Gió ngoài cửa thổi qua, thổi lá tạo nên âm thanh xào xạc, trên trời mây đen dày đặc, u ám, đàn chim én bay sát dưới đất, “bộp” một tiếng, một trận mưa nặng hạt đột nhiên đập vào cửa sổ.
“Sao trời lại mưa rồi… Oáp.” Hà Tây ngáp một cái, khi nhấc chân ra phòng khách để đóng cửa sổ, tay trái cậu vẫn cầm một cây bút và một cuốn sổ nhỏ cỡ lòng bàn tay. Sau khi đóng cửa sổ xong, cậu lại ngồi trên sô pha, bắt đầu chầm chập viết.
Đinh Hương, thư tình, quán cà phê.
Thích ăn thịt, không ăn rau mùi, sau lưng bị thương.
Quan hệ với ba mẹ không tốt lắm, thích chơi bóng rổ, tố chất cơ thể tốt.
Hà Tây vẽ một vòng tròn trên hai chữ “Đinh Hương.”
Sự xuất hiện của Đinh Hương hôm nay đã khiến Hà Tây nhận ra được những thiếu sót của mình.
Cậu không nên tập trung toàn bộ sự chú ý vào Thẩm Túc Bắc, mà còn nên quan tâm đến những người xung quanh anh. Cậu phải phòng ngừa việc những người đó sẽ làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của Thẩm Túc và dùng tình bạn vĩ đại để giúp Thẩm Túc Bắc trưởng thành khỏe mạnh.
Hà Tây trịnh trọng dùng bút vẽ một trái tim lớn vào cuốn sổ, còn nghiêm túc viết tên của Thẩm Túc Bắc vào trong trái tim đó, bên dưới thì viết… Kiên quyết ngăn chặn mọi qua lại giữa Đinh Hương và Thẩm Túc Bắc.
Bạn học Thẩm, tớ đến sưởi ấm cho cậu đây!
Đêm đó, Hà Tây ôm lấy cuốn sổ nhỏ của mình, mơ về tương lai tươi đẹp tràn đầy tình yêu với bạn học Thẩm.
Sáng sớm hôm sau, Hà Tây tràn đầy năng lượng nhảy khỏi giường, nhàn nhã thảnh thơi bắt đầu lên kế hoạch.
Cậu phải nghĩ cách cho Thẩm Túc Bắc ở nhà cả ngày, một đứa trẻ như Thẩm Túc Bắc chắc chắn sẽ không chịu ngồi im, cậu dậy thật sớm, chân cà nhắc đi mua máy chơi game, mua thêm một chút đồ ăn, lại sợ Thẩm Túc Bắc đến sớm, trong nhà không có ai nên vô cùng lo lắng quay trở về. Đến khi cậu về đến nhà thì vừa đúng tám rưỡi sáng.
Thẩm Túc Bắc không đến.
Chín giờ.
Thẩm Túc Bắc không đến.
Mười giờ.
Túc Bắc không đến.
Mười một giờ.
Bắc không đến.
Mười hai giờ.
Không đến.
Một giờ.
Không! Đến!
"Đồ lừa đảo!" Hà Tây đợi từ sáng sớm đến giữa trưa, chờ đến cả người đã tràn đầy tức giận, đến một giờ, cậu thật sự không thể chờ thêm được nữa.
Cậu bắt đầu hối hận vì bản thân mình quá ngu ngốc, sao cậu lại quên lưu số điện thoại của Thẩm Túc Bắc chứ.
“Không phải là chạy đi hẹn hò với Đinh Hương đó chứ?” Hà Tây nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến khả năng này, cậu đã lập tức hít một hơi lạnh. Không đoái hoài gì đến cái chân đau của mình, vội vàng thay đồ, cưỡi chiếc xe nhỏ nát của mình đi đến quán cà phê Đinh Hương đã hẹn.
Vận may của Hà Tây khá tốt, chân trước vừa mới tới thì chân sau đã thấy Đinh Hương bước xuống từ xe taxi.
Hôm nay Đinh Hương rõ ràng ăn mặc rất đẹp, cô mặc một chiếc váy đỏ bó sát, tôn lên vòng eo tinh xảo, trang điểm nhẹ, vẻ mặt vô cùng mong chờ cũng rất lo lắng, trước khi bước vào cửa còn cố tình liếc nhìn mình một cái mới bước vào.
Hà Tây đỗ xe ở cửa, kiên trì đi theo, tìm một chỗ không ai chú ý, cách chỗ ngồi của Đinh Hương không xa.
Nơi Đinh Hương hẹn là quán cà phê sang trọng và được trang trí đẹp nhất thành phố. Cà phê rẻ nhất cũng đến 80 tệ, khi gọi cà phê, trái tim Hà Tây rỉ máu.
Vì hòa bình thế giới, tôi nhịn!
Hà Tây gọi một tách cà phê rẻ nhất, thậm chí còn không dám gọi bánh ngọt, cậu kiên trì ngồi xuống dưới ánh mắt kỳ lạ của người phục vụ, ngơ ngác ngồi hơn một tiếng.
Cũng không phải cậu muốn ngồi đây lâu như vậy, mấu chốt là Đinh Hương vẫn đang chờ nên cậu cũng chỉ có thể kiên trì, thỉnh thoảng nhìn sang Đinh Hương rồi lại nhìn ra cửa.
Ngồi đến hai tiếng, chân Hà Tây đã tê dại, nhưng Thẩm Túc Bắc vẫn chưa tới.
Đinh Hương cũng thật sự không chờ được nữa, có lẽ cô cũng không ngờ mình bị cho leo cây, tức giận đập bàn một cái, vẻ mặt lạnh lùng giẫm lên giày cao gót lộc cộc rời đi.
Hà Tây thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Thẩm Túc Bắc không chỉ lỡ hẹn với cậu mà còn lỡ hẹn với cả Đinh Hương.
Vậy Thẩm Túc Bắc đi đâu?
Được rồi, không cần biết Thẩm Túc Bắc đang ở đâu, chỉ cần không ở chung chỗ với Đinh Hương là được.
Nghĩ vậy, bước chân Hà Tây nhẹ nhàng rời khỏi quán cà phê, vui vẻ đi thẳng về nhà.
Dù sao nhiệm vụ hôm nay của cậu cũng coi như hoàn thành, cậu định ngày mai sẽ trực tiếp đến trường tính sổ với Thẩm Túc Bắc, phải cho kẻ như Thẩm Túc Bắc biết được, người không giữ lời sẽ phải trả giá!
Đêm đó trước khi đi ngủ, Hà Tây vẫn còn tức giận vẽ một bé chibi đang quỳ xuống khóc thút thít vào sổ tay… Tớ! Ghim! Cậu! Rồi!