Chương 19.2

Hà Tây nói xong, cả phòng nước trở nên yên tĩnh.

m thanh của nước nhỏ giọt từ vòi nước, trái tim Hà Tây đập thình thịch. Trong không gian yên tĩnh đó, cậu nghe thấy Thẩm Túc Bắc cười nhẹ một tiếng.

“Không thích tôi? Coi tôi như anh em?” Thẩm Túc Bắc nghe thấy những từ này, nhíu mày chặt hơn: “Coi tôi như anh em, nhưng lại đưa tôi về nhà nấu ăn, ngày nào cũng quấn lấy tôi, không cho tôi hẹn hò với Đinh Hương?”

“Trước đây rõ ràng là cậu luôn thích tôi, sao bây giờ lại đột ngột thay đổi thái độ? Hà Tây, cậu không coi tôi như anh em, cậu đang coi tôi là thằng ngốc để đùa giỡn sao?” Thẩm Túc Bắc vốn đã có khuôn mặt nghiêm nghị, giờ đây khi tức giận lại tràn đầy sát khí, khiến người ta cảm thấy chân tay bủn rủn.

Thực sự là sát khí! Thực sự có thể gϊếŧ người đó!

Lại nói, sao cậu có thể nhìn ra được tớ thích cậu? Với tớ đó chỉ là tình cảm anh em mãnh liệt, đầy nam tính thôi mà!

Trong lòng Hà Tây khóc ròng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Tất cả những gì tớ làm chỉ là để cậu học hành chăm chỉ, không ngờ cậu lại hiểu lầm tớ thích cậu. Để tránh cậu tiếp tục hiểu lầm, tớ nghĩ chúng ta không nên liên lạc nữa.”

Nói xong, Hà Tây lén lút dùng tay ở phía sau để mò mẫm kéo khóa cửa. Kéo một lần, không mở, lại kéo một lần lần nữa, lại kéo một lần ... Cuối cùng kéo được một bàn tay.

Thẩm Túc Bắc một tay cầm tay nắm cửa, cúi đầu xuống nhìn Hà Tây.

Đôi mắt Hà Tây đảo vòng quanh, không biết đang nghĩ gì, Thẩm Túc Bắc chỉ nhìn một cái đã cảm thấy đau lòng.

Anh không tin Hà Tây không thích mình, chỉ cảm thấy Hà Tây sợ phải ở bên anh. Cũng đúng, hai học sinh trung học giống như những con đại bàng muốn bay cao, không ai biết đối phương sẽ bay đến đâu. Bản thân rất bất ổn, chưa kể là hai thằng con trai, Hà Tây sợ ở bên anh sẽ nhận phải ánh mắt kỳ thị từ người khác.

Thẩm Túc Bắc hiểu được sự bối rối của Hà Tây. Hà Tây khác với anh, cậu ngoan ngoãn, chắc chắn không dám nghĩ đến những chuyện trái ngược với chuẩn mực, thậm chí cả việc thích anh cũng chỉ giấu dưới vỏ bọc “bạn bè.” Nhưng điều đó không có nghĩa là Thẩm Túc Bắc không đau lòng.

Nhưng trên đời sao lại có người tàn nhẫn đến thế? Rõ ràng trong lòng đã có anh, vậy mà lại không chịu thừa nhận.

Thẩm Túc Bắc âm thầm nghiến răng, không thừa nhận à? Không sao, tôi có nhiều cách để giải quyết.

“Cậu có nhớ Lâm Hạnh không?” Thẩm Túc Bắc lại lên tiếng, đột nhiên nhắc đến Lâm Hạnh.

“A?” Chuyển đề tài nhanh quá, Hà Tây vẫn đang lo lắng sợ bị xử lý, sao tự dưng lại chuyển sang Lâm Hạnh?

“Lâm Hạnh, Lâm Hạnh làm sao?” Hà Tây hỏi với vẻ lo lắng: “Cậu ấy gặp phải chuyện gì sao?”

Thẩm Túc Bắc nheo mắt nhìn Hà Tây, thấy cậu lo lắng cho Lâm Hạnh, sắc mặt anh không được tốt. Anh nhịn vài giây rồi nói: “Mẹ của Lâm Hạnh không chịu trách nhiệm nữa, nhà cậu ấy không còn ai, không ai sẵn lòng giúp cậu ấy khởi kiện.”

“Vậy phải làm sao?” Hà Tây hoảng hốt: “Mẹ của cậu ấy không quản sao? Vậy ba mẹ của Châu Cường muốn làm gì?”

“Ba mẹ của Châu Cường đương nhiên không muốn con trai mình ngồi tù. Họ muốn bỏ tiền ra để bịt miệng Lâm Hạnh. Nhưng nếu thực sự như vậy, cả phần đời còn lại của Lâm Hạnh sẽ bị hủy hoại, không có ai đứng ra bảo vệ cậu ấy. Theo tính cách của Châu Cường, nếu Lâm Hạnh nhận tiền từ nhà họ Châu thì chắc chắn sau này Châu Cường sẽ càng bắt nạt cậu ấy nhiều hơn.”

Thẩm Túc Bắc nghiêng người về phía trước, cụp mắt nói.

Hà Tây quả nhiên bị cuốn theo suy nghĩ, cả người trở nên bồn chồn không yên. Người khác không biết, nhưng cậu biết rõ, những chuyện Lâm Hạnh gặp phải hôm nay là kết quả của việc cậu thay đổi lịch sử, là hiệu ứng cánh bướm do cậu gây ra. Cậu không thể ngồi yên không làm gì.

“Vậy, không có ai giúp cậu ấy sao?” Hà Tây lẩm bẩm hỏi: “Nhà trường thì sao? Nhà trường không can thiệp à?”

“Nhà trường chỉ muốn che giấu mọi chuyện, hận không thể coi như không có chuyện gì xảy ra.” Thẩm Túc Bắc lợi dụng lúc Hà Tây không chú ý, lại càng dựa gần hơn, tựa như dỗ dành, nói nhỏ: “Nhưng giúp cậu ấy, vẫn còn có một người.”

Hà Tây kinh ngạc ngẩng đầu: “Ai?”

Cậu ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt Thẩm Túc Bắc sáng rực lên, khóe miệng cong lên rồi lại hạ xuống, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi.”

Hà Tây giật mình.

Thẩm Túc Bắc tiếp tục nói: “Cậu ấy muốn khởi kiện, nhà tôi có luật sư. Muốn tiếp tục đi học, tôi có thể giúp cậu ấy chuyển trường. Tôi thậm chí có thể lo cho học phí đại học của cậu ấy sau này. Ngoài tôi ra, không có ai sẵn sàng làm những điều này đâu.”

Hà Tây vẫn còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn anh: “Cậu, cậu giúp cậu ấy? Cậu muốn...”

Thẩm Túc Bắc chịu đựng hết lần này đến lần khác, vẫn là không thể kiềm chế được. Anh khô khốc nuốt nước bọt, tay nắm chặt tay nắm cửa, có lẽ đây là lần đầu tiên làm ra loại chuyện như này, nên giọng nói không mấy vững vàng, âm điệu rất nhẹ, tạo ra chút vang vọng trong căn phòng hẹp. Anh nói: “Hà Tây, cậu hôn tôi, tôi giúp cậu ấy, được không?”

Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, giọng nói trầm thấp văng vẳng bên tai. Một tay chắn cửa, chặn tất cả lối thoát của Hà Tây. Sau đó, Hà Tây nghe anh nói: “Chỉ cần hôn thôi.”

Lúc đó, trong đầu Hà Tây như có pháo hoa nổ tung, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ - đây có phải là dụ dỗ không?

Đây hơn cả dụ dỗ! Đây chính là lợi dụng!