Lúc Thẩm Túc Bắc từ phòng bệnh đi ra, đã Hà Tây không thấy đâu nữa.
“Thẩm Túc Bắc, lại đây!” Anh đang định đi tìm thì lại thấy thầy giám thị gọi.
Thẩm Túc Bắc nhíu mày nhìn qua, thấy thầy giám thị và hiệu trưởng đứng cùng nhau bên cạnh cửa sổ hành lang, còn có một cặp vợ chồng trông giống như người giàu mới nổi.
Thẩm Túc Bắc liếc nhìn đôi vợ chồng kia đã nhận ra ngay, đó là ba mẹ của Châu Cường.
Thẩm Túc Bắc mím môi, không nói một lời nào đi tới.
Ngay khi anh đến gần, cặp vợ chồng đó đã vội vàng xin lỗi anh, nói đủ mọi lời hay ý đẹp, trong lời nói đều thể hiện ý “Hãy tha thứ cho người khác nếu có thể”, thậm chí còn đề nghị được bồi thường bằng tiền.
“Chắc chắn sẽ đưa cho cậu một mức giá thỏa đáng.” Ba của Châu Cường nói như vậy.
Thẩm Túc Bắc nghe vậy hơi nhíu mày, liếc nhìn hiệu trưởng và thầy giám thị.
Thầy giám thị có vẻ cũng cảm thấy khó xử, mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói gì. Còn hiệu trưởng thì chủ động lên tiếng, cũng theo kiểu hoà giải: “Học trò Thẩm, chuyện này không nên làm ầm ĩ quá, sẽ không tốt cho danh tiếng của bạn nữ. Chỉ còn một năm nữa các em sẽ thi đại học, lúc này không thể để xảy ra chuyện gì được.”
“Tại sao lại nói những điều này với em?” Thẩm Túc Bắc nhếch mép cười mỉa mai, nâng cằm, ánh mắt quét qua từng người một, cười nhạo nói: “Em không phải là người bị ảnh hưởng, người bị đánh ngất đi, bị xâm phạm cũng chẳng phải em. Nói những điều này với em có ích gì?”
“Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra mà.” Ba của Châu Cường vội vã phủ nhận: “Chẳng phải cô bé vẫn ổn sao? Chỉ là hai đứa trẻ yêu đương, hơi nông nổi một chút, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”
Trong mắt Thẩm Túc Bắc hiện lên vài tia không kiên nhẫn: “Vậy thương lượng với em làm gì? Muốn thương lượng thì tìm người nhà cậu ấy đi.”
Hiệu trưởng và thầy giám thị nhìn nhau một cái, thầy giám thị ho khan và thì thầm đáp: “Chúng tôi đã gọi điện cho mẹ em ấy, nhưng bà ấy đã tái hôn và nói luôn là không quản chuyện này. Bà nội em ấy bệnh nặng mới qua đời gần đây, trong nhà cũng không còn ai. Thẩm Túc Bắc, em, em không phải là bạn trai của em ấy sao? Em đi khuyên em ấy một chút, nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.”
Sau khi thầy giám thị nói xong, hành lang trở nên yên tĩnh một lúc lâu. Thẩm Túc Bắc đứng đó, như một bức tượng, cho đến khi ba mẹ của Châu Cường lại lên tiếng, anh mới tỉnh táo trở lại.
“Gia đình em ấy không có ở đây, nên…” Thẩm Túc Bắc không còn vẻ mặt lười biếng như thường lệ, anh đứng thẳng lưng, ánh mắt hạ thấp, nén cơn giận đang dâng trào trong l*иg ngực, nhìn cặp vợ chồng với vẻ châm chọc, nói: “Vì vậy các người nghĩ, có thể che đậy chuyện này, dìm nó xuống, tùy ý bắt nạt cậu ấy, phải không?”
Mẹ của Châu Cường là người đầu tiên phản bác, người phụ nữ trung niên không mấy hiểu biết này có lẽ nghĩ rằng một cậu bé ở độ tuổi của Thẩm Túc Bắc làm gì có trách nhiệm và dũng khí, liền lớn tiếng hét lên: “Bắt nạt cái gì? Chúng tôi đã bắt nạt nó thế nào?”
“Ở nông thôn, nó ở độ tuổi đó đã có thể sinh con rồi! Nó yêu đương với con trai tôi, con trai tôi chạm vào nó thì có sao đâu? Hơn nữa, còn chưa có chạm vào, giờ nó vẫn ổn, ngược lại là các người đã đánh con trai tôi đến mức đó, cẩn thận tôi kiện các người đó!”
Nụ cười trên môi Thẩm Túc Bắc đã hoàn toàn biến mất, anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ vài giây, rồi bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Thứ nhất, Lâm Hạnh không hề yêu đương với con trai của bà. Thứ hai, nếu bà muốn kiện tôi, nhớ tìm một luật sư giỏi, đến lúc đó tôi chấp nhận việc bồi thường tiền bạc hoặc ngồi tù. Còn về con trai bà, hãy chờ mà vào tù đi, tội cố ý xâm phạm cũng có thể bị kết án đấy.”
Nói xong, Thẩm Túc Bắc quay đầu định rời đi, đi được hai bước rồi bỗng nhiên như chợt nhớ ra điều gì, quay lại nói: “Xin lỗi, quên mất không nói, tôi họ Thẩm, họ Thẩm của nhà họ Thẩm."
Khi câu cuối cùng được nói ra, dù những người phía sau có gọi thế nào, Thẩm Túc Bắc cũng không ngoảnh lại, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Sau khi anh rời khỏi bệnh viện, đầu tiên là liên hệ ngay với luật sư của Thẩm Hằng, chỉ nói qua vài câu về tình hình và yêu cầu anh ta sắp xếp các bước tiếp theo.
Luật sư của Thẩm Hằng là một trong những luật sư hàng đầu cả nước, xử lý vụ án như thế này gần như là lãng phí tài năng. Sau khi chỉ thị một vài câu, Thẩm Túc Bắc mới cúp điện thoại, kiềm chế cơn tức giận đang dâng trào trong l*иg ngực rồi đi tìm Hà Tây.
Vừa rồi vì quá tức giận với chuyện của bố mẹ Châu Cường, Thẩm Túc Bắc đã quên mất việc hỏi Hà Tây đã đi đâu.
Anh muốn gọi điện cho Hà Tây nhưng điện thoại của cậu đã bị tịch thu, điện thoại cố định ở nhà cũng không có ai bắt máy. Thẩm Túc Bắc loay hoay như con ruồi mất phương hướng trong bệnh viện, càng tìm càng cảm thấy hối hận.