Chương 20.1

“Đây là gì?” Thẩm Túc Bắc nắm chặt điện thoại, ngón tay bấm hai lần, kéo đến đúng bài đăng đó.

Bên dưới bức hình đó, đính kèm một đoạn cốt truyện then chốt.

Thẩm Túc Bắc lướt qua một cái, trong phút chốc toàn thân cứng đờ.

“Đừng xem nữa!” Hà Tây lúc này hận không thể mọc thêm hai cái tay để giành lại từ tay Thẩm Túc Bắc, nhưng Thẩm Túc Bắc đã giơ tay lên, Hà Tây dù cố thế nào cũng không với tới.

Ai ngờ giây tiếp theo, Thẩm Túc Bắc đột nhiên sải bước tới, dùng n.g.ự.c ép Hà Tây vào cánh cửa, đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cậu.

Hà Tây bị nhìn đến mức toàn thân cứng người, cổ họng khô khốc: “Cậu làm gì vậy!”

“Cậu bình thường...” Thẩm Túc Bắc hơi cúi đầu xuống, hơi thở trở nên gấp gáp, khàn giọng hỏi: “Trên diễn đàn cậu chỉ xem mấy thứ này thôi à?”

“Cậu đừng có nói bậy, tớ chỉ là tình cờ, tình cờ nhìn thấy thôi!” Mặt Hà Tây đỏ bừng, quên cả điện thoại, hai tay giơ lên trước n.g.ự.c tạo tư thế phòng thủ, điên cuồng đẩy Thẩm Túc Bắc: “Tránh xa tớ ra!”

Thẩm Túc Bắc nghe Hà Tây nói vậy thì hơi nhíu mày, đột nhiên cười đầy ẩn ý, rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên liếc qua, sau đó đọc to với giọng điệu vô cùng phấn khích: “Hà Tây mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tức giận nói: Cậu đừng chạm vào tớ, tránh xa tớ ra! Cậu—”

“Thẩm! Túc! Bắc!” Hà Tây đỏ bừng mặt vì xấu hổ, ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ, co chân lên đá một cái vào Thẩm Túc Bắc để dạy cho anh một bài học.

Chỉ tiếc rằng chân của cậu yếu quá, không nhấc lên được, nên không thể đá vào đầu Thẩm Túc Bắc, chỉ đá vào hông anh. Tuy nhiên, lực đá vẫn khá mạnh.

Tuy nhiên, Thẩm Túc Bắc không hề né tránh, bị đá một cái mà giống như được hôn, trong mắt không che giấu nổi vui mừng. Thấy Hà Tây thật sự tức giận, Thẩm Túc Bắc mới miễn cưỡng trả lại điện thoại cho cậu: “Trả cho cậu.”

Hà Tây tức giận giật lại điện thoại, không thèm nhìn Thẩm Túc Bắc một cái, quay mặt đi ra ngoài. Thẩm Túc Bắc vẫn chạy theo sau, gọi với theo: “Buổi tối nhớ đợi tôi nhé.”

Khốn kiếp!

Hà Tây nghiến răng nghiến lợi, bước nhanh trở lại lớp, đóng cửa lớp “rầm” một cái, chặn cái tên sói đuôi dài* ở ngoài đó.

*Sói đuôi dài: Ẩn dụ chỉ những người ranh mãnh, xảo quyệt và cả kiến trì, không dễ dàng từ bỏ mục tiêu.

Sắp đến giờ học rồi, tiết sau là tiết của giáo viên môn Văn, Thẩm Túc Bắc không có dũng khí để xông vào lớp của họ nữa.

Cánh cửa bị đóng “rầm” một tiếng, Hà Tây quay đầu lại đối diện với ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp.

Những ánh mắt đó có say mê, có vẻ tò mò, có khinh bỉ, đủ loại cảm xúc, đều dồn cả vào cậu.

Hà Tây cảm thấy chân mình giống như sắp không còn sức để bước nữa.

Trước đây, khi cậu vẫn chưa biết những chuyện đó, ánh mắt của các bạn học không mấy ảnh hưởng đến cậu. Nhưng giờ đây, khi lớp vỏ che đậy cuối cùng đã bị vạch trần, Hà Tây cảm thấy những ánh mắt đó như đang đè nặng lên người mình, khiến cậu cảm thấy toàn thân cứng đờ, tim như ngừng đập.

Hà Tây cắn răng, từng bước từng bước đi về phía trước, trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.

Có lẽ vì tâm trạng đã thay đổi, những chuyện trước đây không mấy quan tâm giờ bỗng nhiên trở nên to tát. Chẳng hạn như việc những bạn học bỗng nhiên xa lánh, những ánh mắt kỳ lạ thường xuyên nhìn mình, thậm chí cả những lời nói lẩm bẩm phía sau cũng khiến Hà Tây cảm thấy căng thẳng không yên.

Hà Tây luôn cảm thấy như thể họ đang bàn tán về mình.

Mọi người đều đã xem những thứ trên diễn đàn, không biết sau lưng họ sẽ bàn tán về cậu như thế nào?

Hà Tây cảm thấy lo lắng bất an, lần đầu tiên trải nghiệm được cái gọi là: “Sự đáng sợ của lời nói.” Cậu mơ hồ nhận ra lý do tại sao Thẩm Túc Bắc lại biến chất trong giai đoạn sau.

Cậu đã là một người trưởng thành với tâm lý ổn định, vậy mà khi đối mặt với những chuyện này, vẫn cảm thấy lo sợ như thể một bí mật nhỏ của mình bị tất cả mọi người phát hiện. Dù đó không phải là sự thật, nhưng áp lực từ xung quanh lại là thật, khiến cậu không khỏi hoảng hốt.

Trong trường học, xung quanh là những bạn học còn có vẻ ngây thơ mà đã như vậy, thì khi bước ra xã hội, áp lực càng lớn hơn nữa.

Hà Tây l.i.ế.m môi một cái, đột nhiên thấy Thẩm Túc Bắc có chút đáng thương.

Cậu ấy có mối quan hệ không tốt với ba mẹ, không có bạn bè thân thiết, dù bề ngoài có vẻ suôn sẻ, nhưng thực tế, thế giới quan và giá trị quan của học sinh trung học phổ thông vẫn chưa hoàn thiện. Họ thường có xu hướng bài xích “người lập dị” một cách vô thức. Có lẽ Hà Tây là người duy nhất dám chủ động “bày tỏ tình cảm” với cậu ấy.

Chẳng trách Thẩm Túc Bắc bám chặt cậu không buông.

Hà Tây lại không nhịn được mà bắt đầu nảy ra ý định “thay đổi” Thẩm Túc Bắc. Bị mọi người nhìn với ánh mắt khác lạ đã đủ đáng thương rồi, nếu sau này còn trở thành kẻ g.i.ế.c người, chẳng phải cả đời anh sẽ bị hủy hoại hay sao?

Bây giờ, cậu cảm thấy như mình đã thực sự biết được nguyên nhân khiến Thẩm Túc Bắc “hắc hoá.” Nếu cậu có thể hành động cẩn thận và khéo léo hơn một chút, có lẽ cậu có thể tránh được những nguy hiểm do hiệu ứng cánh bướm mang lại.