Chương 12.1

“Không, không phải, đây không phải là…” Hà Tây nhất thời nghẹn họng, cũng không thể nói là vì cậu sợ dọc đường anh bị Đinh Hương cướp đi!

May mà Thẩm Túc Bắc không hỏi nữa, nhưng đôi môi anh đã mím chặt, trông có vẻ không được vui lắm.

Hà Tây thở phào một hơi, giống như con sóc giấu hạt thông, kéo Thẩm Túc Bắc về nhà mình. Sau khi đóng cửa lại, màn cũng kéo ra, cuối cùng “vật nguy hiểm” Thẩm Túc Bắc cũng đã an toàn, Hà Tây mới dừng lại thở ra một hơi.

Trong mắt Hà Tây, nhà là nơi an toàn nhất, một khi cửa đã đóng và khóa lại thì ai cũng không thể đến lấy đi hạt thông nhỏ cậu đã giấu kỹ.

“Cậu ngồi xuống trước đi, tớ có mua máy chơi game để trong phòng khách cho cậu rồi đó, cậu chơi đi.” Hà Tây đẩy Thẩm Túc Bắc vào phòng khách, còn lén lút hỏi một câu: “Cậu có mang điện thoại theo không?”

Thẩm Túc Bắc không nghi ngờ gì, móc một chiếc điện thoại cảm ứng mới màu đen từ trong túi ra.

Khi Hà Tây lên cấp ba, điện thoại cảm ứng cũng chỉ vừa lưu hành nên rất mới lạ, Thẩm Túc Bắc ấn hai cái, nhíu mày nói: “Hết pin rồi.”

“Hết pin cũng không sao.” Hà Tây vui vẻ nhướng mày: “Cậu chơi game đi, tớ đi nấu cơm cho cậu ăn, cậu muốn ăn món gì?”

Hết pin thì quá tốt rồi, ai cũng đừng hòng liên lạc được với Thẩm Túc Bắc.

“Cậu chơi game vui vẻ nhé.” Hà Tây ấn Thẩm Túc Bắc ngồi xuống trước máy vi tính, nhét vào tay anh chiếc tay cầm điều khiển rồi vọt vào trong bếp, chuẩn bị trổ tài nấu nướng.

Trong mắt Hà Tây… Có đồ chơi, có đồ ăn thì Thẩm Túc Bắc có thể ngoan ngoãn ở nhà cậu cả một đêm.

Khi Hà Tây mười sáu mười bảy tuổi, mơ ước lớn nhất của cậu là chơi game nguyên một ngày.

Tiếc là Thẩm Túc Bắc không nghĩ như vậy.

Chiếc tivi cũ kỹ, tay cầm điều khiển kết nối với tivi, nhân vật Contra* cồng kềnh, hiệu ứng âm thanh mang chút tạp âm. Trên đất còn có dưa hấu và một lon Cocacola Hà Tây vừa đem ra. Thẩm Túc Bắc ngồi dưới đất, thoáng chốc cảm thấy như mình đang nhìn thấy tuổi thơ của Hà Tây.

*Nhân vật Contra: nhân vật trong game Contra, là một trò chơi điện tử chạy và b.ắ.n được phát triển và phát hành bởi Konami.

Anh ngồi trước TV một lát rồi chậm rãi đứng lên, đi đến cửa bếp nhìn Hà Tây nấu ăn.

Thẩm Túc Bắc đặc biệt thích nhìn Hà Tây nấu ăn. Những ngón tay trắng nõn cầm muôi, từng miếng rau củ cắt gọn lần lượt được bỏ vào nồi. Những ngón tay khéo léo di chuyển, lúc này Thẩm Túc Bắc nhận ra tất cả đều là những món anh thích.

Cũng không biết làm sao Hà Tây biết được khẩu vị của anh, nhưng thức ăn trên bàn toàn là thịt, xào lăn, thêm ớt, thêm muối, mùi khói dầu nồng nặc khiến Hà Tây bị sặc, phải nghiêng mặt ho nhẹ một tiếng.

Thẩm Túc Bắc nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ của Hà Tây, từ đôi mắt hạnh tròn xoe đến đôi môi đỏ mọng. Thẩm Túc Bắc không kìm lòng được mà thấp giọng gọi một tiếng: “Hà Tây?”

“Hả?” Lúc này Hà Tây mới nhìn thấy Thẩm Túc Bắc đứng đó, vội vàng đi đến đẩy anh ra ngoài: “Cậu ra ngoài chờ đi, đừng để bị ngộp.”

Nhưng cậu không đẩy được, Thẩm Túc Bắc không nhúc nhích, ngược lại còn bị anh nắm lấy tay.

Bàn tay của Thẩm Túc Bắc rất lớn và nóng bỏng, vì chơi bóng rổ lâu mà trong lòng bàn tay còn có vết chai sạn. Khi bị anh nắm lấy, sức mạnh đó khiến tim Hà Tây đập mạnh một cái.

Hà Tây lập tức căng thẳng… Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể cậu. Đến bây giờ cậu vẫn nhớ như in ngày hôm ấy ở trên sân thượng, Thẩm Túc Bắc ôm cậu lao khỏi an can. Cậu không khỏi cảm thấy lo lắng, toàn thân cứng đờ.

Khi Hà Tây căng thẳng, cậu giống một chú Corgi bị nắm đuôi, hai tai dựng thẳng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Thẩm Túc Bắc.

Thẩm Túc Bắc hơi cúi đầu, dưới ánh đèn của phòng bếp, đôi lông mày sắc bén của anh cũng dịu xuống, trong thoáng chốc lại có cảm giác dịu dàng. Trong đôi mắt đen láy như có một ánh sáng nào đó lóe lên, sáng đến mức Hà Tây có chút không dám nhìn thẳng.

“Có chuyện gì vậy?” Hà Tây bị anh nắm lấy tay, càng thêm căng thẳng.

Cậu cách Thẩm Túc Bắc quá gần, có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt của Thẩm Túc Bắc, thậm chí còn nghe được tiếng hít thở của anh.

“Cậu…” Hai người đối mặt với nhau vài giây, cuối cùng Thẩm Túc Bắc cũng lên tiếng, nhưng anh vừa nói được nửa câu thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hét tràn đầy giận dữ.

“Thẩm Túc Bắc, Thẩm Túc Bắc, cậu có ở trong đó không!” Bên ngoài cửa nhà, giọng hét như đòi mạng của Đinh Hương vang lên.

Cửa nhà chỉ cách phòng bếp vài bước, Hà Tây có thể nghe được âm thanh giày cao gót giẫm lên mặt đất của Đinh Hương.

Hà Tây: “!”

Sao cô ấy lại đuổi theo đến đây được!

Hà Tây vội vàng đẩy Thẩm Túc Bắc ra, chạy đến cạnh cửa nhìn qua mắt mèo, quả nhiên người đứng ngoài cửa là Đinh Hương, cô còn dẫn theo hai cô gái nữa, lúc này cả ba người đang đứng bên ngoài bàn tán xôn xao bên ngoài.

“Chính là cửa này, tớ đã hỏi bạn rồi, nhà Hà Tây ở đây.”

“Rất nhiều bạn học nhìn thấy hai người bọn họ chạy đi cùng nhau, tớ còn nghe bạn học của Hà Tây nói tối nay Hà Tây sẽ nấu cơm cho Thẩm Túc Bắc ăn.”

“Sao lại không mở cửa vậy?”

Bên ngoài cửa náo nhiệt bao nhiêu, trong cửa thì đang diễn ra cuộc đua sinh tử.

“Đinh Hương, Đinh Hương đến rồi, làm sao bây giờ!” Hà Tây hoảng loạn, có loại cảm giác mình là người thứ ba, sau đó bị bạn gái chính quy tới bắt gian, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.