Chương 17

Nét mặt của hắn vẫn rất bình thản, đôi mắt tràn ngập ý cười, khẽ lắc đầu.

Diệp Lãng thấy vậy cũng nhẹ lòng một chút, nếu chẳng may đứa em gái đó thật sự xảy ra chuyện thì người chị này chắc sẽ sống không nổi đâu!

Cô thở dài một tiếng, đôi mắt dần khôi phục vẻ điềm tĩnh, nhẹ giọng nói: "Sau này chuyện của tôi, cậu đừng tự tiện nhúng tay vào nữa, có được không?"

Âu Dương Nam Tuấn gật đầu, sau đó nói: "Nhưng chuyện của Diệp Thủ Tuất, tôi không thể không nhúng tay!"

Làm sao hắn có thể dung thứ cho kẻ muốn hủy hoại sự trong trắng của cô...dù chỉ trong suy nghĩ...cũng, tuyệt đối, không, thể, được!

Nhưng có một sự thật, rằng chính hắn là người đã lấy đi trong trắng của cô...

"Muốn làm gì thì làm. Còn bây giờ, tôi muốn nghỉ ngơi, không tiễn!"

...

Sau khi Âu Dương Nam Tuấn rời đi, việc đầu tiên cô làm chính là đi một vòng trong nhà, xem xem nhà mới của mình như thế nào.

Cuối cùng cô kết luận một câu, có lẽ phải làm việc cho 'Renaissance' đến kiếp sau mới đủ tiền trả nổi căn nhà, à không, căn biệt thự xa hoa này!

Lúc trở lại phòng ngủ thì kim đồng hồ treo tường điểm 10 giờ đúng, Diệp Lãng sực nhớ có một việc cần làm, bèn thay quần áo rồi vội vã rời khỏi nhà.

15 phút sau, chiếc taxi dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, Diệp Lãng bước xuống xe rồi nhanh chóng hòa vào đám đông phía trước.

"Xin chào quý khách!"

Tại một cửa hàng gấu bông, một nhân viên khi thấy cô bước vào liền vui vẻ cúi đầu, Diệp Lãng cũng lịch thiệp đáp lễ.

Hiện tại bên trong có vài vị khách đang đợi thanh toán, lúc nhìn thấy Diệp Lãng mặc một bộ yếm có chút cũ kỹ thì nhếch mép cười, còn nói nhỏ với người bên cạnh: "Xem cô ta đi, ăn mặc như vậy mà cũng dám vào đây..."

Diệp Lãng bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu kia, chậm rãi bước về phía chiếc tủ kính ở gần đó.

Nữ nhân viên thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bản giá của một chú gấu bông, thì lên tiếng hỏi: "Chị thích bé này sao?"

Diệp Lãng nuối tiếc nói: "Nếu nó không tăng giá thì không có vấn đề gì cả."

Mà giá tăng của nó lại ngang ngửa với chi phí cho chuyến taxi vừa rồi, thực là làm cô tức chết mà.

Thói quen của cô là khi ngủ phải ôm gấu bông, nhớ đêm qua cô còn mượn tạm gấu bông của Mặc Hạo mới ngủ được, nếu hôm nay không mua được chú gấu này, có lẽ phải uống thuốc an thần mất thôi.

"À quên mất, bé này hiện đang giảm 30 phần trăm, chỉ tại chúng em chưa kịp treo thông báo mà thôi!"

...

Rời khỏi cửa hàng với chú gấu yêu thích, Diệp Lãng thực sự không dám tin, rằng trong người vẫn còn lại khá nhiều tiền, vậy cô sẽ trích ra một phần để mua thức ăn...cho một tuần luôn!

Liền đó, cô đi thang máy xuống tầng 2...

Cửa hàng thực phẩm lúc này đang rất đông người, ai ai cũng chen chúc nhau để được thanh toán trước, Diệp Lãng đi ngang qua nhìn thấy cảnh này thì thở dài một tiếng, nhưng sau đó cũng gửi gấu bông ở bên ngoài rồi đi vào.

Sau vài phút, giỏ hàng của cô đã chứa đầy những hộp mì ăn liền, sandwich, hamburger, sữa tươi...Bởi vì khả năng đứng bếp của cô rất khá, nên ngày này qua tháng nọ chỉ ăn được những thứ này!

"Cái này...đắt quá!" Diệp Lãng vừa cầm một túi nước ép lên, cảm thấy rất vừa ý, nhưng khi nhìn tới mức giá của nó thì nhíu mày, bĩu môi.

"Bạn học!" Một giọng nam trầm thấp từ phía sau bất ngờ cất lên.

Diệp Lãng theo phản xạ xoay người lại, thì thấy có một người đàn ông đang đứng ngay sau lưng mình, anh có dáng người vừa cao lại vừa chuẩn, khuôn mặt trông có vẻ rất tây, cô đoán anh là con lai. Đặc biệt hơn nữa, anh cũng có một mái đầu màu xanh đen, giống như ai kia...

Biểu cảm của cô có chút ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp đẽ kia, lúc nãy anh gọi cô là bạn học, nhưng cô không hề ấn tượng gì về người bạn học này.

Một lát sau, khóe môi người đàn ông mới chậm rãi cong lên: "Tôi tên Tiêu Chính Tích, học cùng trường cấp ba với cậu!"

Diệp Lãng vẫn nhìn anh với ánh mắt cực kỳ xa lạ, thậm chí còn có chút hoài nghi. Anh nói học cùng trường cấp ba với cô, nghĩ cô tin chắc!

"Vậy có biết tôi tên gì không?"

Nghe câu hỏi của cô, ánh mắt của Tiêu Chính Tích bỗng ánh lên ý cười, không nhanh không chậm đáp: "Cậu họ Diệp, tên Lãng...đúng chứ?"

Diệp Lãng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, thật lạ...tên của mình cũng cần suy nghĩ nữa sao?

Thấy thái độ của Diệp Lãng cũng cởi mở hơn với mình, Tiêu Chính Tích liền nhân cơ hội bắt chuyện: "Cậu đến đây một mình sao?"

"Ừ. Còn cậu thì sao?"

"Tôi cũng vậy."

Diệp Lãng bắt đầu nhìn đồng hồ: "Bạn trai đang đợi tôi ở nhà, tôi xin phép về trước nhé!"

Tiêu Chính Tích khẽ cười: "Được, đi đường cẩn thận!"

"Cậu cũng vậy!"

...

Nhìn theo tấm lưng mảnh khảnh của cô, ánh mắt người đàn ông chợt lóe lên tia quỷ dị...

...

Qua ngày sau, 'Renaissance' vẫn đi vào hoạt động như bình thường, nhân viên đi làm đúng giờ, làm việc chăm chỉ, tan làm vui vẻ.

Có thể nói hôm nay là một ngày vô cùng yên bình đối với Diệp Lãng, bởi vì hôm nay Âu Dương Nam Tuấn không có đến tập đoàn, cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin cho cô...

Tan làm, Diệp Lãng ngồi taxi trở về nhà, trên đường, cô có ghé ngang hiệu thuốc, cô mua...một vỉ thuốc tránh thai. Nhưng khi về đến nhà, mặc dù đã cầm sẵn cốc nước trên tay nhưng lại có chút chần chừ.

Cô như vậy...có phải muốn con của hắn?

Không! Cô không muốn! Không muốn!

Lúc Diệp Lãng chuẩn bị cho viên thuốc vào miệng thì chuông cửa liên tục vang lên, cô khẽ nhíu mày, có lẽ đây đã là ý trời!

Diệp Lãng nhanh chóng thu dọn những thứ trên bàn rồi bước ra mở cổng, đó là một đôi nam thanh nữ tú, Diệp Thủ Tuất và Diệp Tư Lệ!

Ban đầu Diệp Lãng có chút kinh ngạc vì không biết tại sao họ lại tìm đến đây, nhất là Diệp Thủ Tuất, anh ta không sợ cô nổi điên một lần nữa sao? Nhưng hiện tại, điều cô cần làm nhất chính là giữ bình tĩnh, phải thật bình tĩnh!

"Ai cha, nhà mới của chị đẹp thật đó!" Diệp Tư Lệ khoanh tay nhìn cô, giọng điệu vừa ghen tức lại vừa châm chọc.

Diệp Lãng nghiêm mặt hỏi: "Hai người đến đây có việc gì?"

Người lên tiếng là Diệp Thủ Tuất, hôm nay anh ta trông có vẻ rất khiêm nhường, lại có chút gì đó nhẫn nhịn cùng hèn mọn: "Chúng tôi đến đây để thương lượng với em một vài chuyện!"

Diệp Lãng cân nhắc một chút, sau đó quyết định mời khách vào nhà. Khi vừa đặt chân vào đại sảnh, mặc dù không nói ra nhưng trong lòng bọn họ đang không ngừng gào thét, trầm trồ vì sự xa xỉ của nơi này!

Một lát sau, tất cả đã ngồi xuống chiếc sô pha bằng da thật, Diệp Thủ Tuất là người mở lời trước: "Diệp Lãng, công ty của anh hiện đang thiếu vốn trầm trọng, nếu cuối tuần này còn không xoay sở được, anh e rằng..."

"Đó là chuyện của anh..." Cô lạnh lùng ngắt lời, từ ngữ khí đến ánh mắt đều vô cùng cương quyết: "...nói với tôi thì giải quyết được cái gì?"

Diệp Tư Lệ nói vội nói: "Âu Dương Nam Tuấn không phải cưng chiều chị lắm sao? Nói với anh ta một tiếng, công ty của anh hai sẽ ngay lập tức được cứu sống!"

Diệp Lãng khẽ tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt chậm rãi hướng về phía Diệp Tư Lệ, sau đó lại chuyển sang Diệp Thủ Tuất: "Anh muốn nói gì thì trực tiếp đi nói với anh ta, tôi...không có nghĩa vụ phải chuyển lời cho các người. Hiểu không?"