Chương 18.1

Khi cảm nhận được một nụ hôn mạnh mẽ đầy tính xâm lược trên môi, Hà Tây hoàn toàn choáng váng.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, rõ ràng đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng hiện đại pha lẫn yếu tố trinh thám, rõ ràng mình là nhân vật nam chính đi cứu vớt một thiếu niên lầm đường lạc lối, tại sao chỉ một lời không hợp là bắt đầu cắn rồi?

Thật đáng sợ, ngay cả khi Zombie cắn người cũng không đáng sợ bằng!

Sau cú sốc ngắn ngủi, Hà Tây bắt đầu vùng vẫy dữ dội, nhưng sức lực của cậu không thể so bì được với Thẩm Túc Bắc, hoàn toàn không thể thoát ra. Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, cậu mạnh mẽ hất đầu gối lên, trúng ngay mục tiêu.

Thẩm Túc Bắc khẽ rên “ừm” lên một tiếng đau đớn, chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống, nhưng dù vậy, anh vẫn không buông Hà Tây ra, kéo cậu cùng mình ngã xuống trên bãi cỏ. Ngã rồi cũng chưa xong, anh còn đè lên người Hà Tây, một tay chống bên tai cậu, thở hổn hển nói: “Hà Tây, tôi không có bạn gái nào khác, không phải Lâm Hạnh hay Đinh Hương, tôi không thích họ, tôi chỉ thích cậu.”

Tôi chỉ thích cậu.

Chỉ thích cậu.

Thích cậu.

Tôi, chỉ, thích, cậu!

Bốn chữ này như sấm sét từ trên trời giáng xuống, khiến Hà Tây choáng váng từ trong ra ngoài.

Thẩm Túc Bắc vậy mà thích cậu!

Hà Tây hoàn toàn ngây ngốc, bắt đầu không kiểm soát được mà nhớ lại quá khứ giữa mình và Thẩm Túc Bắc.

Dường như cậu thật sự đã có phần... Quá mức quan tâm đến Thẩm Túc Bắc.

Trời ơi, cậu đã bẻ cong Thẩm Túc Bắc rồi!

Tôi! Quá! Khổ! Rồi!

Con mẹ nó, kịch bản sau này sẽ như thế nào đây!

Sau khi ngẩn người một lúc, Hà Tây chợt nghĩ ra một điều: Nếu Thẩm Túc Bắc hiện tại bắt đầu thích cậu, thì anh sẽ không còn thích những người phụ nữ khác nữa, có nghĩa là Thẩm Túc Bắc cũng sẽ không vì tình yêu mà sinh ra thù hận và đi gϊếŧ những người phụ nữ đó.

Bây giờ, người thật sự nguy hiểm là chính cậu.

Bởi vì Thẩm Túc Bắc yêu cậu!

Theo diễn biến này, nếu cậu từ chối Thẩm Túc Bắc, Thẩm Túc Bắc vì tình yêu mà sinh ra thù hận, chính cậu mới là người sẽ bị đe dọa đến tính mạng!

“Tớ, tớ, tớ không không, không thích cậu!” Hà Tây bị sốc đến nỗi nói lắp, dùng cả tay chân để đẩy Thẩm Túc Bắc ra, vất vả đứng dậy từ mặt đất, mặt đỏ bừng hét lên: “Thẩm Túc Bắc, nếu cậu còn dám làm gì với tớ nữa, tớ sẽ báo cảnh sát!”

Sau khi hét xong, Hà Tây bỏ chạy không dám quay đầu lại.

Cậu chạy một mạch từ dưới chân tường đến tòa nhà lớp học, thở hổn hển, trên đường trở về lớp, cậu đã ngã hai lần trên hành lang trơn trượt. Cuối cùng, cậu chạy về lớp với bộ dạng thảm hại.

Lớp học đã kín một nửa, vẫn còn khoảng mười phút nữa mới bắt đầu vào học lúc hai giờ.

Khi Hà Tây vừa bước vào đã thu hút ánh mắt của nhiều người, nhưng cậu hoàn toàn không để ý điều đó. Cậu bàng hoàng đi đến chỗ ngồi, ngồi phịch xuống ghế, tay nắm chặt cuốn sổ nhỏ trong túi và run rẩy.

“Hà Tây?” Đột nhiên, một giọng nói từ bên cạnh khiến Hà Tây hoảng hốt thốt lên một tiếng “A” quay đầu lại mới nhận ra là một bạn nữ cùng lớp.

Cô bạn cùng lớp này nhìn quen quen, Hà Tây mãi mới nhận ra cô ấy chính là người trước đây luôn hay đến hỏi bài cậu.

“Cậu làm sao vậy? Sắc mặt khó coi quá.” Bạn nữ cùng lớp hỏi.

“Không có gì.” Hà Tây cố gắng bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Lần này hỏi cái gì?”