệng, “Đi đường cẩn thận.”
“Tắm rửa xong thì đi ngủ sớm một chút, không cần chờ ta.” Cung Lâm vươn người qua hôn lên mặt bé, “Sữa tươi trong tử lạnh, trước khi uống hâm nóng lên một chút, đừng lén cho đường vào!”
“Hảo.” Lạc Tiểu Tịch gật đầu, nhìn Cung Lâm khoác áo ra cửa.
Mũi cay muốn chết, mình còn nói muốn tắm cùng hắn, hắn lại chạy đi gặp Đường Viễn còn nói dối là có cấp cứu.
Tiểu mập mạp ôm gối thật thương tâm, rõ ràng vừa nãy còn ôm lấy bé mà hôn.
Một giờ sau, Cung Lâm vẫn chưa trở lại, Lạc Tiểu Tịch thế nào cũng không ngủ được, vì vậy liền đi giày ra ngoài tản bộ.
Vỗn định đi lại trong tiểu khu, kết quả bất chi bất giác đã đi tới tận đường cái rồi.
Đi xa chút nữa có phố quà vặt, Lạc Tiểu Tịch sờ sờ túi quần tìm thấy 5 đồng, mua hai xiên bạch tuộc nướng vừa đi vừa ăn.
Tâm tình bất hảo, ăn vào lại thấy đỡ hơn một chút, kế hoạch giảm béo để mai tính tiếp.
Ăn xong bạch tuộc nướng hơi khát nước, thế là lại muốn uống nước dưa hấu, thế nhưng chỉ có 5 đồng, muốn mua cái gì cũng không được.
Lạc Tiểu Tịch thở dài, cầm 5 đồng còn lại, nghĩ mình thật đáng thương.
“Ha ha…” Bên cạnh có người cười, Lạc Tiểu Tịch biến mếu máo, xoay người định bỏ chạy, bị kéo lại.
“Thúc thúc?” Tiểu mập mạp có chút kinh ngạc, là đại thúc đẹp trai!
“Đi mua đồ không đem tiền?” Mục Thanh xoa xoa đầu bé, vừa rồi thấy tiểu hài tử này ở đây thở dài, thú vị cực kỳ.
“Không phải mà.” Lạc Tiểu Tịch hấp hấp mũi gãi đầu.
“Muốn đi ăn cùng thúc thúc không?” Mục Thanh cho là tiểu hài tử này ngại thiếu tiền, vì vậy cười hỏi bé.
“Ngươi chưa ăn cơm a?” Lạc Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, ngô, đại thúc đẹp trai thật đáng thương, giống mình không có ai chơi cùng, vậy… mình chơi với hắn đi.
Cá mực cay xiên nướng, Lạc Tiểu Tịch ăn đến miệng nhỏ đều bóng nhẫy.
Mục Thanh vốn là thỉnh thoảng đi qua đây, cũng không định vào ăn cái gì đó, bởi vậy chỉ mua ly nước uống.
“Sao khuya như vậy còn một mình chạy tới đây?” Mục Thanh hoir bé.
Biểu tình Lạc Tiểu Tịch liền trở nên mếu máo
không nói.
“Cãi nhau với người nhà sao?” Mục Thanh giúp bé lau tay.
Kỳ thực cũng không tính là cãi nhau… bất quá so với cãi nhau lại càng khó chịu hơn! Lạc Tiểu Tịch thầm lẩm bẩm trong lòng.
Ai nha chuyện yêu đương thực rắc rối!
“Mấy tuổi đầu, sao lại mang cái bộ dáng tâm sự đầy mình như vậy.” Mục Thanh xoa xoa đầu bé, “Ăn thêm chút gì đó rồi về nhà nhé, bằng không ba mẹ ngươi sẽ rất lo lắng.”
“Ba mẹ ta đều ở nước ngoài.” Lạc Tiểu Tịch liếʍ liếʍ mép, tiếp tục ăn bún, vừa ăn vừa hỏi, “Thúc thúc, sao ngươi cũng một mình ra ngoài ăn trễ vậy?”
“Ta cũng ở một mình.” Mục Thanh mỉm cười tự giễu, “Ta ly hôn, vợ con đều ở quê.”
“… Xin lỗi thúc thúc, ta không biết.” Lạc Tiểu Tịch có chút áy náy.
“Này có gì mà phải xin lỗi.” Mục Thanh vỗ vỗ đầu bé, “Được rồi, ăn xong về nhà sớm một chút.”
“Ta không về!” Lạc Tiểu Tịch tức giận, Cung Lâm đi gặp tình nhân cũ rồi, mình cần gì phải trở lại!
“Hả?” Mục Thanh khó tin, tiểu gia hỏa này không phải ở một mình sao, thế nào lại hờn dỗi không muốn về nhà?
“Thúc thúc ngươi về trước đi, ta đi dạo một mình.” Lạc Tiểu Tịch lau tay đứng lên, “Cảm ơn ngươi đã mời ta ăn, hôm nào ta mời ngươi.”
“Ngươi một mình?” Mục Thanh lắc đầu, ai lại dám để tiểu bạch thỏ ngốc nghếch này một mình ở nơi ngư long hỗn tạp thế này.
“Thúc thúc sau này gặp lại!” Tiểu mập mạp định một mình đi trút giận một chút, nhân tiện tiêu phiền tiêu sầu.
“Uy!” Mục Thanh gọi bé lại, “Ngươi có muốn tới nhà ta làm khách không?”
“Nhà ngươi?” Lạc Tiểu Tịch quay đầu lại.
“Ân, ở ngay gần đây thôi.” Mục Thanh nheo mắt cười.
“…Được lắm.” Lạc Tiểu Tịch gật đầu đáp ứng, theo hắn chậm rãi đi.
Đại thúc đẹp trai thật tốt!
“Ngươi tên là gì?” Lạc Tiểu Tịch đột nhiên phát hiện, mình còn chưa biết tên suất đại thúc!
“A…” Mục Thanh bật cười, rất chăm chú hướng Lạc Tiểu Tịch vươn tay phải, “Ta là Mục Thanh, 39 tuổi.”
“Ta là Lạc Tiểu Tịch, 17 tuổi.” Lạc Tiểu Tịch học dáng vẻ của hắn, tủm tỉm cười bắt lấy tay hắn.
“Ngươi họ Lạc?” Mục Thanh thần sắc hơi kinh ngạc.
Tại phía bắc thành, họ Lạc ít đến có thể đếm được.
“Lạc Nguy là gì của ngươi…?” Mục Thanh nhịn không được thử thăm dò hỏi.
“Di, thúc thúc ngươi biết ba ba ta?” Lạc Tiểu Tịch mừng rỡ, “Lạc Nguy là ba ba ta!”
Tiểu mập mạp âm thanh không lớn, rơi vào tai người có tâm tư, lại chính là một tiếng nổ rúng động.
Ánh sáng đèn đường chói mắt, chiếu vào khiến sắc mặt Mục Thanh có chút tái nhợt.
“Thúc thúc?” Lạc Tiểu Tịch cẩn cẩn dực dực kéo kéo tay áo hắn.
Thế nào mà vừa nghe Lạc Nguy chính là ba mình, đại thúc đẹp trai đột nhiên phát ngốc như vậy.
“…Ân? Không có gì.” Mục Thanh hoàn hồn, rất nhanh tươi cười lấp liếʍ, “Ngươi nói ngươi 17 tuổi? Cũng lớn bằng con ta, nó gọi là Mục Nhiên.”
“Ân, lần sau giới thiện chúng ta nhận thức.” Lạc Tiểu Tịch gật đầu, lòng có chút buồn bực, “Thúc thúc, ngươi quen biết ba ba ta?”
“…Quen biết, chúng ta quen biết nhau lúc còn trẻ.” Mục Thanh sờ sờ đầu Lạc Tiểu Tịch, “Đáng tiếc sau đó… chúng ta cãi nhau.”
“A?” Lạc Tiểu Tịch có chút ngoài ý muốn.
Đại thúc đẹp trai tốt như vậy, nhất định là ba ba có lỗi với hắn!
“Là hắn khi dễ ngươi sao? Lần sau ta giúp ngươi giáo huấn hắn!” Lạc Tiểu Tịch rất trượng nghĩa nắm tay.
“A…” Mục Thanh bị chọc cười.
Bây giờ nhìn lại, tiểu hài tử này đúng là con của Lạc Nguy.
Tới nhà Mục Thanh, Lạc Tiểu Tịch tự đáy lòng ai thán, đại thúc quá tuyệt! Cư nhiên lên mặt như vậy thật thảm!
“Tùy tiện ngồi đi.” Mục Thanh thay một thân quần áo ở nhà, từ trong tủ lấy ra một chai rượu đỏ,, đưa cho Lạc Tiểu Tich một ly, “Muốn uống không?”
“Muốn.” Lạc Tiểu Tịch tiếp nhận cái ly thè lưỡi ra liếʍ liếʍ, có điểm chua, lại nhấp một chút, đúng là không tệ.
“Ha ha.” Mục Thanh lắc đầu cười, ngồi đối diện bé, “Cụng ly.”
“Cụng ly!” Lạc Tiểu Tịch hào khí cao ngất cùng hắn chạm cốc.
Ngô, Lâm Lâm đi tìm tình nhân cũ rồi, mình bây giờ hẳn là đang mượn rượu giải sầu!
12h đêm, tại tầng cao nhất của khu nhà, một lớn một nhỏ hai người, ôm một chai rượu đỏ, mỗi người một ly không ngừng rót.
Đám người bên ngoài nháo ầm ỹ, huyên náo hào nhoáng, bóng đêm trong suốt như tẩy sạch tất cả.