Thẩm Túc Bắc nhẹ nhàng vuốt tấm lưng Hà Tây, động tác rất nhẹ nhàng, mềm mại như đang vuốt ve một cánh hoa mỏng manh. Khi anh vừa định rút tay lại, Hà Tây đột nhiên cử động, bụng nhỏ của cậu chạm vào cánh tay anh, mơ màng nói: “Thẩm Túc Bắc, cậu rất tốt, mọi người đều không có mắt, tớ chỉ thích cậu thôi, tớ thích cậu nhất...”
Thẩm Túc Bắc cứng đờ người, anh đã bị cảm xúc mãnh liệt và không che dấu này làm cho run lên, theo bản năng anh muốn rút tay lại nhưng Hà Tây lại càng nắm chặt hơn.
“Đừng đi...” Hà Tây rõ ràng đang ngủ mà lại như muốn khóc, khuôn mặt trắng nõn của cậu nhăn nhó, lông mày cũng nhíu chặt: “Đừng đi, đừng đi...”
Bức tường trong tim Thẩm Túc Bắc sụp đổ ngay tức khắc.
Một ánh trăng từ khe hở của rèm tinh nghịch nhảy vào, nhảy múa trong căn phòng mờ tối. Dưới ánh trăng, chàng trai cao lớn đang quỳ gối trên mặt đất, khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi di chuyển đến bên gối, từ từ đặt môi lên những sợi tóc của Hà Tây.
Hà Tây không biết gì, chỉ khẽ rêи ɾỉ mọt tiếng, lại càng ôm người đó chặt hơn.
Trong mơ, Hà Tây chiến thắng hoàn toàn.
Thẩm Túc Bắc bị cậu bắt giữ ngay tại chỗ, đưa về đồn để thẩm vấn. Trong mơ, Thẩm Túc Bắc khóc lóc, hứa sẽ không phạm lỗi nữa, Hà Tây không tin và đạp anh một cái, rồi... Cú đạp đó khiến cậu tự mình tỉnh dậy.
Khi tỉnh dậy, Hà Tây vẫn có chút mơ hồ.
Đúng lúc trời sáng, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ hòa lẫn vào tiếng chó sủa bên cạnh khu vườn của khu dân cư. Làn gió sáng sớm lạnh lẽo từ cửa sổ thổi vào, thổi từ chân lên tới thắt lưng.
Nhưng Hà Tây không cảm thấy lạnh ở lưng.
Bởi vì một bàn tay đặt ngang lưng cậu, bàn tay đó vừa to vừa ấm, che phủ phần lớn lưng cậu, không chỉ lưng, mà cả chân, cả cổ, đều bị người ấy bao phủ chặt chẽ.
Có thể nói, toàn bộ cơ thể cậu cuộn lại thành một vòng, được ai đó ôm chặt trong lòng.
Hà Tây cứng đờ cổ, từ từ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt của Thẩm Túc Bắc ngay trước mặt cậu. Hai người cách nhau chưa đầy ba centimet, hơi thở nóng bỏng có thể phả vào mặt nhau. Cậu gần như đếm được từng sợi lông mi của Thẩm Túc Bắc.
Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hà Tây theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của Thẩm Túc Bắc, ngủ một giấc mà tỉnh dậy trong vòng tay người khác như thế này, ai chịu nổi cơ chứ!
Nhưng cậu vừa cử động, Thẩm Túc Bắc đã bị đánh thức.
Có lẽ vì vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt Thẩm Túc Bắc vẫn còn mơ màng. Trên mặt vốn không có biểu cảm gì, nhưng khi nhìn vào mắt Hà Tây, vành tai của anh lập tức đỏ bừng, khóe môi khẽ mím lại, mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Hà Tây: ...Có gì đó không ổn sao?
“Cậu, cậu sao lại ở đây?”
Mặc dù nói rằng ngủ một giấc tỉnh dậy cảm xúc sẽ tốt hơn, nhưng điều này tốt ngoài sức tưởng tượng. Tư thế ngủ thân mật như vậy... Với Hà Tây đây là lần đầu tiên. Trước đây khi ngủ cùng bạn cùng phòng, bạn cùng phòng chỉ biết gác cái chân thối lên n.g.ự.c cậu mà thôi.
“Đêm qua... Có muỗi bay vào phòng khách.” Thẩm Túc Bắc giả vờ như vô tình rút tay về, chống tay dậy chuẩn bị đứng lên: “Cửa sổ cần phải thay kính, tối nay tôi sẽ giúp cậu thay.”