Editor: JingJing
Thẩm Đàm vừa nói lời này đã chứng minh hành động lén lút của bọn họ không thể lừa gạt được anh.
Ánh mắt của Khúc Huy và Triệu Lực Dương sâu xa nhìn Thường Đình, tỏ ý tự bảo trọng.
Thường Đình làm mặt ngoan ngoãn: “Tớ sai rồi.”
“Tụi em còn có việc, vậy đi trước nhé, anh đưa bé Đình về nhà nhé!” Triệu Lực Dương và Khúc Huy chạy vô cùng nhanh chuồn trước.
Trong lòng Thường Đình thầm oán hận.
Cô cẩn thận nói: “Tớ xin thề, tớ đi ra khu ngoài là để nghe hát, không có làm gì cả!”
Thẩm Đàm nói: “Cậu làm gì tớ cũng không xen vào.”
Thường Đình nhìn anh chớp mắt hỏi: “Cậu giận sao?”
“Giận cái gì?” Thẩm Đàm liếc nhìn cô: “Đi, tớ đưa cậu trở về.”
Thường Đình đi theo phía sau anh, ngẩng đầu nhìn bóng dáng ở trước mặt, trong lòng thầm thở dài, đang định tiếp tục nói xin lỗi thì đột nhiên nghe Thẩm Đàm nói: “Cậu đã nghĩ cách giải quyết với mẹ chưa?”
Cô sửng sốt: “Mẹ của tớ?”
Thẩm Đàm đi ở phía trước nói: “Cậu nghĩ rằng Đa Quả mật báo cho cậu thì sẽ không nói tớ biết cậu gặp ai ở khu trước à?”
Thường Đình: “…”
Cô ấy còn là một tên gián điệp hai mặt!
Cô cúi đầu trừng mắt với pikachu trong tay.
Vẻ mặt pikachu vô tội.
Thường Đình trầm tư nói: “Sau khi chú ấy rời khỏi sẽ gọi điện thoại cho mẹ tớ, đến lúc đó mẹ tớ sẽ đến nơi ở của tớ tìm tớ.” Dừng một lát rồi nói tiếp: “Tối nay tớ tự trở về nhé, nếu không thì rất có thể sẽ chạm mặt nhau.”
Cô không muốn Thẩm Đàm nhìn thấy một màn cãi nhau giữa cô và mẹ.
Thẩm Đàm dừng bước xoay đầu nhìn cô hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”
Thường Đình nhéo lỗ tai pikachu, cúi đầu nói: “Ừ.”
Thẩm Đàm đưa tay nắm lấy cằm của cô để cô ngẩng đầu lên nhìn mình: “Nói lại lần nữa?”
Anh phát hiện trong mắt của cô gái trong veo sáng ngời, không thấy chút đau lòng buồn bã nào.
Thường Đình khẽ nghiêng đầu, cảm thấy ngón tay của anh lạnh như băng. Cô nói: “Tớ không muốn cậu nhìn thấy.”
Không muốn Thẩm Đàm nhìn thấy chuyện được coi như là khó chịu đối với cô.
Càng không muốn để anh nghe thấy mẹ sẽ nói ra những lời đánh giá không hay.
Khi bị Tô Minh Hầu gọi lại, cô hơi bị dọa sợ.
Nhưng sau đó cô lại cảm thấy được thả lỏng.
Bởi vì rốt cuộc cũng có thể mượn cơ hội này để nói rõ với mẹ.
Thẩm Đàm yên lặng nhìn cô một lát, cuối cùng buông tay ra rồi xoay người đi về phía trước.
Anh đưa người đến trạm xe.
Thường Đình đưa lưng về phía đường phố, nâng mắt nhìn anh nói: “Tớ đi đây.”
Thẩm Đàm không lên tiếng.
“Có thể mang pikachu về không?” Thường Đình hỏi.
Thẩm Đàm cười nhạt: “Có thích lấy không?”
Thường Đình cũng không còn quan tâm lắm nên tiếp tục hỏi: “Vậy Đa Quả còn ở đó không?”
Thẩm Đàm: “Không có.”
Thường Đình hơi tiếc.
Cô cúi đầu nhìn pikachu nói: “Vậy… chúng ta có thể để lại cách liên lạc không? Ví dụ như thêm weixin của cô hay gì đó?”
Đa Quả: “Đã gửi lời mời kết bạn.”
“Wow!” Thường Đình nhanh chóng mở điện thoại ra, nhìn thấy lời mời kết bạn của Đa Quả.
Thẩm Đàm lạnh lùng đứng ở bên cạnh, chưa được một lúc thì xe đã đến.
Trước khi Thường Đình lên xe còn vẫy tay chào anh, cười híp mắt nói: “Tớ đi nhé, bye bye.”
Thẩm Đàm đưa mắt nhìn cô lên xe rời đi.
Trên đường phố xe cộ chạy ngược chạy xuôi, cứ lặp lại như vậy.
Trong mấy giây ngắn ngủi, cô đã rời khỏi tầm mắt của anh.
Hai tay Thẩm Đàm đặt trong túi quần, nhíu mày, nhìn thế giới tràn ngập màu sắc dưới ánh đèn sáng lung linh thì trong lòng cười lạnh.
Tại sao anh lại quan tâm như vậy.
Nhìn dáng vẻ của cô cũng không giống người bị mắng khóc sướt mướt.
Mặc dù biết tình hình gia đình của Thường Đình nhưng bản thân cô chưa từng nói những chuyện này, cũng chưa từng biểu hiện sự buồn rầu khó chịu.
Thẩm Đàm không thể nào chủ động hỏi.
Mà Thường Đình không giống anh, gặp phải kiểu chuyện này sẽ sống đến nát bét.
Thường Đình lại trái ngược, sống rất rõ ràng.
Cô không bị vây trong nỗi buồn, cũng không bị sự tức giận chi phối.
Thẩm Đàm đứng ở ven đường một lát, cơn gió đêm mùa xuân lạnh lẽo mang theo cảm xúc nôn nao khó hiểu.
Đa Quả hỏi anh: “Muốn qua đó không?”
Thẩm Đàm không đáp.
Thường Đình ở trên xe nhìn thấy điện thoại đang không ngừng đổ chuông, ấn tắt thì lại reo lên, lặp lại như vậy khoảng chừng ba lần thì cuối cùng cô mới nghe máy.
Bà Bạch vừa lên tiếng đã hỏi: “Con ở đâu?”
Giọng điệu nôn nóng.
“Trên đường về nhà.” Thường Đình nói: “Còn một lát nữa là đến.”
“Con ở nhà chờ mẹ.” Bà Bạch nói: “Đình Đình, lần này chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
Thường Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt đáp: “Dạ.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô nhìn con pikachu trong tay.
Lông xù mềm mại làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Thường Đình đang trên đường trở về, cố gắng nhớ lại những hình ảnh giữa mình và mẹ ở bên nhau khi còn bé, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.
Một lần cũng không nhớ nổi.
Khi đi tới, bà Bạch suýt chút nữa là vượt đèn đỏ, xe dừng ở ven đường, lúc gấp gáp chạy đến thì nhìn thấy cô con gái ngoan ngoãn đứng đợi ở trước cửa.
Bà hít sâu một hơi, sắc mặt trầm xuống đi đến trước người Thường Đình.
“Đi vào nói chuyện sao ạ?” Thường Đình hỏi.
Vẻ mặt cô vẫn như cũ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bà Bạch khó mà có thể chịu được, bà chất vấn: “Tối nay con đi đâu?”
“Đến trong tiệm của người quen chơi một lát.” Thường Đình vừa nói vừa đi vào trong.
Bà Bạch đi theo phía sau, sắc mặt tức giận: “Tiệm gì?”
Thường Đình mở cửa, quay đầu nhìn bà với vẻ mặt khó hiểu: “Không phải mẹ biết sao?”
“Mẹ biết?” Bà Bạch đột nhiên nâng cao giọng, trán giật giật: “Mẹ đang hỏi con có biết hay không!”
Thường Đình vào nhà ngồi xuống, vẻ mặt trầm lặng nhìn bà.
“Con biết đó là nơi nào.” Cô nói: “Nhưng không có vào khu trong mà chỉ đi ngang qua.”
Bà Bạch giơ tay lên đỡ trán: “Đình Đình.”
Thường Đình nói: “Con đang giải thích với mẹ.”
Bà Bạch nói: “Nếu như chỉ đi ngang qua, ông ấy nhìn thấy con, gọi con đi với ông ấy thì tại sao làm lơ ông ấy?”
Thường Đình lần đầu tiên “thẳng thắn” nói với mẹ ruột mình một lần: “Không thân với chú ấy.”
“Ông ấy là…” Bà Bạch vừa nói được một nửa thì dừng lại.
Bà chú ý đến ánh mắt mà Thường Đình nhìn mình.
Đây là ý cười châm biếm.
Thường Đình không hề tò mò câu nói mà mẹ vẫn chưa nói xong, vẻ mặt cô giễu cợt nhìn bà Bạch nói: “Mẹ nghĩ rằng con là kiểu người được cha mẹ thả nuôi nên nội tâm sinh ra sự phản nghịch, hỗn láo? Con đã giải thích với mẹ rồi, con không có, là mẹ có tin hay là không.”
Bà Bạch kinh ngạc nhìn cô, vẻ mạnh mẽ trước khi vào nhà trong chớp mắt sụp đổ.
Thường Đình nói: “Lần trước mẹ nghĩ con đánh nhau ở trường cũng vậy, con đã giải thích với mẹ, con không có.”
“Lần đó là Tô Vi cho mẹ xem hình, lần này là Tô Minh Hầu gọi điện thoại cho mẹ.” Thường Đình nâng mắt nhìn bà, đôi mắt sáng ngời giống như một tấm gương, nó phát sáng nhưng cũng đầy lạnh lẽo: “Mẹ tin tưởng họ thì con chịu, nhưng mẹ đến đây để phát cáu dạy dỗ con, mẹ thật sự cảm thấy mình xứng sao?”
Lời này thật sự quá độc ác.
Bà Bạch nghe thấy thế thì sắc mặt trắng bệch, không thể tin lời như vậy là được nói ra từ miệng của Thường Đình.
Bà vẫn luôn cảm thấy con gái của mình ngoan ngoãn.
Nhưng chính là quá mức ngoan ngoãn khiến bà Bạch cảm thấy Thường Đình đang duy trì một khoảng cách xa vời với mình, quả thật giống như là người xa lạ.
Bà Bạch hít sâu, cố gắng bình tĩnh đối mặt với Thường Đình nói: “Mẹ biết, mẹ không xứng đáng làm mẹ cho nên mẹ vẫn luôn đền bù cho con. Con không giống Tô Vi…”
“Mẹ đã biết thế vậy còn muốn nói gì nữa?” Thường Đình cắt ngang bà: “Mẹ không xứng làm mẹ, con đã biết từ rất lâu rồi nhưng con không quan tâm.”
“Tại sao?”
Thường Đình đứng dậy, lẳng lặng nhìn người phụ nữ phía đối diện, lạnh nhạt nói: “Bởi vì trong mắt con, mẹ đã là mẹ của người khác, không liên quan đến con.”
“Thường Đình!” Bà Bạch cau mày, ngón tay không kìm được run lên, đối mặt với thái độ bình tĩnh nhưng nói ra những câu tuyệt tình như vậy của cô gái khiến bà vô cùng đau lòng.
Vẻ mặt bà Bạch đau khổ nói: “Mẹ là mẹ của con, con là con gái của mẹ! Mãi mãi đều như vậy!”
Thường Đình nhíu mày: “Con không muốn giả dối như vậy.”
Bà Bạch kinh ngạc: “Cái, cái gì?”
“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện.” Thường Đình nói: “Nói thật đi mẹ, đã từ rất lâu rồi, mẹ chán ghét con.”
Bà Bạch lắc đầu: “Không…”
“Mẹ ghét những tháng ngày chung sống với cha của con, không may con là con gái của ông ấy, cho dù mẹ đã ly hôn nhưng những gì mẹ trải qua đều khiến mẹ mãi mãi không thể nào quên người đàn ông đó được.” Thường Đình khẽ nói: “Bởi vì ông ấy nên mẹ ghét con, con không quan tâm, thậm chí cảm thấy mẹ đúng.”
“Từ nhỏ, bà ngoại và những người xung quanh đều nói với con mẹ sống không dễ dàng gì, con cũng biết, con cũng hiểu, con không hề oán trách.”
Thường Đình đi đến bên quầy bếp, tầm mắt dừng lại trên hoa khô cắm trên bình thủy tinh.
“Sau khi mẹ kết hôn với Tô Minh Hầu, con cũng rất vui.”
Cô quay đầu nhìn bà Bạch với vẻ mặt khinh thường: “Mẹ có thể vứt bỏ mẹ ruột và con gái để đi tìm hạnh phúc của mình, mẹ tìm thấy rồi, thỏa mãn rồi, mới nhớ đến mình còn có đứa con gái trong cuộc hôn nhân này cần phải xử lý.”
“Mẹ đột nhiên tuyên bố mẹ đã kết hôn, có một gia đình mới, trong nhà của đối phương có đứa con gái, mẹ đã từng nói với con chưa?” Ánh mắt Thường Đình nhìn lướt qua bà Bạch, nhẹ giọng chất vấn: “Đón con qua rồi nói với con sau này người một nhà có thể chung sống với nhau như trước kia, mẹ đã nói qua chưa? Có hỏi ý con chưa?”
“Mẹ có dạy con phải làm sao để chung sống với đứa con gái khác ở trong nhà này chưa?”
“Tô Vi ghét con nên bỏ nhà ra đi, khi mọi người ai cũng đi tìm cô ấy để lại con một mình ở nơi xa lạ, có từng hỏi con có sợ hay không chưa?”
Bà Bạch bị cô nói đến sắc mặt trắng đỏ đan xen, xấu hổ và thất vọng giống như con sóng lớn cuốn sạch hết tâm trạng của bà.
Bà bị Thường Đình hỏi đến đỏ cả mắt, muốn mở miệng nói nhưng nhìn thấy trong mắt đối phương đều là vẻ trào phúng.
”Năm đó nếu như mẹ hỏi con một câu có muốn ở lại tiếp không hay là có muốn trở về hay không, chúng ta sẽ không như bây giờ.” Thường Đình nhìn bình hoa ở trong tay, lấy hết hoa trong đó ra.
“Chỉ là mẹ cảm thấy con ở chung với Tô Vi không tốt, làm trở ngại gia đình mới của mẹ nên không hề hỏi một tiếng đã đưa con về.”
Cô lấy một tấm card từ trong bình hoa ra, đi về: “Là mẹ đã dạy cho con, ai cũng đều ích kỷ.”
“Sau nhiều năm như vậy, mẹ cảm thấy cuộc sống của mình mỹ mãn, bắt đầu muốn sắm vai thân phận người mẹ, vậy hãy chơi cùng với Tô Vi của nhà mẹ đi.” Thường Đình đặt tấm card trong tay lên bàn, đẩy về phía bà Bạch: “Đây là tiền mà những năm nay mẹ gửi cho con, trừ chăm sóc mua thuốc cho bà ngoại ra, con chưa từng dùng tới.”
“Bây giờ trả lại mẹ.”
“Thường Đình…” Bà Bạch mở miệng đã sắp nghẹn ngào rồi, bà tiến lên đưa tay cố gắng chạm vào cô nhưng lại bị Thường Đình né tránh.
Thường Đình nâng mắt nhìn bà, gằn từng chữ nói: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng, đừng cản trở con.”
“Xin lỗi, xin lỗi, mẹ không biết những chuyện này đối với con sẽ…” Bà Bạch còn chưa nói xong thì Thường Đình đã lên tiếng: “Mẹ đi đi.”
Mặt bà đẫm nước mắt nhìn cô.
”Là lỗi của mẹ, nhưng con cho mẹ cơ hội nha Thường Đình, con biết…” Bà còn chưa nói xong thì thấy Thường Đình đã xoay người đi lên lầu.
Cô không muốn cho bà Bạch cơ hội.
“Thường Đình…”
Giọng bà Bạch vang vọng ở lầu dưới.
Thường Đình về trong phòng ở lầu hai, dựa lưng vào cửa phòng lạnh lẽo, nhất thời không biết nói gì.
Ánh trăng ngoài cửa sổ yên tĩnh, gió đêm phảng phất.
Là lúc nên nằm trên giường thoải mái nghe nhạc, xem phim là tuyệt nhất.
Cô đã muốn nói những lời này với bà Bạch từ rất lâu rồi.
Nhưng ngại vì có bà ngoại ở đó, cô không muốn để người lớn tuổi khó xử nên vẫn luôn chịu đựng.
Khi bà ngoại còn sống, bà Bạch cũng không nhúng tay vào cuộc sống của cô, bà căn bản là ở trạng thái đã quên lãng Thường Đình.
Bây giờ không giống.
Bà Bạch nhúng tay vào cuộc sống của cô khiến cô cảm thấy không vui.
Nhưng lúc nãy có phải làm hơi quá không?
Thường Đình lấy số tài khoản của mình ra xem.
Ba chữ số.
Thường Đình: “…”
Lặng lẽ cất điện thoại lại.
Cô bắt đầu ngẫm nghĩ xem mình có tiền tiết kiệm gì không thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Tên hiển thị cuộc gọi là Siêu anh hùng.
Thường Đình sửng sốt, sau đó nghe máy. Điện thoại vừa đặt ở bên tai thì nghe thấy đối phương nói: “Nhìn ra ngoài cửa sổ.”
Ngoài cửa sổ?
Thường Đình đi đến bên cửa sổ rồi đẩy ra đón lấy ánh trăng sáng, nhìn thấy chàng trai chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở dưới lầu nhà cô.
“Cậu…” Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Đàm khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Có đi hay không?”
Thường Đình mím môi.
Giữa hai người tồn tại sự ăn ý một cách kỳ lạ.
Thẩm Đàm có thể nhìn thấu bản chất phản nghịch của Thường Đình.
Thường Đình có thể nghe hiểu ý nghĩ sâu xa trong lời nói của anh.
Đi.
Lập tức đi liền.
Cô không muốn ở chung với người phụ nữ kia.
Thường Đình đưa tay vịn cửa sổ nói: “Vậy cậu phải đỡ được nha.”
Thẩm Đàm nâng mắt nhìn cô, giang rộng hai tay.
Cô lại một lần từ chỗ cao nhảy xuống, lọt vào l*иg ngực của chàng trai, được anh vững vàng đón lấy.
Gió xuân vào ban đêm xen lẫn hương hoa nhàn nhạt.
Cái bóng được kéo dài khẽ loạng choạng ở trên tường, ánh trăng dịu dàng dẫn lối con đường phía trước, đưa mắt nhìn theo chàng trai kị sỹ dẫn theo cô công chúa đi xa.