Ánh mắt của Hà Tây quá mức mong đợi khiến Thẩm Túc Bắc cảm thấy lòng mình dâng tràn cảm xúc. Anh ngồi thẳng, nhìn vào bát canh sườn trước mặt, suy nghĩ một hồi lâu, rồi từ từ nói: “Thứ Sáu này là sinh nhật của tôi.”
Hà Tây đang ăn sườn lập tức dừng lại.
Hai ngày nay từ “sinh nhật” xuất hiện thường xuyên đến mức khi nghĩ đến “sinh nhật”, Hà Tây theo phản xạ nói: “Cậu muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu?”
Hà Tây đã bắt đầu suy nghĩ trong đầu về “quà sinh nhật”, nên tặng gì để khiến Thẩm Túc Bắc vui đây?
Trời xanh chứng giám, Hà Tây đã sống hơn hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc suy nghĩ về việc chuẩn bị quà sinh nhật—điều này quả thật là một vấn đề nan giải đối với một trực nam*, khiến cậu gần như cảm thấy đầu mình sắp hói.
*Trực nam: Chỉ một chàng trai luôn thẳng thắn, trung thực, sống với hướng đi rõ ràng, không lạc lõng.
Còn Thẩm Túc Bắc, khi nghe thấy ba chữ “tiệc sinh nhật” đã thoáng do dự một chút, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng biến mất.
“Không có tiệc sinh nhật.” Thẩm Túc Bắc nhấp một ngụm canh sườn hơi mặn, nhìn vào lớp dầu nổi váng trên mặt bát canh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ có chúng ta thôi.”
Hà Tây cười tít mắt, liên tục gật đầu.
Xem kìa! Sinh nhật chỉ mời mỗi mình cậu, cái gì gọi là huynh đệ tốt, cái gì gọi là tình huynh đệ!
Cậu quả thật là gián điệp thành công nhất lịch sử!
“Quyết định vậy nhé.” Hà Tây có chút phấn khích, cúi đầu nhanh chóng ăn cơm. Cậu vừa ăn vừa nghĩ, đêm nay cuối cùng có thể ngủ ngon, mối đe dọa từ Đinh Hương cuối cùng cũng được giải quyết.
Tâm tình vui vẻ ăn cái gì cũng ngon, Hà Tây cắn một miếng thịt, vui vẻ hỏi Thẩm Túc Bắc: “Nhà cậu ở đâu? Một lát nữa tớ sẽ đưa cậu về.”
Tay cầm đũa của Thẩm Túc Bắc dừng lại, miếng thịt đang gắp rơi xuống. Anh lại gắp lên, đưa vào miệng nhai hai cái. Vị mặn và cay lan tỏa trên lưỡi, đầu lưỡi cảm nhận được vị cay đã không nghe theo ý muốn, anh đảo qua miếng thịt rồi nói: “Hôm nay nhà tôi không có ai, có vẻ như tôi quên mang chìa khóa rồi.”
Lúc nói điều này, Thẩm Túc Bắc bối rối ngẩng đầu nhìn Hà Tây.
Hà Tây ăn rất chậm, nhai miếng thịt một cách chậm rãi, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên như một con sóc đang giấu đồ, ăn rất nghiêm túc. Khi nghe Thẩm Túc Bắc nói vậy, cậu hơi ngơ ngác quay đầu nhìn lại, có vẻ như không ngờ Thẩm Túc Bắc lại quên mang chìa khóa, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng: “Không mang chìa khóa thì phải làm sao đây”.
Cậu vừa quay đầu lại, ánh mắt của hai người chạm nhau, Thẩm Túc Bắc đột ngột quay mặt đi, không chịu nhìn cậu.
Không biết vì lý do gì, Hà Tây cảm thấy như mình vừa nhìn thấy một mặt khác của Thẩm Túc Bắc.
Thẩm Túc Bắc trước đây luôn mỉm cười, hoặc kiêu ngạo, hoặc bướng bỉnh, luôn thể hiện vẻ mặt “thiếu gia ngầu lòi” Khi nhìn người khác cằm thường hếch lên, ánh mắt như muốn nói “mày là ai vậy” khiến anh có vẻ rất kiêu ngạo. Nhưng hiện tại, Thẩm Túc Bắc khi đang ngồi ở đây lại trở nên khác, không nói gì suốt một lúc, biểu cảm trên mặt không rõ ràng, khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì hay muốn làm gì.
Hà Tây thầm thờ dài, tự nhủ rằng tâm tư của những thiếu niên tuổi mới lớn thật sự khó đoán.
“Gọi điện cho ba mẹ cậu nhé?” Hà Tây thử hỏi.
Thẩm Túc Bắc cúi đầu, im lặng một lúc lâu, đặt đũa xuống và đáp một tiếng: “Ừ.”
Tâm trạng có vẻ không được tốt lắm—Hà Tây bỗng cảm thấy lo lắng, nhớ ra rằng Thẩm Túc Bắc với ba mẹ có mối quan hệ không tốt.
“Thôi, tôi đến nhà bạn ngủ vậy.” Đột nhiên, Thẩm Túc Bắc đang ngồi bên cạnh từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ở lại chỗ tớ một đêm đi!” Hà Tây vội vàng giữ người lại.
Sau đó, Hà Tây nhận thấy khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Túc Bắc có vẻ rất căng thẳng, môi mím chặt thành một đường thẳng. Sau khi đối diện với ánh mắt của Hà Tây vài giây, anh đột ngột quay đi, nhìn sang hướng khác, một hồi lâu mới phát ra một tiếng “Ừ” nghèn nghẹn từ trong cổ họng.
Đêm đó, Hà Tây dọn dẹp giường của mình sạch sẽ, và rất tự nhiên là mời Thẩm Túc Bắc cùng ngủ với cậu.
“Cậu có đạp người khác khi đang ngủ không?” Hà Tây vừa nhón chân lấy gối từ trong tủ ra, vừa nói với Thẩm Túc Bắc: “Chân tớ vẫn chưa khỏi, cậu đừng đạp tớ nhé.”
Nói xong, Hà Tây mới nhận ra Thẩm Túc Bắc không phản ứng gì. Cậu quay đầu lại và thấy Thẩm Túc Bắc đứng dựa vào khung cửa, mím chặt môi, đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao vậy?” Hà Tây quay đầu nhìn anh: “Lại đây nào.”
“Tôi và cậu ngủ chung giường á?” Giọng Thẩm Túc Bắc rất trầm, có chút khàn, anh hỏi với vẻ không chắc chắn, một tay anh nắm chặt khung cửa. Nếu Hà Tây đứng gần hơn, có thể thấy những gân xanh nổi lên trên mu bàn tay của anh.